NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 13
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 13
Nó vừa đi vừa chạy cũng đến được tới nhà chú Trung. Nhưng lúc đó hình như mọi người cũng đã tan rồi. còn một mình Thắng, con chú Trung đứng đó.
-Hân, sao Hân đến đây?
-Việt đâu Thắng?
Nó nhìn quanh.
-nó vừa về xong. Hân đi bằng gì đến.
-Mình đi bộ.
Nó thở, có vẻ như nó cũng mỏi chân lắm rồi.
-Tối vậy mà Hân đến làm gì , kệ nó, vài hôm nó qua xin lỗi ngay.
Nó không để ý câu nói mà quay ra hỏi
-Việt đi từ lúc nào Thắng.
-nó vừa đi một quãng. Hoàn đèo về mà. cái Tâm thì Long đưa về rồi.
-vậy à?
-giờ Hân về không, tớ chở về.
Nó đắn đo lúc rồi mở lời.
-Hay Thắng đèo tớ qua chỗ Việt đi được không?
-muộn rồi, Hân về ngủ đi, không cần lo cho nó đâu.
-nhưng Hân lo lắm. giờ ko gặp nó thì ko biết nó thế nào.
-nó tỉnh rồi, yên tâm, mai nó qua xin lỗi Hân.
-không,…. Giờ thắng giúp Hân đi mà.
Nó nài… Thắng nghĩ chút rồi gật đầu dắt xe ra. 11 giờ đêm rồi.
-Thắng đi nhanh để đuổi kịp hai ngươi đó, chắc Hoàn ko đi nhanh đâu, nhỡ rơi mất thằng kia thì sao, Hân ngồi chắc vào.
Nó bám eo Thắng. đúng là Hoàn ko đi nhanh. Nên lúc gần đến nhà Việt thì hai đứa nó cũng đuổi kịp. Thắng bấm còi. Bấm còi mấy cái Hoàn mới quay sang.
-ê… có người tìm Việt này.
-ai đấy…
-đặc biệt của nhà nó đấy.
Hoàn nhìn ra nó thì đỗ ngay lại. không biết nói gì với Việt mà Việt vẫn ngồi im trên xe.
-Hân xuống đi. mình chở Hoàn về rồi chốc quay lại đưa Hân về.
-uh, cảm ơn Thắng nhé.
Nó trèo xuống thì hai tên thanh niên này đã phóng xe như vũ bão chạy mất rồi. 11 giờ đêm đường vắng tanh. Nó có chút sợ bước lại gần xe Việt. từ đầu gió cũng không khó nhận ra mùi rượu nồng lên từ phía hắn. Hắn ngồi đó, ngẩng lên nhìn nó. nói trống không.
-muộn rồi sao ko ở nhà nghỉ đi?
-….
Nó tiến lại gần.
-Việt nhìn lại mình đi, xem vì ai mà Hân phải ra đây giờ này.
-Hân còn cần đến Việt à? Hân bỏ mặc Việt cả tuần nay. Hân vì nó mà ko cần Việt nữa.
Việt nói trong dỗi hờn.
-nhưng Việt không tin Hân, Hân đã giải thích rồi còn gì?
-Nhưng Hân nói chúng ta chia tay. Việt chán lắm
Việt khóc, có lẽ rượu làm Việt yếu đuối hơn, nghe Việt nức nở nó cũng khóc theo.
-Nhưng Việt…. đáng ghét, Việt gây chuyện, là Hân nói Hân ko có ai ngoài Việt cơ mà.
-bỏ mặc Việt cả tuần rồi, việt ko muốn sống nữa luôn.
-Hân có vui gì đâu, Hân cũng chán, cũng buồn lắm chứ.
Nó cũng nức nở, Việt xuống xe, kéo tay nó lại gần.
-đừng có khóc, việt đau lắm. một tuần nay Việt khổ lắm rồi, ko biết sống sao nữa.
-Việt hư lắm… hân cũng ko muốn cứ như thế này nữa đâu.
-Việt xin lỗi, Việt nhớ Hân, Việt vì sợ mất Hân mới như thế… việt ko có ý gì hết.
-Vậy Hân nói Hân chỉ có mình Việt sao Việt lại không tin.
-giờ Việt tin rồi, đừng giận Việt nữa nha… Việt chết mất.
Việt kéo nó lại ôm siết chặt rồi nức nở khóc. Nó đánh vào lưng Việt làm nũng.
-Việt hư…
-uh… Việt hư… nhưng đừng giận Việt nữa… Việt biết sai rồi…không muốn mất Hân đâu.
-sao ko tìm Hân.
-vì Việt sợ Hân lại đuổi Việt đi, Việt đau lòng lắm, ngày nào cũng theo Hân về tận nhà, mà Hân cũng ko thèm quan tâm.
-ghét Việt
-đừng như thế…Việt buồn lắm.
-Hân đừng thế, đừng ghét Việt … đừng bỏ Việt nha.
-ghét Việt thì giờ đi tìm Việt làm gì?
-Việt biết sai rồi, từ sau không thế nữa.
Hai đứa ôm nhau giữa đường. mặc kệ xe cộ cứ đi qua, Việt cao lớn vòng tay qua vai nó kéo chặt vào lòng mình. nó đứng im… cảm giác sao lại yêu hơn gấp mấy lần hồi chưa giận . nó nhớ cái giọng nói ấy muốn phát điên ý… giờ lại được ngửi mùi thơm ấy, hơi ấm ấy, vòng tay ấy… sao thấy hạnh phúc lại tràn trề.
Yêu thương cái thời ngây dại là cảm giác chân thật nhất trong cuộc đời của mỗi người. Những vụng dại thời tuổi trẻ chứng minh cho một tình yêu chân thành và trong sáng đến độ trong suy nghĩ của nhau, người đối diện đẹp như một thiên thần và có sức mạnh như một đấng cứu thế. Không một chút đòi hỏi, không một chút toan tính, không gợn sóng những phù phiếm cuộc đời, tình yêu này mang tất cả nhiệt thuyết cũng như hết thảy yêu đương, mà cho đến cuối cuộc đời của mỗi người không ai có thể nào mà quên được.
Chúng nó ôm nhau một lúc sau đó Việt rời nó ra, nhẹ lau cho nó những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi nó. Hôn một nụ hôn nhẹ nhàng đủ để nó biết Việt yêu nó, rồi tiếp theo là một nụ hôn nồng nàn để cho nó thấy Việt yêu nó mãnh liệt đến nhường nào. Nó níu tay vào eo, ngẩng lên hôn đáp trả. Trái tim nó loạn nhịp. bao nhiêu giận hờn nó quên hết rồi, giờ nó thương… nó yêu lắm.
Cái người con trai trong miệng nồng mùi rượu khiến nó cũng say theo cảm giác của người ta. Hai đứa hôn nhau bù cho những ngày đau khổ nhớ mong.cho đến khi tiếng xe máy đi qua, mấy chàng trai đi chơi qua đêm chạy qua trêu chúng nó, Việt mới rời nó ra, nhẹ nhàng cộc trán nó.
-Muộn rồi Việt đưa về nhé.
Nó gật đầu leo lên xe ôm chặt lấy Việt, hít hà cái mùi hương quen thuộc đầy yêu thương. Nhớ… nhớ vô cùng. Việt đi chậm đan tay vào tay nó tình tứ. thì thoảng kéo lên hôn nhẹ lên bàn tay nó ngọt ngào khôn tả. Nó hạnh phúc vô cùng.
-Sao ra đây bố có nói gì không?
-là Hân trốn ra chứ bố cấm ko cho đi đâu hết.
-vậy Hân đi bằng gì ?
-Hân đi bộ tới nhà chú Trung.
Việt giật mình.
-Muộn vậy mà đi bộ nguy hiểm lắm.
-uh… nhưng lo cho Việt nên Hân ko sợ.
Việt xúc động, ngoành tay lái ra phía đồng. giờ này làm gì có ai ra đây. Việt tắt máy xe, dựng chân chống đi xuống. hai tay đặt lên vai nó.
-từ sau ko được vậy nghe chưa? Nhỡ Hân làm sao Việt sống sao bây giờ.
-uh… nhưng Việt hứa với Hân đừng như vậy nha., Hân thương có mình Việt không thương ai khác nữa. Phải tin Hân.
-uh… giờ Việt ko như vậy nữa.
-là Việt ghen đó, xấu lắm.
-Việt yêu quá nên mới ghen. Việt sợ Hân không thương Việt nữa.
-vậy Việt bỏ học Hân ghét.
-việt không bỏ học nữa. Việt ngoan rồi. giờ Hân nói gì Việt nghe đó.
-thật ko?
-thật
-hứa
-nhưng Hân đừng có thân với thằng kia ko Việt ko chịu được , Việt ghét mấy thằng cứ nhìn nhìn rồi bắt chuyện vợ người ta.
-ai là vợ cái Nhà Việt.
-là Hân đó.
-ko thèm
-đúng là Hân mà, Việt yêu Hân.
Câu nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai làm nó thấy hạnh phúc quá. Việt bước sát thêm một bước, ôm lấy nó rồi hôn. Hôn nhẹ nhàng từ mắt mũi đến cổ.
-cảm ơn Hân nhiều lắm. Hân chính là cuộc sống của Việt, mấy ngày qua Việt ko biết sống để làm gì. Sợ quá.
-hân cũng thế… hân nhớ Việt nhiều lắm.
-thế thì gọi là gì.
Việt thì thầm bên tai nó, nó như lạc giữa thiên đường của tình ái mất rồi.
-là Hân yêu Việt. Hân yêu Việt nhiều lắm.
Việt giữ vai nó vài giây rồi cúi xuống hôn nó một nụ hôn nồng nàn. Ngay lúc này… thời gian như ngừng trôi giưa không gian lắng đọng . Nghe tiếng đôi môi chạm nhau giữa tiếng ếch kêu, hơi thở khó khăn như đang mất dần kiểm soát. Bàn tay Việt không để yên ở eo mà nhẹ nhàng xoa tấm lưng thon, đưa tay vào trong áo nó. tìm kiếm bộ ngực non nớt.
-đừng.
Nó giữ lại.
-đừng mà.
-Việt xin 1 cái thôi, cho Việt chạm 1 cái Việt muốn lắm rồi.
-Không được Việt hư.
Việt cứ thế hôn cho nó mất hết cả lý trí, bàn tay to lớn kéo cái áo phông cả cái áo lót của nó lên, bám lấy quả ngực tròn đang lớn, bóp nhẹ thích thú.
-Lần đầu tiên Việt được chạm vào đấy… thích lắm.
Hai đứa trẻ con tò mò cơ thể nhau là chuyện hiển nhiên khi yêu. Nó ngại thi thoảng kéo tay Việt ra. Việt ko nghe mà càng ham, di chuyển qua bên nọ bên kia thích thú.
-cho việt … cho việt nha.
-ko… hâm. Còn bé
-thì mình cũng 18 rồi. sắp sinh nhật việt rồi.
-nhưng hân chưa 18.
-Long cả Tâm chúng nó làm lâu rồi mà. Việt nhịn lắm rồi đó, cho Việt xin.
Việt mè nheo ôm lấy nó ngả ra xe, hôn lấy hôn để, bàn tay kéo tay nó xuống chạm vào cái gì đó cứng cứng trong quần Việt. Nó ngại giật tay lại… tự nghĩ mình chỉ vô tình chạm vào đó thôi, xấu hổ hết cả người . Việt bóp ngực nó, hơi thở gấp gáp.
-Cho Việt xin.
-ko
Nó giữ chặt lấy áo ko cho Việt cởi, Việt vội vàng kéo quần nó, nó lại giữ chặt
-Việt khổ lắm rồi cho Việt xin
-Việt mà động vào Hân chết cho Việt xem đó.
Nó ko cản được nên khóc, cái bản năng đàn ông của Việt đang trỗi dậy, ham muốn vô cùng. Nó cũng muốn, cái cô bé tiết ra nước , lại co lại như muốn cái gì đó mà nó chưa được làm bao giờ. Dù tò mò nhưng vì tương lai, nó ko thể . ngay lúc này ko thể.
Thấy nó khóc Việt dừng ngay lại.
-Việt xin lỗi, xin lỗi hân.
Việt cuống quýt lau nước mắt cho nó. kéo nó ngồi dậy ôm lấy nó, cố nhịn
-Việt hư lắm.
-việt xin lỗi, Việt ko làm gì Hân nữa.
-Việt đáng ghét
-uh… Việt ghét…
Việt dỗ dành nó, kéo lại áo cho nó, cố nén ham muốn vào lòng.
-Việt ko nhớ bố bắt bọn mình cam kết à? Việt muốn bọn mình xa nhau sao?
-Việt ko… Việt nhớ rồi… Việt để dành, Việt nhịn.
Ôi. cái sự cuống quýt mới đáng yêu làm sao.
-nhưng mà đợi bao giờ lớn thì nó dài lắm. việt chết mất. đêm nào cũng mơ thấy hân, được ở bên Hân… được làm “chồng “ Hân đấy.
-kệ
-khổ lắm.
-ai cho.
-người ta yêu người ta mới thế. Chờ từng ngày 1 mà thấy nó dài đằng đẵng. chết mất. mong ra trường lắm rồi.
-ko chịu học có mà học đúp.
-việt sẽ học.
-hứa.
-Việt hứa.
Nó vòng tay qua cổ.
-Việt mà đỗ đại học Hân thưởng.
-thưởng gì?
-muốn thưởng gì cũng được.
-vậy thưởng cho Việt cô Hân xinh đẹp nhé.
-vác được không?
-dễ ợt.
Việt nhấc bổng nó lên cao quay 1 vòng. Rồi đặt nó xuống hôn thêm cái nữa rồi đưa về. hai đứa ko biết mấy giờ, chỉ biết là đã khuya lắm rồi.
Việt tắt máy từ xa. Nhẹ nhàng dắt xe theo nó, hai đứa rón rén theo nhau. Nó chuẩn bị mở cửa, Việt nhẹ níu eo nó, nó quay lại, tranh thủ hôn thêm 1 cái tạm biệt rồi mở cửa. nhưng …. Giữa cửa… người đàn ông đứng đó đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận đang đợi chúng nó…. thế là xong mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!