NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 1
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 1
Nó nghe tiếng nhí nhau bên cạnh thì quay sang. Mắt không chịu tập trung lên bục giảng.
-này… ngồi im đi tui bây.
-mày sợ thì quay lên đi. kệ bọn tao.
-nhưng bọn mày ồn quá tao không tập trung được.
Vừa nói dứt câu thì…
-Hân… đứng lên.
Cô giáo gọi to… nó giật mình
-dạ.
-em nói chuyện trong giờ học như vậy hả?
-dạ… em
Nó cúi xuống.
-ghi sổ đầu bài cho cô.
-dạ… thưa cô.
Nó oan ức ứa nước mắt…. cô giáo cho ngồi mà lòng vẫn không cam tâm. Bao nhiêu phấn đấu bị bọn này làm tiêu tan hết. nó ấm ức mà nước mắt cứ rơi mãi hại mấy con bạn ngồi cạnh chỉ dám nhìn nó tội nghiệp.
Tan học… chúng nó mới xúm lại xin lỗi.
-này… đừng giận mà… tụi tao không cố ý.
-để tụi tao lên thưa với cô… mày ko có lỗi gì hết.
-thôi… ko sao, cùng lắm mai sinh hoạt bị cô mắng.
-nhưng có sợ mày bị hạ thi đua, về bố mắng không?
-ko sao đâu.
Nó ngồi im. Con Tâm bên cạnh đưa sang cho nó mấy tờ giấy
-là cái này.
Nó nhìn tờ giấy được gấp gọn gàng rồi nhìn 3 đứa bạn
-gì đấy.
-cái này trong ngăn bàn mày, hội tao đọc nó mấy hôm nay.
Nó cầm mầy tờ giấy đó, định mở ra thì bị tụi nó ngăn lại.
-thôi để về mà đọc đi, về thôi không muộn rồi.
Cả bọn lóc cóc đạp xe về nhà. Mùa thu rồi, những cơn gió xao xác đưa mấy cái lá bàng rơi xuống. Gió thu se se thổi bay mái tóc con gái dài thướt tha trong cái áo đồng phục trắng tinh. Bọn con gái tuổi dậy thì môi đỏ, mắt nâu, da trắng xinh như cô nàng bạch tuyết ý… cái tuổi 17 đẹp nhất trong cuộc đời còn gì.. nó cũng vậy. Đã thế còn học rất khá, chăm chỉ. Cho nên cũng được nhiều người để ý… nhưng mà bố mẹ khó tính, chỉ bắt học chứ không được suy nghĩ lung tung, thành ra nó thu mình, nhút nhát và yếu đuối. dễ buồn dễ khóc và mỏng manh lắm cơ.
Sau bữa tối, công việc quen thuộc vẫn là học bài. Trước khi vào bài của mình. Nó phải giảng cho thằng em bài trước đã. Sau khi đã mỏi mồm nó mới quay về bàn học của mình. Thằng em khác hẳn tính nó, quậy phá, nhưng rất thương chị… thằng nhóc học lớp 9 rồi. cuối cấp nên phải bắt nó học. Nếu năm nay mà không đỗ vào trường nó có khi bố đánh què chân cũng nên, bố nó khó tính lắm mà.
Nó ngồi vào bàn, ôm tập vở bày ra, soạn hết những bài hôm nay và ngày mai, học lần lượt. Gần 1 giờ đêm, khi mắt đã mỏi, bài đã xong… nó mới vươn vai rồi gấp vở lại. rút cái quyển sổ tay trong cặp thì rơi ra mấy tờ giấy… nó nhớ ra… nhặt lên và mở.
-Chào bạn cùng bạn.
Mình tên là Việt, rất vui được làm quen với bạn. Bạn là trai hay gái thế. Mình nghĩ bạn là con gái. Vì chỗ này sạch lắm.
Nó cười mở tờ giấy nữa.
-Chào bạn.
Hình như bạn bận lắm nên cũng không để ý ngăn bàn nhỉ? Buồn quá.
-Bạn ơi.
Hay là mình vô duyên quá. Bạn không muốn nói chuyện thì cũng để lại một dòng đi. ngóng quá. Xin lỗi làm phiền bạn nha. Chắc bạn là con gái rồi. chứ nếu như con trai đã ghi chửi bậy trên bàn giống bàn dưới rồi.
Nó phì cười . Nó chẳng viết lại gì hết mà cất mấy tờ giấy vào ngăn cập nhỏ nhất. Ko dám để ở bàn không thì bố bắt được thì no đòn cũng nên. Nhưng mà giờ lại có một thói quen là mỗi ngày đến lớp lại nhìn ngăn bàn xem có mảnh giấy nào để lại không? Giờ nó mới để ý là hình như xung quanh đó các bạn ấy cũng làm như vậy, lớp sáng hay viết thư gửi lại cho lớp chiều.
-bạn ơi… bạn kiêu lắm nhé… kiêu kì girl ạ
-này… cái cô kia… gì mà kiêu thế… hay muốn tôi đi học sớm để biết mặt cô không?
-eo ơi… hay là bàn này không có ai ngồi nhỉ… rõ là con gái mà bị BD không thích con trai rồi.
Nó bật cười cất tờ giấy vào . cái sự im lặng cũng để lại hậu quả khó lường cho nó. Sáng đến lớp như thường lệ. Nhưng khi ngồi xuống bàn nó dựa lưng vào bàn đằng sau thì… cái lưng áo của nó dính vào kẹo cao su. Mái tóc dài buộc gọn cũng bị dính luôn vào đó. Nó hi hoay mãi. Mà không gỡ ra được.
-Mày sao thế?
-tóc tao bị rối cái gì vào ý…
-chết cha… đứa nào dính kẹo cao su vào rồi
-ở bàn này.
-cả áo nữa.
Cả bọn chụm nhau lại gỡ mà không được, cuối cùng cái mái tóc dài đáng mơ ước của nó bị cắt đi, nó thấy giận cái kẻ chơi xấu đó, nó lại tủi thân, lại khóc.
-để cô báo với cô giáo chủ nhiệm lớp đó… xem ai mà làm bậy như vậy
Nó ngồi im, nhìn cái nắm tóc đó mà tiếc hùi hụi, về không biết bố nó có mắng không?
Bố nó là mẫu đàn ông truyền thống nên thích con gái để tóc dài cho dịu dàng.
Cuối cùng… thì cái kẻ chơi xấu nó cũng được thông báo là sẽ bị đứng lên trước cờ… nó biết tin ấy, cho nên trưa hôm đó tan học về, nó nán lại.. chờ khối chiều đến chuẩn bị chào cơ… đúng như cô nói, sau khi mọi người ổn định, 3 chàng trai bàn đó bị đưa lên trước cờ… nó là nạn nhân được cô giáo xếp ngồi cuối lớp đó, cho đến lúc được nêu tên, 3 chàng trai còn phải đi xuống trực tiếp xin lỗi nó. Nó đứng im, nhìn cả 3 chàng… không biết chàng nào viết thư trong ngăn bàn, nhưng chàng nào cũng đen, nhìn trẻ con hơn cả nó, mà sao chơi xấu như vậy. sau khi nghe 3 cậu chàng nói lời xin lỗi. nó nhẹ giọng nhắc nhở.
-tớ thật ra không trách các bạn, cung ko muốn các bạn bị nêu tên, nhưng mà các bạn là con trai, chúng ta không thù ghét gì nhau, các bạn cũng lớn hết cả rồi… sao lại chơi xấu như vậy. tớ thất vọng về các bạn lắm.
Nó đưa ra cho cả 3 bạn xem mái tóc thảm hại của nó bị cắt nhiều thế nào. Không biết các bạn ấy có rút được kinh nghiệm hay không nhưng mà nó cũng xin cô cho các bạn về chỗ. Rồi lẳng lặng ra về.
Sáng hôm sau đến nó nhận được một tờ giấy màu được gấp ngay ngắn trong ngăn bàn. Nội dung tờ giấy dài hơn hẳn mọi ngày.
-chào bạn.
Hôm qua mình quên chưa hỏi tên bạn để xin lỗi. nhưng mình thề với bạn là mình không dán keo vào đó đâu. Cho dù bạn không trả lời mình thì chuyện đó cũng không sao cả.
Giờ mình hứa với bạn là sẽ không để bất cứ ai làm ảnh hưởng tới bạn nữa. xin lỗi bạn lần nữa nha. Chúc bạn luôn học giỏi.
P/s : Bạn xinh lắm…mình nghe cô giáo kể bạn học giỏi lắm đúng không? Mình ngưỡng mộ bạn quá.
Nó cười, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào trong cặp. Từ hôm đó cũng không thấy bạn ấy gửi giấy trong ngăn bàn nữa. nhưng nó vẫn không bỏ thói quen cúi xuống xem có tờ giấy nào trong đó không?
Không có… lại thấy có cái gì đó hụt hẫng lắm ý.
Hôm nay nó lại mó tay vào ngăn bàn. Một tờ giấy được để lại, nó thất có gì đó vui vui, không đọc ngay mà nhét tờ giấy vào túi mang về. Đến tối, sau khi học xong mới mở ra coi.
-bạn ơi.
Giúp mình được không? Mình không hiểu bài này cho lắm.
Cho Phương trình X2-5X+m-2=0 giải phương trinh khi m=-4
Cảm ơn bạn nhé.
Nó đọc xong thì viết ra giấy tính toán chút rồi viết kết quả vào tờ giấy. các bạn biết nó viết gì không? Nó chỉ vẻn vẹn có vài chữ.
X1=-1 và X2 =6
Rồi nó gấp lại, sáng hôm sau mới nhét lại ngăn bàn. Nhưng có vẻ người bên kia chưa được thỏa mãn. Mà gửi lại nó tờ giấy viết như này.
-bạn ơi.
Kết quả thì biết nhưng quan trọng là cách giải ý… cô giáo hỏi mình sao không viết ra cách giải thì cô cho 0 luôn đó.
Nó bật cười, ghi lại mảnh giấy trả lời
-đây là toán lớp 10 mà giờ lớp 11 ko giải được thì ăn trứng đi còn gì. ^_^.
-mình học dốt lắm bạn ạ.
-con trai thông minh hơn con gái. Tập trung đọc lại kiến thức đi là làm được.
-hay mình viết bài cô giáo cho rồi bạn giải hộ nhé.
-tớ không làm hộ bạn đâu, bạn tự túc đi.
-đi, sang năm mình học cùng nhau, tớ sẽ nguyện đèo bạn đến trường ngày hai buổi.
-tớ có người đèo rồi.
-là con trai hay con gái… chắc con trai rồi, bạn xinh thế cơ mà, hai thằng kia nó nhìn thấy bạn mà cứ nhắc mãi.
-bạn lo học đi. tính chuyện người khác làm gì.
-nhưng mà tớ học kém, cho nên cũng không muốn học.
-vậy về nhà đi làm cho đỡ tốn tiền bố mẹ đi nha. Chào…
Nó không định viết nữa nhưng mà cái cậu bạn này kiên trì lắm nhé, ngày nào cũng bỏ thư trong ngăn… dần dà trở thành thói quen vô cùng khó bỏ…
-Hân…
Hôm nay trời mưa to nhỉ, tớ đến mà bạn về rồi. không biết bạn có mang áo mưa theo không? Về nhà có bị ướt tí nào không? Trời này lạnh rồi, ướt là cảm lạnh đấy.
Nó cảm động, lần đầu tiên được quan tâm như thế. Nó ngồi đọc lại tờ giấy mà bạn ấy đã gửi. Hóa ra bạn ấy tên Việt. Nó cầm cái bút với cái tờ giấy nhỏ. Đắn đo không biết nên viết thế nào để thể hiện sự xúc động mà nó đang có.
-Việt! Sao lại biết tên tớ
Tớ cảm ơn bạn đã quan tâm nhé. Tớ có mang áo mưa. Về nhà ướt chút thôi thì có thể thay được. Nhưng mà bạn đi học có bị ướt không? Trời đang chuyển lạnh mà ướt thì cảm lạnh đó.
-hì. là tớ nhờ bạn bên cạnh hỏi hộ đấy, các bạn ấy ca ngợi bạn nhiều lắm. tớ thấy may mắn được ngồi cùng bàn với bạn. Hôm qua tớ có bị ướt, nhưng mà tớ khỏe lắm. không làm sao đâu. Hihi.
-làm gì có gì, tớ cũng bình thường thôi. Bạn đừng có chủ quan, ốm khổ thân lắm.
-Hân thương tớ à? Tớ vui quá, cả buổi ngồi học mà cứ nghĩ đến bạn thôi. Có người quan tâm thích thật. Từ hôm nọ về tớ đọc lại công thức toán. Giờ tớ hiểu rồi, tự giải phương trình được. Chỉ có môn hình học là chưa chứng minh được thôi.
-chịu khó học lại đi, cũng không khó đâu, có gì cứ hỏi, nếu tớ biết tớ chỉ cho.
-cảm ơn Hân nhé. Tớ chỉ mong được gặp bạn lần nữa. hôm nọ chúng nó đi học sớm, rủ vào lớp chơi với mấy bạn mà tớ ngại, sợ Hân chê tớ vừa đen vừa xấu.
-hí… Việt là một trong 3 bạn hôm nọ đúng không?
-đúng rồi. thế Hân có đoán thử xem tớ ai trong 3 thằng đó không? Hân đoán đi xem nào. Đoán trúng thì tớ mời Hân đi ăn chè luôn.
-tờ chỉ nhìn thôi chứ không nghĩ gì, lúc ấy còn đang tiếc mái tóc. Mà đoán trúng mới được ăn chè á?
-không. Ý tớ không phải thế. Kể cả Hân không đoán trúng tớ cũng muốn mời Hân đi ăn chè. Nhưng tớ xấu mà, làm sao để Hân chú ý được, Hân xinh như thế bao nhiêu người để ý, tớ thấy tớ chả là gì để Hân quan tâm.
-thế học cho tốt vào. Con trai thì đen nhìn khỏe hơn trắng ý. Tớ không quan trọng hình thức, chỉ cần không chơi xấu là được.
-tớ không hề chơi xấu nhá. Tớ thế luôn. Tớ quan tâm Hân lắm, không dám làm gì có lỗi với Hân đâu. Hân yên tâm nha. Chỉ cần Hân vui là tớ vui rồi.
-cảm ơn…
Nó thấy xúc động lắm. như cái thói quen mỗi ngày nhận được một dòng chữ từ cậu ấy là viết vài điều gửi đi. lâu dần những thứ cần nói tự nhiên lại nhiều hơn. Cái mảnh giấy trong cuốn lò xo giờ phải to bằng nửa tờ A4 mới đủ chữ. Những tâm sự thầm kín, hay những ấm ức trong lòng đều được chia sẻ với người bạn mà nó chưa hề biết mặt.
-sắp tết rồi. Hôm nay mẹ tớ bảo đi chở gạo mà bao gạo nặng quá cong cả vành cái xe thành hình số 8 rồi, giờ chẳng có xe mà đi học, chiều nay phải nhảy xe thằng Tam đấy. Mai về sửa lại mất tiền thay vành, mẹ tớ suốt ngay kêu ca chuyện tiêu tiền với tiêu tiền. Eo ơi… mấy bà mẹ nhà mình nói nhiều nhỉ? Bố tớ bảo mẹ tớ như thị nở rồi còn la sát nữa. xấu người xấu cả tính luôn. Tối nay sinh nhật thằng Long. Tớ đi về muộn tí nhé.
– cậu về muộn hay sớm thì hỏi tớ làm gì? Hì. mẹ tớ thì suốt ngày hỏi xem đi đâu, làm gì với ai, ngoài giờ trông hàng cho mẹ, tớ chả đi đâu.
-tớ muốn cho cậu biết, là tôn trọng cậu đúng không? hôm qua đi sinh nhật về, lúc ấy hơn 10 giờ. Bố tớ ra mở cửa, cả con Lu đi sau. Thế mà bố bảo với nó, thằng nghịch tử nó về kìa con kìa, việc gì mà phải vẫy đuôi mừng nó. Eo ơi… tớ không bằng con chó nhà tớ rồi. nó cắn đôi giày đá bóng của tớ mà mẹ tớ bảo em nó nghịch một tí mà đã kêu. Giày đấy tớ tiết kiệm mãi mới mua được.huhu
-đừng có đánh nó nhé. Tớ quý chó lắm.
-nhưng nó cắn giày của tớ, tranh mẹ của tớ rồi. giờ không ai quan tâm tớ nữa. tự nhiên bị cô lập thế này đây, thấy tủi thân ghê gớm. hôm nay mẹ mua bánh mì kẹp chả về, tưởng mua cho tớ ăn, ai ngờ mẹ ngồi xé cho nó ăn, xong nó ngồi trên ghế nhìn tớ như kiểu, giờ tớ thành con rơi rồi, nó mới là con đẻ. Hở tí là chạy lại mách mẹ. hớt nẻo hơn cả con em tớ ý. ghét lắm. nhưng mà về nhà không có chúng là nhớ nha.
-hì… tớ cùng thế… ko có là nhớ lắm. hôm nay bọn tớ đi thi học sinh giỏi toán… thi vòng loại, tớ được 8,5 điểm. cô giáo bảo mai mới có thứ hạng. Dán trên bảng tin đó.
Cái mảnh giấy nó gửi vào thứ 7 thì thứ 2 nó mới nhận được hồi âm, như một thói quen, nó chẳng muốn có chủ nhật chút nào, cảm giác trông ngóng nhớ mong cái nét chữ ấy cứ khiến nó bồi hồi. nó ngồi đọc sách hay bán hàng cho mẹ thì cũng tranh thủ giở ra đọc lại vài dòng người ta đã gửi… nó… thật sự rất nhớ.
Sáng nay đến lớp,mọi người xúm lại nhìn vào cái bảng bàn tán. nó đi thẳng vào bên trong mà không quan tâm cái bảng ghi tên của nó ngoài bảng tin, nếu nó trượt cũng không sao… nó muốn thấy dòng chữ của ai đó lắm rồi. nó ngồi vào bàn, thò tay vào chỗ quen thuộc, mừng rỡ vì có một mảnh giấy trong đó. Nó mở ra đọc ngay.
-Hân. Cô tớ bảo là sáng thứ 2 mới dán lên. Cho nên thứ 2 tớ sẽ đến sớm để xem kết quả. Cầu trời cho Hân của tớ được ở vị trí cao nhất vì Hân của tớ thông minh lắm. nhưng có 2 cái bảng ở hai bên đó, Hân ra đọc đi, có thấy gì đó quen quen không thì nói với tớ nhé.
Nó chạy ngay xuống dưới, mọi người vẫn đang xúm lại đọc. Nó cố chen vào .
-cho tớ xem với… cho tớ xem với.
Nó chen được vào trong. Một bên cái bảng là bảng thông báo thứ hạng kì thi học sinh giỏi toán và một bên là thông báo danh sách đội bóng của trường đi thi đấu giải bóng đá các trường trong Huyện. Nó không nhìn cái bảng có tên nó mà nhìn cái bảng kia. Những cái tên xa lạ đập vào mắt cho đến khi một cái tên quen thuộc hiện lên. Hoàng Đức Việt 11B2- tiền đạo. Số áo 83
Nó cũng xem bóng đá cùng bố nên nó hiểu tiền đạo chính là người được giao nhiệm vụ tấn công và ghi bàn, tức là phải giỏi mới được làm tiền đạo đúng không? Thế Việt cũng giỏi đấy chứ. Nó cười, quay sang nhìn cái bảng điểm của nó. Nguyễn Ngọc Hân 11A10 8.5 điểm xếp thứ 3, vẫn đủ chỉ tiêu đi thi Huyện. Nó thấy vui, tự nhiên niềm vui nhân làm mấy chứ không phải gấp đôi.
-này.. tưởng kiêu không thèm xem
Hai đứa bạn bám theo nó khoác vai khi nó chuẩn bị rời đi
-này… khao đi nhé.
-khao gì.
-thì đỗ kì thì ĐÌnh rồi còn gì.
-đình cái gì, mới là thi xóm thôi, chưa đến thì Đình đâu.
-được như vậy là nhất lớp rồi. Mình chuyên lý mà còn hơn cả bọn chuyên toán ấy chứ. Hân nhà ta nhất lớp đó
-thôi xàm đi, vào lớp nhanh cô vào giờ.
Nó cười đi nhanh.Nó không biết có người đang nhìn nó từ xa, theo từng bước nó đi vào lớp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!