NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Ngoại truyện 3
NNTBN- Mini 3: Đám cưới về quê hương.
Cả lũ bạn bận rộn với kế hoạch đám cưới cho ông bạn già.
Ngày cưới. Chú rể bảnh bao trong bộ vest. Những tưởng… Đám cưới thì cô dâu chú rể sẽ là đẹp nhất. Nhưng ngờ đâu.
Ông bạn già vốn không phải người để ý. Nhưng hôm nay, mấy ông bạn quả khiến ông ấy… Phải không hài lòng.
Chả là đến giờ đón dâu, cả lũ bạn đã chăm chăm ngồi trong ô tô sang nhà gái. Lúc bước xuống ông ấy mới giật mình… Bình thường chú rể là người nổi bật nhất, nhưng hôm nay, lũ bạn quý hóa đứa nào cũng vest đen sơ mi trắng chỉnh tề. Tóc vuốt keo óng nuột.
Người nhà cô dâu được một phen đứng tim… Vì không biết trong đám người kia. Ai mới là chú rể. Kì thực nếu không cầm hoa cưới. Có lẽ ông ấy sẽ bị lãng quên. Vì nhìn hội bạn. Có thằng cao lớn. Body chuẩn chỉ. Nhìn không khác gì người mẫu quảng cáo áo vest.
Ai ai cũng phải ngước nhìn. Quay lại nhìn lũ bạn. Ông ấy khẽ cau mày.
– sao mọi hôm., kêu chúng mày ăn mặc cho chỉnh tề, thì kêu là chưa cần thiết. Thế còn giờ…
– giờ thì cần chứ sao Thắng.
– ông ko thấy chúng tôi là đại diện nhà giai, thay mặt các cụ… Đến xin cháu về hỏi tội. Vì sao ko chồng có chửa.
– chúng mày…
Ông ấy cau mày. Cả bọn Nhơn Nhơn.
– thôi Thắng ơi. Nay ngày vui mà. Gì mà cau có thế.
– đúng… Cháu chắt cứ mắng chửi các cụ xơi xơi… Lại cho nhà mày đi đón nhau một mình bây giờ.
– nhưng các chú làm thế có bất công với Thắng quá không?. Nhìn lại xem… Nó nép vế quá. Trông Hùng đẹp hơn chú rể. Cẩn thận cô dâu lại mê Hùng mất thôi.
Cả bọn khúc khích. Ông ấy quay lại nhìn Hùng. Có lẽ cũng thấy mình thua kém. Cả hội tủm tỉm.
– chúng mày làm ơn đừng phá tao được không?
– phá cái gì. Là hội tao lo cho mày… Thương mày… Ko dạy mày làm đàn ông thì có được như ngày hôm nay không?
– chúng mày thôi đi.
Ông ấy chặn lại. Hội bạn bám theo vào đón cô dâu. Ko chỉ cô dâu mà mấy cô bạn cũng chết mê mấy anh chàng phù rể. Đến lúc ra rạp ngồi còn chọn chỗ đối diện để ngắm.
Hai mấy bà vợ người ta phải ra mặt.
Nó cúi xuống khẽ cười thích trí. Ông ấy biết vậy mà Đan vào tay nó.
– rõ là người ta ngửi thấy mùi thuốc súng.
– là tại ông chứ còn ai.
– là chúng nó tự rước họa vào thân.
– hứ…
– sau này em… Có thế???
– còn hơn cơ.
Ông ấy nhìn nó. Vẻ ngơ ngác. Nuốt ực cái miếng nước bọt vào cổ họng khó nhọc.
– là tôi sẽ… Ko nhìn ai ngoài em hết… Được chưa.
– vậy ko đc.
– thế thì phải sao?
– là đi đâu cũng phải đeo cái biển trên cổ… Là ” Tôi có vợ rồi”
Ông ấy bật cười khúc khích. Khẽ kéo ngón tay đeo cái nhẫn của nó lên. hôn vào đó.
-Là cái này… Nó khẳng định cho mọi ng biết. Tôi là của em mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!