NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1140


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 2


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 2
Nó về lớp cầm mảnh giấy viết cho cậu ấy vài dòng. Nó bất ngờ lắm. lại còn vui nữa.
-hihi. Việt giỏi lắm luôn ý. Làm Tiền đạo hẳn hoi nha… chắc Việt đá bóng giỏi lắm nhỉ? Thế bao giờ tập trung đội bóng, chuyện đá bóng của trường hội tớ không để ý đâu. mấy lớp chuyên không có tên nào đi đá bóng hết, tên nào cũng nhìn trắng trẻo, ẻo lả, yếu đuối như con gái ý. Chán lắm luôn. Mà tớ quên chưa hỏi. sao Việt mang số áo 83 thế.?
-hihi. Bọn tớ tập trung lâu rồi nhưng giờ đi thi các đội mạnh để vào thi đấu giải thành phố thì mới đưa lên bảng tin. Tại Hân chăm học quá cho nên mới không để ý bọn tớ thôi. tớ cứ tưởng Hân sẽ thích mấy bạn tri thức đeo kính trắng trẻo trong mấy lớp chuyên chứ. sao lại chê người ta vậy. áo số 83 là có ý nghĩa cả đấy. không phải tự nhiên mà tớ đặt đâu. Hân hôm nay đi học vui không? Giờ tớ thích đi học lắm. nhiều lúc tớ thấy giận mình vì không chịu học hành cho đàng hoàng để được vào lớp chuyên giống Hân. Nhìn các bạn lớp chuyên khác hẳn các bạn lớp thường. đẹp lắm ý.
– Hihi. Nhìn ở đâu mà nhìn. Lớp chuyên thì cũng là người có gì khác đâu. bọn lớp chuyên chúng nó ganh đua lắm. nhiều lúc áp lực. chả  có bao nhiêu kỉ niệm học trò đẹp như mấy bạn. mà suốt ngày chỉ có thành tích với thi đua thôi. Áp lực lắm. thế bao giờ đi đá. Nói cho tớ biết ý nghĩa của số 83 đi.
-Bọn tớ chuẩn bị đá rồi. giờ tuần 3 buổi sáng đến sân tập. cho nên tớ cũng đến trường sớm như Hân ý.  Hân tóc dài nhỉ.. môi có đánh son không mà đỏ thế. Lại hay cười nữa chứ. bọn bạn tớ nó cứ khen Hân xinh. Nếu nó có viết thư cho Hân, Hân có viết lại không? Tự nhiên tớ thấy sợ một ngày không được viết thư cho Hân nữa. Hân đừng chuyển chỗ nha, cũng đừng viết thư cho ai ngoài tớ nhé.. được không? Tớ chỉ viết cho  mỗi Hân thôi đấy. giờ cứ mỗi lần gặp khó  tớ lại nghĩ đến Hân giỏi giang như vậy, tớ không dám thua kém. Cho nên tớ cố gắng. tất cả vì  Hân đó.
Nó đọc xong dòng này tự nhiên xúc động đến rơi nước mắt. từ bé đến giờ chưa ai nói cần nó như thế này hết ý. Nó gạt nhanh nước mắt để không bị bọn bạn trêu. Mở giấy ra viết một dòng chữ ngắn thôi. nhưng đầy dỗi hờn.
-tớ khóc rồi. Tại Việt ý.
Thế mà hôm sau thư nó dài lắm nha.
-Hân… tớ nói gì sai mà làm cho Hân khóc. Tớ xin lỗi nha, Hân nói cho tớ biết tớ sai ở đâu, từ sau tớ ko nói thế nữa. Đừng giận nữa nha. Tha cho tớ lần này. Cả ngày tớ không học được cái gì hết. giờ mà Hân không thèm nói chuyện, tớ cũng ko biết phải làm sao. Có khi tớ bỏ học.
Hôm trước tớ đi đo chiều cao, giờ cao 1m67 rồi. năm ngoái có khi chỉ thấp bằng Hân thôi mà giờ cao hơn Hân rồi đó. nhưng mà tớ đen, tớ xấu, lại học kém nữa. mẹ tớ suốt ngày chê tớ , giờ chỉ yêu con Lu thôi.hôm qua đi mưa về bị ướt, thấy mẹ cầm cái máy sấy tóc ra, cứ tưởng là mẹ cầm ra cho mình, ai ngờ mẹ cầm ra để sấy lông cho con Lu. Xong cho nó ủ chăn, mẹ bảo như thế là nó bị cảm lạnh. Tớ mới hỏi là thế còn tớ. mẹ bảo tớ lớn rồi, tự đi mà lo. Bố mẹ xem tivi, nó lên ngồi lòng, còn được ăn bánh quy nữa. mà tớ chả được ăn cái gì. Giờ nó béo ú lên như con Doremon rồi. trông ngộ lắm. cho nên tớ bị bố mẹ cho ra rìa mà Hân cũng cho tớ ra rìa nốt thì tớ biết về đâu đây.
Nó phì cười vì cái dòng kể khổ của cậu ấy. nó viết lại mấy dòng ngắn gọn nhưng súc tích lắm.
-Việt mà hư cũng cho ra rìa chứ còn gì. Con chó đáng yêu hơn Việt vì nó không quậy, cũng không lười học. cũng không ham chơi.
-ai bảo không quậy. nó cắn giày của tớ nhé. Cắn 2 đôi rồi, mẹ tớ phải mua đền thay nó. còn nói  em nó bé không được quát em không nó sợ. mẹ tớ yêu nó hơn cả tớ. với lại giờ tớ chăm học hơn chút rồi. tối về có học bài đấy nhé. Ít đi chơi, vì còn ngủ sớm để lấy sức đá chứ. giờ có Hân làm động lực rồi, Hân yên tâm nha. Bọn tớ đang tập ngoài sân bóng đấy Hân ạ. Thứ 3-5-7. Cả chủ nhật nữa nhưng chủ nhật tập chiều.
Nó cười vui vẻ, tự nhiên lại tò mò quá. Nếu ngồi bên cửa bên kia có thể nhìn thấy một góc sân bóng, nhưng các lớp chọn bị dồn vào góc khuất. không ồn cũng ko có nhiều tầm nhìn để mà mất tập trung.  Cho nên muốn xem đá bóng phải chờ ra chơi đi ra cửa sau xem, hay …. Ra hành lang phía cầu thang cũng có nữa. nhưng mà nếu nó ra xem có bị bọn bạn cười là nó … mê trai không nhỉ.

Đắn đo mấy ngày liền nó mới đủ dũng cảm đứng phía cầu thang nhìn sang bên sân bóng. Tất cả toàn con trai. Đen cao lớn, mặc quần đùi áo số hẳn hoi. Ai cũng chạy rất nhanh. Nó cố nhìn xem có bóng dáng nào quen mà nó từng gặp không? Nhưng quả thật mấy tháng không gặp giờ bạn nào cũng cao hơn hẳn, lớn hơn hẳn. giờ cái chiều dài phát triển nhanh gấp đôi chiều rộng ý chứ. Đội bóng trường thì có đủ cả 3 khối cơ mà… chiều cao cũng ngang nhau, đen như nhau. Giờ bảo nó nhớ mặt được bạn ấy… thì nó chịu vì  lúc đó nó còn đang mải nghĩ đến mái tóc nên giờ….
-này… con kia, nhìn trai đấy à.
-haha… Hân nhà ta có ý chung nhân bên đội bóng nhé.
-thích anh nào nói đi bọn tao cưa cho.
Cả lũ hùa vào trêu nó, nó ngại, 3 chân bốn cẳng chạy ngay vào lớp tim đập thình thịch. mặt đỏ gay, cúi xuống xấu hổ.
-để Tao hỏi Long xem lớp đó có ai đi đá bóng không? Làm cho chị ấy phải mò ra hành lang xem là không phải dạng vừa rồi… chết nhá, yêu rồi nhá
-đừng có mà linh tinh, bố tao biết là đánh cho đấy.
-kệ đi, Hân nó yêu rồi.
Mấy con quá cái cứ bô bô cái mồm làm cả lớp nhìn nó, nó ngượng chín mặt luôn. Còn không dám gửi thư cho Việt cơ.nó không biết nói gì vì ngại.
Nhưng cũng không vì thế mà Việt buồn đâu. lại còn có vẻ rất vui là khác
-Hân. Sao nay không viết gì cho Việt thế. Lúc đầu vào tìm thư không thấy có lại sợ bị bạn nào lấy mất. nhưng đọc thư của thằng Long thì tớ hiểu rồi. Hân ra hành lang nhìn bọn tớ đá bóng à? Có nhận ra tớ không? Nhìn tớ xấu có thấy chán không? Xin lỗi đã để Hân bị mọi người trêu nhé. Nói với các bạn ấy, khi nào tớ đi đá về tớ mời các bạn ấy ăn chè. Mong các bạn ấy trông Hân hộ tớ. đừng có trêu Hân của tớ.
-ai là của nhà cậu. tớ chỉ ra hành lang hóng mát thôi. chúng nó cứ trêu thế, không phải đâu. đừng có mà tin.
-Hân nói thế tớ buồn qúa. Tớ có là gì mà Hân quan tâm đâu. chán thế… tớ biết rồi… Hân chỉ thích học thôi… không thích quan tâm đến ai nữa.
Nghe cái kiểu dỗi hơn nó tủm tỉm cười.
-Việt Hâm. Cố gắng học với đá cho tốt đi, sắp tết rồi, tớ sẽ lì xì may mắn cho Việt. mong năm mới Việt sẽ chiến thắng trở về. Mấy hôm nay phải gói giỏ quà cho mẹ nên cũng bận. còn phải thức để  bóc hàng xếp hàng cho mẹ nữa. giờ nhiều việc lắm.

-Hân vất vả nhỉ. Sau này sẽ là bà vợ đảm đang lắm đây. Mẹ tớ bảo sau này cũng phải kiếm cô con dâu biết buôn bán về còn làm thay mẹ tớ… Hân hợp quá còn gì. Híhis
-đừng có mà ăn nói vớ vẩn ông kia. Chúng nó mà đọc được thì lại trêu người ta đó.
-không sao đâu, nếu mà mọi người biết càng tốt. tớ ủng hộ điều này luôn. Hôm nay tớ mặc áo số đấy nhé. 83 đó HV. Chiều tớ đi đá rồi. đá trên sân  Nam Dương. Cho nên không đọc được thư Hân rồi. chán quá.
Nó mò qua hành lang, nhìn nhìn xem có cậu nào mang số áo 83 không. Nhưng đảo một vòng, thì chẳng thấy có. Tự nhiên lại trách, sao hắn ta lại lừa mình cơ chứ… đứng mãi mà không thấy ai mang số áo 83 luôn, tự nhiên thấy hụt hẫng vô cùng. Tủi thân muốn khóc vì giận hắn… ghét hắn… dám lừa người ta.
Vì sợ hắn nghỉ sẽ bị mất thư nên hôm sau nó mới dám viết lại cho hắn.
-hôm qua Việt lừa Hân nhé. Ghét lắm.
-xin lỗi Hân, thằng Tụt nó kéo áo nên rách áo mới phải ra thay. Rõ là Hân ra nhìn người ta còn gì. Giờ cấm có chối nhá. Làm người ta vui quá… đừng giận Việt nhé. Hay để sáng mai đến lớp Việt lên chơi với Hân nha. Hôm qua Việt ghi bàn đó, đội đó mạnh lắm mà vì nghĩ đến Hân nên cố. nhưng cứ ngóng thư Hân nên không tập trung được luôn.
-hứ… ai cho nghĩ. Đừng có mà lên, không chúng nó trêu người ta đó không gặp lúc này thì gặp lúc khác. Chỉ cần Việt biết Hân luôn theo sát cổ vũ cho Việt.
-cảm ơn, cổ động viên đặc biệt nhất của Việt. Mai nghỉ tết rồi Hân đi thi chưa? Kết qủa thế nào? Tớ chẳng muốn nghỉ tết đâu. chẳng muốn nghỉ tết tí nào. Hay hai đứa mình đi học đi. kệ cô giáo… cho họ nghỉ. chứ giờ tớ ngày nào ko nhận được thư thì tớ không làm được gì luôn ý.
Nó cười. gửi lại lá thư cuối vì  sáng ngày mai bắt đầu nghỉ rồi. sao nhận được thư Việt bây giờ. Tự nhiên lại muốn đi học lắm ý.
Ghét tết mất rồi. vì ai cơ. Sao tự nhiên nó lại thấy nhớ chứ. có biết mặt người ta đâu. mà chỉ người ta biết mặt mình, đã thế còn  khen mình xinh nữa. con gái thì đứa nào chả thích được khen.
Bận rộn đến tết mới được nghỉ. Mùng 1 tết nó đi chúc tết với mẹ. mùng 2 tết về bà ngoại, mùng 3 tết mới được đi chơi cùng bạn bè. Hôm nay đến nhà con Tâm, mấy đưa ngồi với nhau một lúc thì có mấy bạn con trai mò đến. Nhà con Tâm ở Quảng Phú, cách nhà nó 2 cây, mấy bạn này nó không quen, hình như còn chưa gặp. con Tâm chỉ rồi cười.
-giới thiệu với các bạn đây là Hân, hoa điểm 10 của lớp.
Nó cười ngại, gật đầu chào rồi nép vào góc đọc truyện. nó không dám thò mặt ra.
-Hân, ra đây, mấy bạn này học lớp B2 đấy.

Nó giật mình ngẩng lên nhìn nhưng cả mấy bạn cứ nhìn nó cười khiến nó càng ngại. nó nhìn thoáng qua, không biết cái cậu 83 có ở đây không? Có sao không lên tiếng đi. mà giờ lên tiếng nó cũng ngại lắm, nó ko dám trả lời mất thôi.
Ngồi một lúc thì mấy bạn kia mừng tuổi cho nó, eo… nó được mừng tuổi đấy, trong cái lì xì nhưng mà nó không dám bóc ra.mà cầm lấy gật đầu. rồi lại trốn vào một góc đọc truyện. nó ngại lắm. cho đến lúc đi về, nó mới mở lì xì ra, trong một cái lì xì dày và to nhất có một mảnh giấy và một tờ 10k gấp hình trái tim ở ngoài ghi số 83. Là của Việt.
-Hân. Mấy ngày không thấy Hân, không nhận được tin gì của Hân rồi. Việt nhớ lắm. cảm giác lạ lắm à. Giờ đầu óc cứ nghĩ đến bóng dáng cô gái xinh xắn tóc dài ấy thôi. giờ Việt bị ốm mất rồi. ăn không ngon, ngủ không yên, mơ thấy Hân mấy lần rồi ý. Bây giờ mới 2 giờ sáng, mà nghe hội bạn nói mai qua nhà Tâm chơi, có Hân ở đó Việt thấy bồi hồi quá, nằm không ngủ được gì cả nên dậy viết cho Hân. Giờ không biết nói gì. Hân đi chơi tết vui không? Hội mình thì cũng hay gặp nhau, và còn tập bóng từ hôm mùng 2 nữa. mùng 4 về trường rồi. là mai đấy. mùng 6 Hân mới lên trường đúngkhông. Trời lại lạnh đấy, nhớ mặc áo ấm vào nha. Nhớ Việt không? Mong dòng hồi âm của Hân lắm.
nó xúc động. rõ là có ở đó sao không chịu lên tiếng gì hết. nó lại ngại nên ko dám ngẩng lên nhìn. Không biết Việt là ai trong số đó cơ. Giờ không biết nhà Việt ở đâu, cũng ko biết số điện thoại nhà cậu ấy… mà có chắc nó chả dám gọi đâu. nó khóc… xúc động. giận hắn.
suy nghĩ mãi rồi, sáng hôm sau nó đánh liều rủ con Tâm đi vào trường. mấy cái xe đạp đã đỗ ở trong. Mọi người đã ra sân tập. Nó mặc áo khoác, áo len mà vẫn lạnh đằng này các cậu ấy mặc áo phông quần đùi, nó nhìn mà thương.
Thập thò bên ngoài thì có tiếng gọi
-em ơi… vào tìm ai đấy, vào đây.
-hâm mộ anh nào thì vào đây mà xin chữ kí, việc gì mà đứng đấy.
-các anh không làm gì đâu, em ơi.
Một lũ con trai ùa vào đùa nó. Nó ngại quá quay xe ra rất nhanh, kéo con Tâm theo về thẳng cổ. nó chết vì tò mò mất thôi.
Mùng 6 nó đi học, nó cài hai mảnh giấy vào đó, bao nhiêu ngày không được nói chuyện. nó kể bao nhiêu thứ trong hai tờ giấy đó luôn. Cái người bên đầu kia có vẻ cũng vui vì nhận được thư nó như thế.
-Hân có biết hôm mùng 3 tết là ngày gì không? Hôm đấy muốn đến rủ Hân đi chơi chỉ sợ Hân bị bố mắng. với có người thấy con trai mà cứ nép một góc như thế thì ai dám đến gần. lúc đó Việt nhìn Hân mãi mà Hân cứ đỏ mặt quay đi, muốn tiến lại bắt chuyện sợ Hân ngất ra đấy ý. Sao mà nhát thế.  Bọn nó cứ đẩy Việt nhưng mà… thôi… có khi hôm nào hẹn đi riêng nhé, chứ có chúng nó sợ chúng nó trêu Hân lắm. còn hôm nọ thì sao lại chạy về nhanh như thế. Việt đi theo ra đến cổng thì hai bạn về rồi, Việt bị mấy anh trêu đó. Tại Hân.
Nó cười… ngốc.
-sao lại tại người ta, người ta ngại thì người ta về mà. không thèm gặp Việt nữa. việt bí ẩn lắm. Hân hết tò mò rồi. vậy ngày mùng 3 là ngày gì?
-đấy… thế mà nói không tò mò… còn hỏi người ta. Ngày đó là ngày Valentine. Ngày valentine đó cô có biết không? Ngày đó có ai tặng quà gì không?
-valentine là ngày gì? Hôm đó có nhận được một cái trái tim với mấy cái lì xì 5 nghìn hí…
-là ngày lễ cho tình nhân. Cô này chưa yêu cho nên mới không biết. ngốc quá à. Thế trái tim ai tặng vậy.
-không biết… hóa ra có người yêu nhiều rồi cho nên mới biết ngày lễ tình nhân. Hứ… dê già.
-ai dê già. Nhưng sự thật là người ta yêu rồi. tình yêu của người ta cũng gửi đi rồi. mà chưa thấy hồi âm ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN