NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1035


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 4


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 4
Hai đứa ngồi một lúc rồi dắt nhau về lúc trời đã ngả màu tối. Nó chỉ Việt đưa nó về tận nhà. Nhưng mà Việt lại đưa nó về nhà Việt trước. Việt muốn chỉ nhà cho nó  để nó biết nhà. Nhà Việt 3 tầng. bố Việt bán vật liệu xây dựng còn mẹ Việt bán gạo hay sao ý. Việt chỉ cái số điện thoại bàn trên biển trước nhà. Sau đó xin tờ giấy của nó và ghi cho nó số điện thoại của nhà Việt vào đó. 
-Hân giữ cái này. Có chuyện gì thì gọi cho Việt nha.
-gọi rồi bố mẹ Việt nghe.
-có một cái trên nhà nữa.
-gọi nhiều giờ khách gọi ko được nghe mắng đó.
-kệ… để những ngày mà ko viết được cho nhau việt còn gọi. không thì …
-thì gì?
-thì như hôm tết . Việt khó chịu lắm. Tìm đến nhà Hân rồi mà ko biết gọi kiểu gì cho Hân ra.
-thế là biết cả nhà người ta rồi.
-uh… thì lớp Việt nhiều đứa ở Hà Dương mà… hỏi cái biết liền ý.
-lại còn đi hỏi.
-chỉ có Hân ngốc thôi.
-Ngốc cái gì?
-thì nãy Hân không thấy à?
-thấy cái gì?
-thấy chúng nó trêu Hân.
-tại ai cơ?
-nhưng mà Việt không giấu được. lúc ngồi viết cho Hân chúng nó cứ trêu, toàn phải trốn để viết đó. có lúc bị chúng nó đọc trộm nên.
-nên cái gì?
-thì chúng nó biết Việt… quan tâm ai rồi… hì hì
-vô duyên. Nhỡ người ta không thích thì sao?
-thì… người ta cứ thích… đơn phương cũng được chỉ cần thấy Hân cười là Việt vui lắm ý. Lúc nào lên trường buổi sáng cũng phải tìm Hân, nhìn Hân xong mới làm gì thì làm.
-eo… là theo dõi người ta à?
-uh…
-từ bao giờ.

-từ ngày gặp Hân lần đầu tiên, lúc ấy Hân còn buồn chuyện mái tóc, mà tóc Hân đen, dài, môi Hân đỏ, mắt lại tròn, nhìn dễ thương lắm. tối đó về mất ngủ luôn. Vừa giận thằng Long nhưng cũng cảm ơn, nhờ nó mới được gặp Hân như thế. Kể từ giây phút đó, Hân mang tâm trí Việt đi rồi hì….
Nó ngượng quá, chỉ biết im. Mà trong lòng thấy xao xuyến quá ý chứ… vui các bạn ạ.
Nhà Việt ở Quảng Tiến, cách nhà nó cũng 3-4 cây. Nhà nó ở Hà Dương . Con đường về nhà nhau khá rộng rãi. Vậy mà giờ mới biết nhau. Có thể vì nó mải học quá còn Việt chỉ chơi với toàn con trai thôi.
Việt đưa nó về đầu đường, nó đòi xuống. nhỡ bố mà trông thấy có khi no đòn. Bố nó không biết đã đi làm về chưa.
Việt lưu luyến nó lắm. đứng nhìn theo bóng nó đi bộ một quãng. Nhà nó bán tạp hóa, mẹ nó bán cả thuốc tây nữa. hai cửa hàng to như nhau. Ngoài giờ đi học nó phải trông hàng cho mẹ. giờ nó bận học mẹ nó thuê thêm người. bố nó làm xây dựng trên thành phố cơ. Tối mới về, có khi đi công tác cả tuần cả tháng ý.
Nó đi vào cửa. ngoái lại nhìn Việt, việt cũng đứng bên kia đường, còn đắn đo không chịu về cơ. Nó đi vào nhà thay quần áo. Xong mắt lại nhìn ra đường, Việt vẫn đứng đó.
Không biết nghĩ gì mà dựng chân chống đi vào nhà nó
-cô ơi, bán cho cháu chai nước.
-cháu mua nước gì?
-nước gì cũng được ạ.
-Hân ơi… ra bán hàng kìa.
-vâng.
Nó đi ra nhưng cái mặt phị ra lườm cái kẻ đang cười hớn nhìn nó. mẹ bên kia đang bán thuốc. chị nhân viên không thấy đâu.
-uống nước gì?
-người ta cho uống gì mình uống đó
Cười. nó lườm.
-gì mà đanh đá thế.
-về đi, bố về nghe chửi đó.
-bố không biết đâu.
-mẹ mách bố thì sao?
-mẹ vẫn đang bên kia mà.
-tối rồi.
-chưa có cơm đâu.
Nó đưa Việt chai nước khoáng. Xong với mảnh bìa thuốc lá ghi số điện thoại nhà nó đưa cho Việt. cậu ấy cầm tờ giấy rồi nắm tay nó một cái mới chịu đi về.
Ôi.. nó sao lại không muốn xa người ta tí nào hết. mong mai nhanh lên để đến trường gặp.
Nhưng sau khi thi xong thì nó và Việt chính thức được gặp nhau ngày 2 buổi. nó đi ôn thi cho dù không cần biết kết quả ra sao, còn Việt thì phải tập để đấu giải thành phố.

Ôi… còn gì mà lãng mạn bằng cơ chứ. buổi sáng có người chờ nó ở cổng trường. Hai đứa cùng vào lớp. không dám nắm tay vì sợ các bạn trêu, Việt cứ ngập ngừng nhìn nó, còn nó thấy cái đồ ngốc quần đùi áo số cứ gãi gãi cái đầu.. nhìn người ta rồi người ta nhìn lại thì ngại ngại quay đi. đáng yêu lắm.
Chiều đến có ai chờ nó ở cổng trường, mua nước cho nó nữa chứ… bao nhiêu bạn nhìn vào. Giờ Việt của nó cũng nổi tiếng rồi. bắt đầu có vệ tinh theo dõi đó.
Hôm nay nó thấy bồi hồi lắm. nó viết một mảnh giấy, để trong ngăn bàn.
-Mai Hân lên thành phố với bố, không có nhà.
Chiều đến có người chờ cổng trường, khuôn mặt dài ra.
-Hân lên đó có chuyện gì?
-thì đi gặp con của bạn bố.
-trai hay gái
-trai.
-thế Hân ở nhà được không?
-bố nói rồi, sợ ăn đòn lắm
Nó tủm tỉm.
-vậy cho việt đi cùng.
-Việt đi tập bóng đi
-Việt không tập nữa.
-gì mà thế.
-ko được.
-Việt ghen à.
-uh… yêu thì phải ghen.
-Hân có ghen chuyện người ta viết thư cho Việt đâu.
-nhưng Việt trả lời Việt yêu Hân 11A10 rồi mà.
-hứ… nhưng người ta vẫn gửi.
-việt không trả lời còn gì.
Nó cười nhìn cái mặt dài ra đó, xong cuối cùng cũng  phải chịu thua.
Hôm sau, nó rủ con Tâm đi chợ cùng. Là nó muốn mua tặng Việt cái áo, với một đôi giày. Không biết nó lựa có vừa không nữa.
Chiều , nó mò ra tiệm bánh mua một cái bánh nhưng nhờ chị hàng bánh dậy cho nó trang trí, vui lắm. tối đến, nó lại nhờ con Tâm chờ sang đó, con Tâm chưa biết đi xe máy, phải nhờ Long sang, nhưng mà con Tâm đi vào đón nó cho bố mẹ đỡ nghi ngờ, eo ôi, khổ lắm.

Giờ mới là 7 giờ… rõ là nhà Việt khá đông bạn bè, giờ nó ngại lắm, muốn gây bất ngờ cho cậu ấy mà sợ mọi người trêu. Nó bảo Tâm cả long đi vào , một lúc thì Việt đi ra. Nó cắm cái nến vào đó sẵn, nến đã sáng, Việt và nó đứng ngoài đường. Việt bất ngờ lắm. thấy nó cười tự nhiên hai mắt mở tròn xoe. Đây là lần đầu tiên nó tặng bánh sinh nhật đấy.
Nó không nói được câu gì hết ý… nó ngại… có lẽ trên cái bánh cũng thể hiện hết cho nó rồi, hình trái tim dễ thương màu hồng với hai con người tuyết ôm nhau, cả hoa hồng nữa nhé.. giờ thì không cần nói luôn.
-là… là… Hân tự làm đó.
Việt cứ nhìn nó ánh mắt xúc động.
-lần đầu Việt có bạn gái đến sinh nhật, cũng là lần đầu được tặng bánh luôn.
-hí…
-Việt thổi nên đi, à… ước đi đã.
Việt cười, đưa tay đỡ cái bánh, nhắm mắt ước gì đó rồi thổi nến.
-việt ước là….
-ko được nói, không thì sẽ không hiệu nghiệm đâu.
-uh.
Việt đỡ cái bánh, nhưng không định mời nó vào nhà đâu. mà mang cái bánh… đi vào để vào trong rồi quay ra nhanh lắm. bước gần nó nhất có thể. Nó ngẩng lên nhìn Việt cao hơn nó khá nhiều rồi.
-có cả quà cho Việt.
-cả quà nữa á?
-uh… áo với giày đá bóng.
-việt sẽ khôngđể con Lu cắn nó đâu.
-uh… là nó ghét Việt đó.
-kệ nó. chỉ cần có một người thương Việt được rồi.
-là ai cơ…
-là cái món quà ý nghĩa nhất hôm nay đấy.
Việt đưa tay kéo nó lại ôm lấy. ôi… nó bất ngờ quá, lần đầu được ôm ngại chết đi được.nó mới 17 thôi mà. nó đứng im… tim nó đập thình thích như muốn nhảy ra ngoài. Mặt nó nóng bừng. chết mất thôi, Việt xấu xa.
-buông ra không người ta nhìn kìa.
-kệ.
-đừng thế…. Rồi hôm khác Hân cho ôm bù.
-thật nhá.
-uh
Việt buông ngay nó ra rồi dắt nó vào bên trong. Cả bọn bạn toàn con trai có độc nó cả con Tâm, tất cả ngồi xung quanh nhà thành vòng tròn, ăn uống. bố mẹ Việt biết ý cũng đi đâu rồi ý… thế là đã có một sinh nhật ý nghĩa bên nhau rồi… hạnh phúc quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN