NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 15
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 15
Nó được xuất viện ngay hôm sau, cả người đau đớn không đi học được luôn. Cái người con trai ấy cũng không buồn học hành, suốt ngày lởn vởn cửa nhà nó. Mẹ nó đi vào thở dài.
-cái thằng đó nó ăn bùa ăn bả gì mà từ sáng đến tối nó đứng đấy.
-mẹ, mẹ ra bảo Việt đi học đi.
-mẹ bảo rồi nhưng nó ko nghe.
-bảo bạn ấy đứng đó bố mà trông thấy thì khổ thân.
-mẹ cũng bảo rồi nhưng nó kệ, nó bảo cho nó gặp một cái thôi.
Mẹ nó thở dài.
-hai đứa mày… ngang bướng không tài nào nói nổi.
-mẹ, con xin lỗi, nhưng chúng con…
-con con cái gì, con gái con đứa, để cho nó làm rồi chửa ềnh ra đấy thì xấu mặt. đời còn dài con ạ, lấy chồng sớm khổ lắm.
Rõ là bố mẹ nó lại nghĩ chúng nó trốn ra ngoài để làm chuyện người lớn. có hôn nhau thôi, chứ có…
-mẹ… con và Việt ko làm gì thật mà.
-có gì thì uống thuốc vào nhé. Trong tủ nhà mình có đấy, hôm nào mẹ chỉ cho.
-mẹ… con không có gì mà, con thề với mẹ là con không có.
Nói với mẹ thì được chứ bố mày không tin đâu, giờ bố mày điên lắm. bảo nó không về chốc bố mày về lại loạn nhà.
-mẹ, hay mẹ cứ cho việt vào đây….
-mẹ nhà mày… dại thế hả con.
Mẹ nó chửi ngay, nó ngại cúi xuống.
-con muốn bảo Việt đi về.
Mẹ nó nghĩ đi nghĩ lại bèn đứng dậy ra gọi việt vào. Việt đi nhanh vào phòng nó, rồi đóng cửa.
-này, nói chuyện nhanh lên ko bố mày về.
Mẹ nó đi ra ngoài canh chừng, Việt nắm tay nó, ánh mắt ánh lên tia hạnh phúc, nhưng khuôn mặt có vẻ bơ phờ vì mất ngủ và lo lắng, yêu nó vậy đấy, người ra đau một mình đau 10.
-hân thấy trong người thế nào?
-Hân khỏe rồi, Việt đừng lo.
-Việt lo lắm, nhớ Hân nữa. giờ không biết làm thế nào, là Việt sai, Việt xin lỗi.
-ko… đừng nói vậy, là Hân bỏ đi tìm việt mà.
-Việt xin lỗi.
-ko được nói thế
Nó tủi thân. Nó muốn được Việt ôm mà sợ mẹ vào. Tay việt đan vào tay nó, nắm chặt, ánh mắt mang đầy nhớ nhung và yêu thương. Chúng nó còn muốn hôn nhau cơ, nhưng mà… ko dám.
-Việt, cho Hân xem Việt đau thế nào. Có đau lắm không.
-không, việt ko sao.
-nếu Việt không cho Hân xem, Hân ko xin mẹ cho Việt vào nữa.
Nó xoa nhẹ tay Việt nịnh nịnh. Việt vì nhớ nó mà chiều nó, nhưng cánh tay ngập ngừng không dám vén cái áo phông lên.
-quay ra đây Hân xem nào?
-nhưng…
-nhanh
Nó kéo áo cho Việt ra, tấm lưng trần rắn rỏi bắt đầu lộ những vết thâm tím, nó đau hơn gấp cả trăm lần. Mắt nó rưng rưng.
-thôi
VIệt kéo áo xuống. nó nắm chặt
-cởi hết ra cho Hân xem nào.
-ko, Việt chỉ bị ít vậy thôi, ko sao đâu.
-cởi mau.
-ko được mà, Việt ko sao, đừng lo.
-Việt ko cởi Hân ko thương nữa.
-kệ Hân.
-Hân giận nhé. Hân bỏ ăn, bỏ uống thuốc cho coi.
-thôi thôi, đừng thế, Việt cởi được chưa.
Việt ngập ngừng kéo cái áo ra khỏi người, tấm lưng trần đầy những vết thâm đen vì cán chổi, bố đánh rất mạnh. Có lẽ đã rất giận hai đứa nó.
Nó đưa bàn tay lên đặt lên những vết thâm mà lòng đau như hàng trăm cái cán chổi đánh vào.
-có… có đau không?
-ko, Việt không đau đâu.
Việt cười cho nó yên tâm.
-Thế này mà ko đau à? Nói dối để người ta ko lo đúng ko?
-ko đau thật mà.
-Hân xin lỗi. tại hân hết.
-ko… Việt thà bị đau còn hơn để Hân đau. Việt chịu được, chỉ cần Hân an toàn.
Nó nức nở.
-bố ác quá, tai sao ko nghe mình nói cơ chứ, Hân chán bố, chán bố lắm.
Nó khóc òa lên, Việt lau nước mắt rồi xót xa ôm lấy nó vào lòng. Nó thèm sự an toàn trong vòng tay này, nó sợ bố lắm rồi, bố ác lắm.
Thấy tiếng động mẹ nó đi vào. Nhìn hai đứa ôm nhau mẹ nó quát
-hai đứa làm gì thế hả.
Hai đứa nó rời nhau ra.
-mẹ… bố đánh Việt ra thế này này.
Mẹ nó nhìn vào tấm lưng trần của Việt mà xót xa. Quả là bố quá tay rồi
-cô xin lỗi, là bố Hân nóng tính. để cô sang lấy dầu hàn quốc bôi cho cháu nhé.
Mẹ nó đi nhanh ra rồi lại mang chai dầu vào. Đứng đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đưa cho nó.
-cái Hân bôi cho bạn đi con, nhớ xoa cho nóng lên cho nó nhanh tan nhé.
-dạ…
Nó gật đầu.
-thế bố mẹ cháu có biết chuyện này không?
-dạ không ạ.
-nếu bố mẹ mà biết thì nói với cô để cô còn qua xin lỗi , chứ vì chú nóng tính mà đánh cháu ra nông nỗi này cũng là nhà cô sai.
Việt cười.
-cháu không sao đâu ạ. Cháu khỏe mà, cháu cũng ko nói với bố mẹ cháu đâu ạ.
-chỉ cần Hân khỏe là cháu vui rồi.
-uh… thế thì nằm xuống Hân nó bôi dầu cho, cô xuống gọt cam cho mà ăn.
– vâng ạ.
Mẹ nó quay ra. Việt đi theo nhìn mẹ đi xuống cầu thang. Quay lại tranh thủ ôm lấy nó rồi hôn nó một cái lên môi. Hóa ra Việt cũng nhớ nó như nó nhớ, cũng thèm được gần gũi nó như thế.
-eo, nhớ chết đi được.
-Việt hư, nhỡ mẹ lên.
-mẹ đi xuống rồi, cho Việt hôn một cái thôi
-nằm xuống Hân bôi dầu cho nhanh khỏi.
-ko cần, Việt ôm là khỏi mà.
-hâm, nằm xuống.
-vậy Hân cho hôn cái rồi nằm.
-lại còn mặc cả
-nhớ mà.
-xấu tính thì có.
-kệ, người ta nhớ mà.
Việt mè nheo, nó thì sợ bố về nên đành chào thua.
-đây, của Việt đó Việt làm đi.
Nó cũng vùng vằng, hai mắt nhắm lại, ngồi im, Việt cười rồi vòng tay qua cổ nó đỡ lấy rồi hôn lấy hôn để, hôn cho nó quên t rời đất luôn.
Có lẽ tình yêu đầu tiên ngây ngô, vụng dại, tình yêu chân thành, sự quan tâm và những lời ngọt ngào khiến nó không tài nào điều khiển được bản thân. Nó sẵn sàng đánh đổi , nó sẵn sàng cãi lời bố mẹ vì cái người con trai đã dành cho nó biết bao nhiêu yêu thương ngọt ngào. Bao nhiêu cảm xúc , bao nhiêu rung động đầu đời nó có.
-thôi nằm xuống đi không bố về.
Việt nằm ngoan xuống giường
-giường thơm thế.
-người ta là con gái, ai như giường mình.
-thế mới cần có người chăm. Hân lớn nhanh lên rồi về dọn giường cho Việt.
-nói linh tinh
Nó xoa dầu vào tay rồi xoa lên tấm lưng rắn giỏi của Việt, Nhìn mà xót đến ứa nước mắt.
-chắc phải đau lắm nhỉ.
-ăn thua gì. Hồi xưa đánh nhau sứt đầu mẻ trán là chuyện bình thường.
-nhưng tím hết lưng đây này.
-hồi đá bóng còn ngã đau hơn ý chứ, đừng lo, Việt khỏe mà.
Nó xoa xoa bàn tay trên lưng, những cơ bắp những đường nét trên lưng, những cái vuốt ve khiến cả hai kích thích, ham muốn và tò mò nhau hơn. Việt tự nhiên nắm chặt tay nó.
-Hân, đừng chạm nữa, Việt…
-uh… giờ dậy mặc áo đi.
Nó cũng biết ý. Việt ngồi dậy mặc áo, hai đứa nhìn nhau ngại ngùng. Rõ là muốn làm gì hơn cả như thế mà ko dám nhận.
-Thôi muộn rồi về đi ko bố về.
Nó đuổi.
-ngồi chút nữa.
-thôi về đi.
Nó nói mãi cuối cùng cũng chịu về, nhưng khi Việt vừa đi đến cầu thang thì bố nó cũng về đến nơi.
Bố nó đứng, mắt trừng lên nhìn Việt.
-cháu chào bác ạ.
Việt đứng nép vào cầu thang, che cho nó đi phía sau.
-anh…
Mẹ nó bước lại, nhìn bố nó nghe có vẻ sợ
-mày đến đây làm gì, tao cấm rồi cơ mà.
-cháu đến thăm Hân.
-từ giờ cấm mày ko được gặp nó, để cho no học hành cho tử tế đi.
-cháu ko làm gì Hân cả. cháu xin bác tin cháu.
-tao tin mày rồi nhỡ mày làm nhà tao xấu mặt thì biết thế nào được. mày về đi.
Bố nó bực bội quay đi.
-bác cháu xin bác
Việt bước xuống dưới, quỳ xuống.
Nó đứng sau lưng. Bất ngờ những cũng xúc động đến ứa nước mắt.
Người con trai sẵn sàng vì nó mà Hy sinh bản thân mình. suốt cả đời này nó sẽ thề yêu thương Việt trọn đời trọn kiếp. nó yêu nhiều lắm.
Bố nó quay lại
-mày đứng lên đi.
-cháu xin bác tha thứ cho chúng cháu.
-tao chỉ có một đứa con gái, nó còn học còn hành, mày bám theo nó thì học được cái gì, tí tuổi rủ nhau đi đêm đi hôm, học ko chịu học, yêu đương cái gì.
Bố nó quát lên.
-tao cho nó chuyển trường, còn vài tháng nữa cũng được, không thì nghỉ học đi.
-cháu xin bác, cháu ko làm gì Hân cả, mong bác tha thứ cho chúng cháu.
-mày về đi, đừng nói nhiều.
Việt cứ quỳ ở đó, bố nó bực quá mà cố kìm nén đi vào trong, không thèm nhìn đến Việt
-việt về đi
-ko…bao giờ bố đồng ý thì Việt về.
Việt cương quyết. nó khóc, ngồi xuống bên cạnh Việt. Việt quỳ đó nhìn nó xót xa,
-đừng có khóc, Việt đau lắm.
-hai đứa bảo nhau đứng lên về đi, chúng mày bướng lắm, giờ ko nói nổi nữa rồi.
Mẹ nó nói vào, Việt vẫn cương quyết quỳ cho đến lúc bố nó tắm xong đi ra.
-về đi, quỳ cái gì.
-cháu xin bác, chúng cháu thương nhau, nhưng cháu vẫn giữ gìn cho Hân, cháu ko dám làm gì hân, mong bác tha thứ cho chúng cháu.
Bố nó đứng im suy nghĩ.
-giờ tao cũng hết cách với chúng mày rồi. giờ con Hân mà dại thì tao đuổi khỏi nhà. Chúng mày cứ thích tao phản đi.
-cháu hứa cháu sẽ chịu trách nhiệm mọi việc cháu làm với Hân.
-vậy mày về bảo bố mẹ sang đây, tao gả luôncho mày.
-dạ
Bố nó đi ra ghế ngồi. Việt như ko nghe ra hay muốn đính chính lại.
-đấy, tao nói rồi, về đi
Bố nó mở ti vi để chờ cơm, nó níu áo Việt kéo việt về.
-về đi,
Việt đứng lên cười rồi chào rối rít ra về. có lẽ nghĩ bố nó nói thế là tức quá mà nói cho Hắn về thôi, ai ngờ hắn hiểu sâu hơn cả thế.
Tối hôm sau, nhà nó vừa ăn cơm xong thì bố mẹ Việt đến, trên tay xách túi hoa quả. Nó đứng im nhìn rồi chào nhẹ
-cháu chào hai bác.
-uh, Hân dạo này gầy đi quá.
Mẹ Việt đi vào , chào lịch sự bố mẹ nó.
-em chào anh chị ạ.
Bố nó nhìn ra cửa, nhận ngay ra bố Việt. mẹ việt đi sau và việt đi cuối cùng, Vẫn quần bò áo sơ mi trắng như chú rể luôn. Nhìn đẹp mà nó yêu lắm. nó ngại, đi vào rót nước.
-anh chị đến nhà chơi đấy ạ.
Mẹ nó ra chào, bố nó cũng đứng lên theo phép lịch sự.
-dạ, nghe nói cháu Hân nó ốm nên chúng em sang chơi.
Mẹ việt khéo léo lắm
-anh chị ăn cơm chưa ạ
-nhà tôi ăn rồi
Hỏi han qua lại một hồi mẹ Việt cũng đi luôn vào chủ đề.
-hôm nay em qua thưa chuyện với anh chị. cũng là đến xin lỗi anh chị. vì chuyện cháu việt rủ cháu Hân đi chơi mà ko xin phép anh chị.
-tôi cũng phạt chúng nó rồi.
Bố nó nói lạnh lùng.
-vâng, cháu nó nhỏ dại anh chị cứ bảo ban giúp chúng em. Nhưng dạo này vì chuyện đó mà cháu nhà em nó suy nghĩ, chểnh mảng, em hỏi ra thì mới hay cháu nó sai, cũng là được câu nói của anh chị, thì hôm nay em qua, nhận lỗi với anh chị, các cháu mà có nhỡ, mong anh chị tha thứ, cùng là con là cháu nhà mình, anh chị cho em xin cháu về chăm ạ.
-gì cơ
Bố nó như không hiểu. mẹ Việt cười.
-là em qua xin hai bác cho em chăm cháu Hân.
-ko cần đâu, nhà tôi đâu có khó khăn gì mà anh chị nói thế.
-thú thực em cũng có mụn con gái em cũng lo, nhưng được cháu Hân nhà mình ngoan ngoãn, học giỏi, em ưng bụng lắm. cho nên xin anh chị cho chúng em có trách nhiệm với cháu.
Mẹ Việt nói như là chúng nó làm gì nhau rồi ý. Nó ngại cúi đầu nhưng lườm Việt. hắn thì cưới hớn.
-thôi, cháu nhà tôi nó còn đi học, nhà tôi ko đồng ý đâu ạ.
Bố nó vẫn lịch sự.
-cưới xin gì cái tuôi này.
-dạ… em cũng ủng hộ như vậy, nhưng cháu nó thương nhau, thì hôm nay em cũng mang quả cau sang, gọi là ướm cho hai cháu, anh chị cứ yên tâm ạ.
-thôi anh chị mang về gia đình tôi ko nhận, cháu nó còn nhỏ.
-vâng, em biết cháu nó còn nhỏ, em cũng cấm cháu Việt ko được rủ Hân đi nữa rồi, nhưng mà giờ hai đứa đang tuổi dở dang, mình lại ko cầm tay chúng nó từ sáng đến tối được.
-tôi cấm chúng nó gặp nhau rồi.
-anh ơi, ai cũng có cái hồi trẻ anh ạ. Bố mẹ càng cấm chúng nó càng yêu. Chả giấu gì hai bác, ngàu xưa bố mẹ em cũng có đồng ý hai vợ chồng em đâu nhưng mà các cụ cấm kệ các cụ. cho nên giờ em hiểu tính bọn trẻ, xin hai bác cứ nhận. là em cũng thương cháu Hân như con.
-con tôi còn học hành, ko có chuyện cưới xin bỏ học đâu, còn phải có nghề có nghiệp.
-tiện đây em cũng xin thưa hai bác em đinh lo cho cháu Việt học công an. Ra nghề thì xin về Huyện làm cho gần nhà còn cháu Hân học gì ra thì xin việc chỗ đó . Hai anh chị thấy thế nào.?
-con tôi tôi lo được.
-vâng, nhưng em cũng mong các cháu nó ổn định gần gũi hai bên gia đình. Có phải như ngày xưa dăm 7 đứa đâu, nhà anh chị 2 nhà em cũng có 2, để chúng nó đi thoát ly hết rồi đến lúc đau ôm mình lại có một thân một mình.
Bố mẹ nó bị Mẹ Việt thuyết phục. Nó không biết cái quả cau ấy lại có giá trị tinh thần lớn đến như vậy. bố nó có lẽ đã xác đinh là ko nói nổi chúng nó nên đành quay sang Việt
-thế hai đứa tính thế nào?
-dạ, con hứa với bác là con sẽ chăm sóc em ấy, cũng bảo nhau học hành, chúng con không đi quá giới hạn đâu ạ
Việt khẳng định
-còn con Hân
-con…
Nó cúi xuống ngập ngừng, ko dám trả lời nhưng trong lòng vui lắm.
Bố nó đành bó tay với đứa con gái mê trai hết mực này rồi. rõ là mê trai, nếu ai ở trong hoàn cảnh của nó, được sống trong ngọt ngào và yêu thương như vậy thì có ai lý trí được đâu.
Bố nó thua chúng nó rồi.
-tôi cũng cấm chúng nó nhiều rồi nhưng chúng nó ko chịu. giờ cho chúng mày quyết, sướng khổ chúng mày chịu đừng kêu bô mẹ làm khổ chúng mày nghe rõ chưa?
-dạ vâng
Việt sung sướng nhìn nó. kể từ hôm nay chúng nó được tự do bên nhau rồi, bố ko chửi nữa đâu. cái quả cau đó công nhận cũng có giá trị thật.
Giờ thì các cụ thả hổ rồi, ko biết hổ có vồ nhau không đây.
Bố mẹ hai bên nhìn nhau, khẽ thở dài khi thấy chúng nó chính là người vui nhất. là chúng nó yêu quá sớm, liệu có mắc sai lầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!