NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
987


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 14


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 14
Bố đứng trước cổng đôi tay còn cầm cái chổi. mắt bố trợn lên nhìn cả hai đứa. Nó bước lùi lại chạm vào Việt.
-bố….
Miệng nó ấp úng
-Hai đứa mày…
Bố chỉ nói được mỗi câu đó.
-Là cháu rủ Hân đi, chứ không phải Hân cố ý đi đâu ạ.
Việt còn không kịp chào đã giải thích.
-Không… là do con, ko phải do Việt.
Chúng nó đứanào cũng muốn nhận lỗi, tránh để làm tổn thương người mình yêu.
Mà càng như vậy bố càng điên.
-Mày cút ngay khỏi nhà tao, còn con mất dạy này., tao đẻ ra mày, nuôi mày đàng hoàng mà mày như thế hả. còn ngày càng hư hỏng.
-bố, chúng con không có gì cả.
-cháu ko làm gì Hân hết, xin bác hãy tin chúng cháu.
-tao tin chúng mày một lần rồi, giờ mày cút ngay về cho tao, kể từ bây giờ con Hân tao cho nghỉ học.
Bố nó tiền lại định kéo tay nó nhưng Việt ôm lấy nó. Việt sợ nó bị ăn đòn.
-cháu xin bác, đừng làm gì Hân.

-mày có cút ra không?
Bố nó quát, ông càng điên hơn khi thấy Việt làm như thế.
-cháu xin bác.
-bố, con ko làm gì, bố phải tin chúng con.
-tao tin mày rồi đến khi mày bỏ học theo nó thì tao biết giấu mặt vào đâu. giờ mày thích tạo phản đúng không? Mày mất dạy.
-tránh ra thằng kia.
Bố nó quát lên, túm Việt giằng ra để đánh nó, Việt nhất quyết không rời, ôm chặt lấy nó. Bố nó điên lên rồi, là Việt hay là nó thì đều xuống tay . Từng cái cán chổi to tướng nện vào lưng Việt, Việt vẫn nhất quyết ôm chặt nó, ko cho nó tổn thương một chút nào.
Nó cũng cố giằng ra, nó thấy Việt như vậy nó đau lắm. sướng cùng hưởng, khổ cùng chịu, sống chết cũng ở bên nhau.
-Bố, con xin bố.
-Việt, buông ra
Nó đẩy Việt ra. Nhưng Việt không buông. Đến khi bố nó dừng tay, có lẽ việt cũng lĩnh trận đòn đau lắm. nó khóc nức nở.
-bố… bố ác lắm.
Nó đẩy Việt ra đầy xót xa.
-tao ác chứ gì… là tao đánh cho nó chừa còn mày… con tao thì tao đập chết.
Bố nó giơ chổi lên giáng cho nó mấy cái. Mấy cái giáng vào lưng, mấy cái giáng vào cổ, mạnh đến mức nó gục luôn xuống ngất đi. trong đau đớn và mơ màng nó chỉ còn nghe thấy tiếng của Việt rồi chìm dần vào bóng tối.
Hậu quả của việc trốn nhà bỏ theo trai của nó đây.
Lúc nó tỉnh lại, Việt đang ngồi cạnh nó, ánh mắt đầy lo lắng, bên cạnh là mẹ nó, hai mắt bà sưng húp lên vì khóc, bố nó có lẽ đã quá giận mà không có mặt ở đây. Bố nó thương con, nhưng với cái sai lầm này thì ko thể nào mà chấp nhận được, nó hiểu.

-Hân, Hân tỉnh rồi đó hả?
Khuôn mặt Việt lúc này mới giãn ra. Mẹ nó cũng bước lại.
-Hân, có thấy đau chỗ nào không con.
-mẹ, con không sao ạ.
-chúng mày giờ không nói nổi nữa rồi, sao lại như thế này cơ chứ. bố mày nóng lắm mà.
-Bác, là do cháu, cháu sai trước.
-đứa nào sai thì quan trọng gì… con gái con đứa phải giữ thân chứ, con ơi là con.
Mẹ nó khóc nức  nở, nó cũng khóc theo.
-bác ơi. Hân vừa tỉnh, cháu xin bác đừng mắng em ấy.
-cô khóc cái gì? Lo mà dạy con đi.
Bố nó đi vào, khuôn mặt vẫn 1 màu xám xịt. bầu trời của bố đúng là bão cấp 14 giật cấp 20 rồi ý chứ.
-còn mày, nó tỉnh rồi mày về đi.
-bác cho cháu ở lại với Hân một lúc nữa thôi.
-mày xin mấy lần rồi, giờ nó tỉnh rồi mày về đi, từ mai đừng có mà tìm contao nữa, lơ mơ tao đạp chết.
-bác…
-tao đéo bác cháu gì hết, mày cút không?
Bố nó lại sửng cồ lên.

_cháu về đi, bác đang nóng
Mẹ nó nói vào.
-Việt về đi
Nó nói nhẹ cho việt nghe
-nhưng mà
Việt quay lại nhìn nó đắn đo. Có lẽ sợ nó lại ăn đòn. Nó nhìn xuống tay Việt, bàn tay bị băng lại, có lẽ do bố nó làm chăng, bố quá đáng lắm bố ạ. Chúng nó có quá giới hạn đâu mà bố làm thế, nó giận bố , thương Việt vô cùng. Việt đau 1 nó đau 10 ấy chứ.
-Về đi Việt, Hân không sao đâu.
-mày nghe thấy chưa hả? hay để tao lại nện cho trận nữa.
Bố nó dọa.
-cháu xin bác.
Việt cố chấp lắm cơ.
-từ giờ tao cấm mày bén mảng sang nhà tao, con Hân tao cho nghỉ học, không học hành gì hết.
-bác.
-mày có cút ko?
Bố nó quát lên to tướng vang cả một góc bệnh viện
-đề nghị anh chị giữ im lặng cho các bênh nhân khác nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài.
-thôi, anh về di, Việt, cháu về trước đi, bác ở đây lo cho Hân được rồi.
Việt đắn đo rồi cũng ra về, nó nhìn theo cho đến khi Việt đi khuất mới yên tâm.
Bố nó đứng đó, nhìn nó lắc đầu thở dài. Giờ nó nằm bẹp trên giừơng thế này, chửi bới có tác dụng gì.
Chả nhẽ nó sắ chết thế này lại lọc ra đánh.
Người nó đau đớn lắm, quay ko được mà nghiêng cũngko xong. Không biết cái giáng của bố chạm vào đến đâu nhưng giờ bố nó lại ko chửi bới nó nữa. chắc bố thấy nó như vậy thì không nỡ nữa. nhưng mà đến khi nó khỏe lại thì không biết sẽ thế nào.

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN