NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1002


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 16


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI  16
Được sự đồng thuận của bố mẹ, nhưng chúng nó rất ngoan, bảo  nhau học hành, Việt không còn ghen tuông nữa mà ngày ngày đưa nó đi, đón nó về đúng giờ. Tối đến ngoan ngoãn mang sách đến nhà nó học.
Giờ Việt lại như một thành viên trong gia đình nó, được bố mẹ nó yêu thương như con. Hai đứa giờ không dám đi chơi riêng, cũng ko dám làm gì linh tinh, chỉ thi thoảng trốn bố mẹ hôn trộm nhau  một cái cho thỏa niềm khao khát.
Cuối cùng ngày thi đại học cũng đến, trước khi thi, chúng nó không học nhiều, bố mẹ cho hai đứa đi chơi với nhau. Việt chở nó đi lòng vòng, hai đứa lên bờ hồ chơi, rồi ra TràngTiền xếp hàng mua kem ăn. Nắm tay nhau đi bộ quanh bờ hồ, vui và hạnh phúc lắm.
Hai đứa ra công viên, trai gái ôm nhau, hôn nhau trên bãi cỏ, cái thời của chúng nó việc đó thường rất tế nhị, và chỉ ở trong trung tâm thành phố văn minh người ta mới ôm hôn công khai như thế, Việt kiếm một cái ghế ngồi. kéo nó ngồi lòng như bao đôi trai gái kia.
-Thế là sắp thi rồi.
-Việt đừng lo nhé, có Hân luôn ở bên.
-Việt tin là Việt làm được, vì Hân và vì gia đình mình.
-uh… Việt ngoan lắm.
Việt ôm siết lấy nó, hít hà mùi cơ thể nó. nó ngại mà nép vào người Việt.
-Việt hư, người ta cười cho đấy.
-thì mọi người cũng làm thế, yêu nhau nên có quyền.
-nhưng mà … bao nhiêu người nhìn vào ý.
-kệ… người ta nhìn cho người ta thèm. Việt có người yêu xinh.
Việt thơm má nó ngọt ngào. Nó cười tươi, níu nhẹ cổ, Việt cúi xuống hôn nhanh lên bờ môi nó.
-ước gì tối cho nhanh nhỉ?
-hâm à? Tôi phải về đó.
-hôm nay bố mẹ cho đi chơi thả ga. Tối muộn về cũng được.
-nhưng mà sắp thi rồi, về nghỉ đi chứ.
-giờ đang nghỉ đây, học nhiều muốn rồ đầu, cũng phải thưởng cho Việt khoảng thời gian được ở bên người yêu chứ.
-người yêu nào?
-là Hân đây.
Việt cười siết chặt. Nó nép vào lòng Việt, vòng tay này an toàn quá.
-Hân, hát cho Việt nghe đi, lâu lắm ko được nghe Hân  hát.
-hát bài gì giờ.
-Hân thích bài gì?
-hân thích chị Quỳnh Anh.
-Chị ấy hát còn ko hay bằng Hân ý.
-hứ… đừng có mà nịnh.
-thật mà.
-chị ấy có cái má giống Hân. Nhưng Hân đáng yêu hơn.
-sau này mình có con, Hân cũng muốn đặt tên con là Quynh Anh.
-vậy mình sẽ đẻ thật đông. Để đặt tên mà Hân thích.
-nuôi được không?
-Việt hứa sẽ chăm chỉ làm việc vì Hân và con.
-nhớ đó nhé, lười là ăn đòn.
-vâng, thưa bà xã.
Nó cười đỏ mặt, Việt nhìn nó chằm chằm rồi cúi xuống hôn môi nó, ngẩng lên nhìn xem có ai đi qua ko rồi lại cúi xuống hôn. Nó chỉ nằm gọn trong vòng tay, nhắm mắt mà đón nhận. Một lúc sau công viên bắt đầu đông người. giờ chiều tan làm người người bắt đầu ra công viên hóng mát và tập thể dục. Việt đứng dậy cõng nó đi bộ một vòng rồi chở nó đi xem phim.
Hai đứa lại một lần nữa chứng kiến cảnh rạp chiếu phim biến thành nơi riêng tư cho các bạn ấy hôn hít nhau. Nó ngồi im mà thi thoảng nhìn sang hai bên  lại ngại. Việt thò tay sang nắm tay nó . có vẻ cũng… mất kiên nhẫn mất rồi. nó quay sang lườm.
-ngồi im ngay.
-ng ta thế, mình cũng.
-vớ vẩn.
-thì Việt…
-muốn thì chốc nữa ra kia.
-thật nhé.

-uh
Hai đứa ngồi im hướng mắt lên màn hình. Bộ phim chúng nó đang xem nói về một cuộc tình dang  dở. giữa Jack và Rose. Tình yêu vượt qua bao định kiến bao ngăn cản của con người, cuối cùng họ cũng đã được ở bên nhau, cùng nhau đi đến những thăng hoa của hạnh phúc.
Nó quay sang nhìn Việt, là việt chả chịu tập trung xem mà cứ nhìn nó không rời mắt. nó được dẫn lối đi đến hết những thăng trầm cho đến hạnh phúc rồi đến khổ đau. Đôi khi thấy mình đúng khi đã đấu tranh vì người con trai mà mình đã yêu hết lòng.
Nó siết nhẹ bàn tay Việt, Việt nhìn nó yêu thương. Cho đến khi cảnh quay chiếu những hình  ảnh nhạy cảm. nó khẽ đỏ mặt. hóa ra… chuyện… con trai con gái là như thế. Nó ngượng ngùng cúi xuống, việt khẽ siết tay. Nó rụt lại xấu hổ.
-có gì mà ngại, sau này vợ chồng mình cũng thế mỗi ngày đấy.
-Việt hâm.
Nó cười, lườm việt rồi lại im lặng xem. Cho đến khi cảnh quay cuối , khi đôi tình nhân rời xa nhau vĩnh viễn, bị chia lìa bởi sống chết. nó khóc nức nở. việt ôm lấy nó vào lòng. Ôm chặt. là sao cơ… ko thể… nó tự nhiên lại thấy sợ một ngày Việt ko còn bên nó nữa. nếu như vậy, nó không tài nào sống nổi nữa đâu.nó sẽ chết nếu như ko có Việt bên cạnh. Nó yêu và cần Việt nhiều lắm.
-rõ là đã đọc titanic rồi mà Vẫn khóc là sao?
-Hân sợ.
-sợ cái gì?
-sợ … sợ Việt bỏ Hân đi mất.
-Hân ngốc.
Việt ôm siết lấy nó, rồi cuối cùng phải dắt nó ra ngoài vì ko muốn nó xem đoạn cuối cùng đầy đau khổ này.
-đã yêu bằng cả tấm lòng rồi, cho dù có bất cứ chuyện gì, thì cả đời vẫn không bao giờ quên được, thật đáng thương.
-đó là phim mà.
-những cũng thực tế đó, ko phải phim đâu.
-thì cũng lâu rồi mà.
-nhưng cũng là tình yêu, tình yêu thì thời nào chả thế. Chỉ là khi đã yêu rồi thì người ta luôn muốn bên nhau, dành cho nhau những điều tốt đẹp, và nếu như mất nhau rồi, thì coi như mất cả thế giới luôn.
-Hân lại thấy sợ, một ngày nào đó Việt ko cần Hân nữa thì sao?
-Hân ngốc. Việt yêu Hân cơ mà. Việt sẽ không bao giờ xa Hân đâu, chỉ sợ Hân lại chán Việt ý chứ.
-Hân ko bao giờ.
-vậy làm vợ Việt nha.
-Bao giờ lớn. giờ còn đi học.
-thì hai đứa mình hứa với nhau, Hân sẽ là vợ Việt là chồng.
Nó cười ngại, Việt nắm tay nó, nhẹ thơm lên má rồi hôn lên môi.
-giờ 9 giờ rồi, mình kiếm chỗ nào ngồi chút nữa rồi về. Hân mệt chưa?
Nó lắc đầu
-hân chưa.
-vậy muốn đi đâu.
-đi đâu cũng được, Việt đi đâu Hân sẽ theo tới đó.
Hai đứa nó đi ra công viên, lần này công viên buổi tối vắng hơn, nhưng trai gái ôm nhau càng nhiều và cũng nhiều hành động nhạy cảm hơn, Việt cũng ngồi một cái ghế vào kéo nó ngồi lên đùi ôm lấy.
-giá mà cứ được ôm mãi thế này.
-cạp đất ăn .
-cũng được.
-Việt xấu.
-Việt chỉ cần có Hân, còn mọi thứ Việt ko cần.
Việt ôm lấy nó rồi cũng hôn, như những cặp tình nhân lúc nãy và những cặp xung quanh đây. Chúng nó cũng thể hiện tình yêu như vậy, bàn tay Việt xoa xoa eo nó.
Cái áo phông mềm mềm lại làm Việt thấy ham muốn, rõ là cũng… biết cái đó rồi… ham cái đó rồi cho nên… hắn thở mạnh hơn, bàn tay bắt đầu lần mò vào áo.
-Việt
-Việt hư
Nó giữ tay lại.
-Việt đủ 18 rồi.
-nhưng Hân chưa.
-có hơn 1 tháng nữa thôi . ko sao. Việt… cho Việt chạm vào, Việt chỉ chạm vào thôi.
-đừng có mà hư. Hân giận đó.

-uh… thì thôi.
Việt cũng ngoan ngoãn ngồi im, nhưng chứng kiến xung quanh người ta cứ làm như thế nên lại bắt đầu. bàn tay chạm vào nó, ôm sát lấy. đôi môi lại lần mò môi nó chiếm dụng. nụ hôn gấp gáp, có phần như muốn nuốt trọn nó vào lòng, cuối cùng vì ko kìm chế được mà nhanh tay luồn vào áo nó tóm lấy bầu  ngực non của nó khiến nó ko kịp trở tay. Nó giữ tay Việt lại nhưng  Việt ko nghe nữa. bàn tay hư hỏng đang nắn nhẹ bầu ngực nó, dần dần bóp mạnh hơn cúi xuống hôn cổ nó.
-Việt muốn.
-Việt hư. Buông ra, ngại chết.
-mình yêu nhau, có gì mà ngại.
Nó bị ôm chặt, bàn tay ai đó nắn bóp không ngừng. kích thích thật sự. cả cơ thể nó cũng nóng lên. Nó cũng tò mò, cũng ham muốn mà ko dám.
-Việt, đừng mà.
-Việt xin đó, cho Việt.
-Việt xấu tính. Ngoan nào. Sắp thì rồi, phải chuẩn bị tinh thần để thi, nếu Việt thi tốt, Hân thưởng.
-thưởng cái đó nhớ.
Nó cười ngại, nhưng là nó muốn Việt có động lực. nên nó gật đầu.
Khi yêu người ta  hay nghĩ những điều thật  buồn cười. rõ là nó trẻ con nên  mới nghĩ như thế đúng không? Và cũng dại như thế đấy.
Chúng nó bước vào kì thi căng go nhất của cuộc đời. một bước tiến dài quyết định cho tương lai.
Việt thi trường cảnh sát, còn nó thi Kinh tế.
Vẫn cứ là phương châm của hai gia đình muốn một đứa ra ngoài bươn trải còn vợ ở nhà  theo làm kinh doanh. Bán hàng cho bố mẹ cũng cần bằng đại học. là các cụ tính trước như thế, còn chúng nó chỉ cần tính là được bên nhau, được yêu nhau thế là đủ lắm rồi.
Nó đi thi thì ko lo nhưng nó lại lo cho Việt nhiều lắm. vì thi cùng ngày cho nên không thể nào gặp nhau được.
Sau buổi thi, hai đứa lại cùng nhau chờ đợi kết quả. Những ngày tháng ấy hồi hộp vô cùng. Nó sợ Việt ko đỗ sẽ lại tự ái
Tối hôm đó về nhà , Việt phi ngay sang nhà nó. Bố mẹ nó đang ngồi xem ti vi, thấy Việt thì ngẩng lên hỏi.
-thế nào, biết điểm chưa?
-dạ… cháu chưa ạ
-uh… hồi hộp quá nhỉ?
-vâng, nhỡ không đỗ bố mẹ cháu bắt đi bộ đội mất.
Việt cười
Nó ở trong nghe tiếng Việt liền chạy ra ngay, nhưng ko dám vồ vập hỏi vì ngại bố mẹ.
-uống nước không? Cô rót nước.
-dạ, cháu ko ạ.
Việt ngập ngừng.
-cháu sang xin phép hai bác cho Hân đi chới với cháu với các bạn. hôm nay  chúng cháu liên hoan ạ.
Bố nó suy nghĩ chút rồi cũng gật đầu.
Việt đón nó đi, đi xa được một quãng mới dám đan tay vào tay nó.
-Hân… nhỡ Việt thi trượt thì sao?
-trượt thế nào được. Việt thông minh mà., nếu làm được như vậy là đủ điểm đỗ rồi đừng lo.
-nhưng nếu Việt trượt.
-thì cho đi bộ đội , cho người ta đánh cho cái tội chới xấu.
-chơi xấu cái gì?
-thì cứ… ấy người ta.
-là người ta yêu người ta mới thế.
-xấu chứ sao
Việt cười cầm tay nó lên Hôn.
-giờ mà phải đi bộ đội thì chết mất.
-Sao mà chết?
-vì k  được gặp cái mặt kia.
-ai thèm gặp.
-ghét Việt thế à?
-chả ghét nữa.

-càng vui. Người ta bảo con gái nói ghét là yêu mà.
Việt cười khúc khích rồi quay xe vào quán café quen thuộc, chọn 1 cái chòi trong góc trong cùng.
-tưởng liên hoan.
-mai… mai anh mới tổ chức sinh nhật vợ anh, còn giờ 2 vợ chồng anh tổ chức với nhau.
-ai là vợ nhà Việt.
-là Hân đó.
-ai thèm xưng anh cơ chứ.
-thì vợ chả gọi chồng là anh xưng em. Hân là vợ Hân gọi anh đi.
Việt cười, giật tay nó. hai đứa ngồi trong bóng đèn đỏ tối tối, Việt đứng sát nó.
-Hân… Việt…thi đỗ rồi.
-cái gì cơ.
-Việt thi đỗ rồi.
Nó giờ mới nghe ra, cười khoái trí ôm lấy cổ Việt, Việt ôm lấy eo nó, xoa xoa.
-vậy thưởng cho anh cái gì?
Nó ngẩng lên hôn vào môi Việt
-đây, thưởng  anh cái này.
Việt cười, kéo nó lại hôn mạnh hơn, bàn tay bắt đầu luồn vào cái áo phông của nó, tốc cả áo lót lên.
Hai đứa hôn nhau say sưa, bù cho bao ngay nhớ mong nhau. Bàn Tay Việt hư nó cũng không ngăn, Việt cho nó ngồi lên đùi mình. nó vòng tay qua cổ để giữ lấy.
Việt kéo ngả nó ra một chút, kéo cái áo nó lên cao, lộ ra bầu ngực đã phổng phao. Mùi thơm tự nhiên của con gái hấp dẫn bọn con trai.
Việt nhìn ngực nó rồi liên tục nắn bóp thích thú, cuối cùng ko chịu được thì cúi xuống ngâm lấy cái thứ tinh khiết của người yêu. Nó rướn người lên, cảm giác buồn buồn, nhưng kích thích… chúng nó… ham muốn  nhau lắm rồi.
Việt sau đó kéo tay nó xuống dưới chút nữa rồi để nó chạm vào đứa em… nó giật tay lại, nó ngại
-đừng sợ… anh yêu em cơ mà.
-ko… đừng thế, Việt ơi.
-anh yêu em.
Lý trí nó như đuối đi. nhưng nó vẫn đủ tỉnh táo để dừng con hổ trong người Việt lại. Việt thở dài luyến tiếc sau đó rút trong túi ra đôi nhẫn.
-Việt …Việt muốn chúng ta ước hẹn với nhau. Rằng mình ko bao giờ xa nhau Hân nhé. Hứa với Việt.
Nó xúc động đến ứa nước mắt. nó khóc.
_hân hứa.
-vậy, gọi việt là anh hay là chồng.
-là… Việt
-hư…
-vậy gọi sao.
-gọi sao có động lực là được vợ ạ.
Hí…
Nó cười xấu hổ. Thì thầm tai Việt
-em yêu anh.
-gì cơ?
-em yêu anh
-nói lại đi
-ko nghe thấy thì thôi.
-có nghe mà muốn nói to hơn.
-ko thèm
-nói đi.
Nó cười, níu cổ Việt
-em yêu anh
Việt cười , kéo tay nó lại, đan cái nhẫn vào ngón tay.
-kẻ từ giờ Hân mãi là của anh, Anh yêu em rất nhiều.
Chúng nó hôn nhau quên cả trời đất. Ngay lúc này… bâu trời vẫn còn êm đẹp, nhưng những ngày tháng tiếp theo khi chính thức bước ra đời. chúng nó đâu có biết được cuộc đời có bao nhiêu là sóng gió.

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN