NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1032


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 3


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 3
Nó mông lung lắm. rõ là không biết người ta có nói về mình không?  Nhận vơ thì cũng ngại cơ nhé.
Nó bận đi thi học sinh giỏi, Việt bận đi đá bóng, hai đứa ít viết cho nhau. Hôm nay  nó nhận được một dòng thư vội vàng từ cái Tâm.
-Hân. Mấy ngày Hân bận học việt không dám làm phiền, Việt cũng cố gắng lắm. tất cả vì Hân. Hôm  trước đội mình thắng… vào trận chung kết đó. nhưng lúc đá penalty xong, muốn thấy Hân. Muốn nhận được một dòng thư từ Hân thì có phải hạnh phúc trọn vẹn không? Nhớ Hân nhiều lắm Hân à. Ngày mai trận chung kết rồi, Hân đi thi… nhớ làm bài tốt nhé.
Nó  cười rồi lại khóc. Cái sự quan tâm nhẹ nhàng, rồi lại làm cho người ta cảm thấy như cần người ta lắm… lại khiến nó rung động… đến thấu hết tim can. Nếu như bố mà biết trong lòng nó có người thương nhớ… có khi ăn roi cũng nên, nó mới 17 thôi mà… sao lại có thể yêu sớm như vậy.
Nó viết vài dòng gửi cho Việt.
-Việt cố lên, Hân cũng vì Việt mà cố gắng. cố lên nhé. Hân nhớ Việt rất nhiều.
Nó đi thi mà lòng mong ngóng lắm. sân bóng cũng gần đây. Cố gắng làm bài tập trung, làm cho nhanh, nhưng mà đến lúc ra còn họp các cô để bàn xem kết quả làm có đúng hay không.nó sốt ruột giục.
-thầy cho em đi ra xem đội mình đá chung kết đi.
Thầy cô thấy chúng nó vất vả cũng ủng hộ. nhưng đến  nơi thì trận đấu đã xong. Ban tổ chức đang trao giải cho đội nhì. Không phải đội nó thì tức là…. Tức là đội nó vô địch đó, nó tự hào lắm. tự nhiên nó khóc.
-Hân… mày đến lúc nào đấy.
-tao vừa đến xong.
Con Tâm đội cái mũ chùm kín mặt vì nắng, còn mấy chàng trai thì phơi hết ra. Đang đứng thì có mấy bạn trai tiến lại phía nó.
-chào bạn, mình là Việt… chúng mình… à… ờ… làm người yêu của nhau nhé.
-cút mẹ ra kia.
Cậu đấy bị đẩy
-nó giả vờ đấy. mình mới là Việt, mình thích bạn từ lâu rồi nhưng mà mẹ mình bảo phải từ từ… cho nên bạn cứ từ từ đợi mình nhé.
-không… mình là Việt đây Hân ơi, đừng tin chúng nó. chẳng qua… lông cánh chưa đủ cho nên không dám tỏ tình sợ Hân thất vọng thôi.
-mẹ chúng mày… có cút ra không?
Nó quay sang, chàng trai cầm bó hoa, mặt nghiêm túc, mặc áo số 83 nhìn nó âu yếm bước lại.
-Hân… mình đã thích bạn từ lâu rồi, nhưng hôm nay mới dũng cảm nói lên điều này.  Hân… mình thích bạn. Làm người yêu mình nhé.
Nó đứng im… hình như không phải cách nói chuyện này… rõ là trong lòng vẫn thấy không phải. nó nhìn cậu ta, tự nhiên hỏi lại
-hôm qua Mình gửi cho Việt cái vòng tay, Việt nhận được chưa?
-à… ờ… tớ nhận được rồi, cảm ơn Hân nhé. Đẹp lắm.
Nó tủm tỉm cười.
Cả đội bóng đang lên bục nhận cúp vô địch với cờ lưu niệm, nó ngẩng lên nhìn, không có cầu thủ 83 nào. Vì cầu thủ 83 đang đứng đây rồi… vậy trong số mấy người trên kia ai là Việt của nó. đến lúc mọi người xuống hết, tiếng loa thông báo giải cầu thủ xuất sắc nhất giải thuộc về … Hoàng Đức Việt của đội Duy Tân.
Nó hướng mắt  về phía đó, cầu thủ Việt mặc cái áo số 12. Việt đen, cao, không gầy lắm, mặt dài, mắt tròn, lông mày ngay ngắn, có dáng dấp của một chàng trai đang lớn cho nên mọi thứ vẫn chưa được hoàn hảo. Việt không đẹp trai nhưng có nét duyên lắm nhé.
Việt nhận cờ rồi nhìn về hướng nó. nó đang đứng cạnh Việt 83 đây. Sau khi nhận cờ xong Việt đi xuống, ánh mắt không rời nó chút nào. Khuôn mặt nó bắt đầu nóng lên, má nó đỏ, nó bối rối ngượng ngùng cúi xuống.
-này… mày làm gì thế, thằng hàng giả kia. Tránh ra… đây là người yêu tao.

Bọn bạn trêu Việt. Mấy đứa con trai đứng đó cản Việt lại. không cho đến gần nó.
-này… lơ mơ ăn đấm đó, đừng có thấy người yêu tao xinh mà sán vào.
-tránh ra đi.
Việt sốt ruột nói.
nó đứng im, tủm tỉm cười rồi cúi gầm cái mặt.
-không tránh.
-tránh ra.
Nói mãi cuối cùng chúng nó cũng tránh ra cho Việt đến gần nó.
nó ngại cúi mặt. hai má đỏ lắm rồi ý. Mọi người cũng nhìn chúng nó. thầy cô cũng nhìn luôn… ngại thế…
-này… sao lại im thế này… nói anh yêu em đi.
-em ơi… anh mới là Việt mà… anh mới là người yêu của em.
-mày sướng nhá… người yêu vừa xinh vừa học giỏi.
Rõ là nó nhìn cũng được. tuy ko cao, cũng ko lùn, không eo mà hơi tròn, mắt to, da trắng, môi đỏ, tóc đen dài đang được búi cài 1 cái bút trên đó. trông giống má mì không?
Nhưng mà nhìn Việt già hơn cả nó ý chứ. Việt vẫn đứng im nhìn nó, cũng có vẻ ngại ngùng, tay mân mê cái cờ vừa được tặng. hai đứa chỉ đứng trước nhau., nó ngại cúi xuống còn Việt thì… ko biết nữa.
-này… hai đứa mày sao thế.
-em ơi, thằng hàng giả này nó lừa em đấy… anh mới là Việt cơ.
-chúng mày im đi.
Việt quát chúng nó, rồi nhanh tay đưa cho nó cái cờ vào tay.
-là của Hân tất cả… công của Hân đó.
Nó cầm cái cờ mà bối rối vẫn cúi xuống không dám nhìn
-eo ơi… của Hân đấy, thân anh cho Hân tất đây này , Hân cho lại anh đi.
Nó ngượng lắm… bị đùa như vậy nên Việt nắm tay nó kéo nhanh đi ra cổng, mặc cho ban tổ chức còn trao thêm giải gì cũng kệ. kệ cả bọn đang nói với theo hai đứa.
Việt ra lấy xe rồi chở nó đi … xe máy đấy nhé. Nó cũng không nghĩ gì mà leo lên theo Việt phóng đi, sau khi không còn nghe thấy tiếng nói nữa Việt mới đi chậm lại. giọng ngập ngừng.
-Hân… làm bài tốt không?
-T…Ố..T
Nó cũng ngập ngừng.
-Cảm ơn Hân nhé. Vì lá thư lúc nãy mà Việt ghi được 2 bàn.
-là do Việt giỏi chứ đâu phải do Hân.
-không… vẫn là có người làm động lực để Việt cố gắng. lúc đó… chỉ nghĩ đến Hân thôi

Nó ngại…
-Mình vào kia uống nước đi
-uh…
Hai đứa đi vào quán, nó ngồi mà vẫn cứ cúi xuống, má cứ đỏ, tay vẫn cầm cờ mân mê.
-này.. không chịu nhìn người ta rồi  mai lại nhận nhầm như ban nãy đấy.
-ai bảo nhận nhầm.
-thì đứng nói chuyện nhận hoa của thằng 83 giả đấy còn gì.
-ai nhận cái gì đâu. mà người ta chưa hỏi tội cho người khác mượn áo để lừa.
-có đâu, chúng nó thấy Hân đến     thế là lột áo mình, xong phải mượn áo để lên nhận giải đó. bị lừa chưa?
-con lâu mới lừa được, nói vài câu người ta biết ngay là không phải.
-nói thế nào?
-thì về mà hỏi.
Nó cười, ngẩng lên lườm Việt một cái, Việt đen vì nắng, nhưng nụ cười răng trắng rất tươi, thấy nó nhìn thì ngậm ngay cái miệng mà chúm chím nhìn nó… nó ngại.
-hân uống nước đi.
Việt đẩy cốc nước về phía nó. nước mía mùa này là nhất rồi.
-làm bài tốt, lại được vô địch, có phải niềm vui nhân đôi không?
Nó cười, ngại cứ cúi xuống.
-Hân ơi…
Việt gọi nó.
-Hân…
-việt nói đi.
-Hân ngẩng lên xem nào. Từ hôm bị Hân mắng vì tội dính keo, bây giờ mới được nhìn Hân gần như thế này. Hôm tết thì Hân cứ trốn nhá. Việt có làm gì đâu. nhát thế
-ai nhát mà nhát.
Nó chả lại.
-thế ngẩng lên đi, Hân xinh lắm mà. cái mắt cái môi đẹp lắm.
Nó ngượng. nhưng cũng ngẩng lên không cúi xuống nữa. Việt Thấy nó nhìn lại ngập ngừng, hắn cũng có vẻ ngại rồi, con trai mà yêu hay ngại lắm.. thế mới chứng tỏ thật lòng.
-Tặng Hân cái này nữa này.
Việt đưa tay ra. Nó nhìn vào cái nắm tay đó.
-gì đó.?

Việt mở tay ra.
Là cái vòng bạc. trên đó khắc chữ HV… rõ là Hân Việt còn gì… tỏ tình công khai người ta à? Sao ko nói … mà nói khéo nó ngượng chết thôi.
-để Việt đeo cho Hân nhé.
-uh.
Nó đưa tay ra, cổ tay tròn tròn. Ngón tay mup mup. Nhìn yêu lắm.
-tay Hân dễ thương nhỉ, trắng thế.
-thì có ra nắng mấy đâu. ai như nhà Việt suốt ngày phơi nắng.
-uh… thế mới đen và xấu.
-Hân có thấy Việt xấu không?
Nó nhìn rồi cúi xuống tủm tỉm
-khong xấu mà rất xấu thì có.
Việt bật cười vô tư…
-xấu thì có ai thương đâu. giờ còn không bằng con chó nhà Việt kìa. Lúc nãy bố mang nó đi xem đá bóng mà bố chùm kín cho nó, xong che ô cho nó, còn cho nó uống 1 chai nước nữa… đằng này con thì ông kệ.
-thế có bố Việt lúc bọn mình ở đó à?
-uh
Nó cười như mếu…
-vậy bố có.
-bố biết rồi.
-sao bố biết.
-thì thấy con chăm học là biết ngay. Bố bảo thế cũng được. quan trọng là giữ cho đủ 18 rồi cưới chứ đừng cưới chui.
Nó ngượng, lườm Việt còn Việt cười gãi đầu.
-là bố nói mà… Việt còn chưa được người ta đồng ý kìa… đã có gì đâu.
-Việt mà thế không ai đồng ý cái nhà Việt.
-không đồng ý Việt đến lớp ăn vạ… đến nhà ăn vạ đó ….
-thử xem, bố người ta ghê lắm… giờ mà biết chắc no đòn.
Việt tắt nụ cười.
-Việt nhất định không để Hân chịu khổ đâu, đừng lo.
Việt đưa tay nắm lấy tay nó, đan nhẹ mấy ngón tay vào nhau.nó ngại kéo ra nhưng Việt không nghe. Chỉ quay qua nhìn nó rồi lại ngượng ngượng quay đi. Việt bạo dưới tay nhưng ngượng cái mặt.  Mặt đỏ hết lên rồi kìa.  Eo ơi…  Ngại nhưng mà vui thân đấy.
Thế là cả trường biết chúng nó có tình ý với nhau rồi.
Đúng theo kiểu cầu thủ nổi tiếng sẽ yêu được hot girl ý… nó tuy ko là hot girl nhưng về học tập cũng có tiếng trong trường rồi còn gì… tình yêu đầu tiên của nó bắt đầu từ đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN