NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 46
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 46
Tệ… cảm giác lúc này bao gồm cảm giác giận và tủi thân. Nó có làm gì sai cơ chứ… có mỗi cái chuyện nghỉ đi coi mắt mà ông ấy cũng ầm lên được. Được rồi… nghỉ… nó sẽ nghỉ. nếu như giờ thấy ông ấy có lẽ ông ấy cũng chẳng vui… đồ phù thủy già độc ác.
Đáng ra ông đừng có đi airblade mà nên cưỡi chổi đi.Thêm cái mũ vành có cái chóp nhọn nữa… đồ phù thủy.
Buổi tối trở về nhà. Nó nằm trên phòng không buồn ăn cơm. Nghĩ đến cái ông thầy đó mà nẫu hết cả lòng. Tiếng điện thoại của nó reo lên.
-alo em nghe ạ.
-ngày mai em đi làm bình thường cho anh.
-dạ…
-anh nói em ko nghe thấy à?
-Sao cứ dạ như vậy bảo sao thằng kia nó không cáu.
-vâng anh, nhưng ngày mai anh cho em nghỉ được không ạ?
-sao lại nghỉ?
-em muốn nghỉ mấy hôm .
-có chuyện gì, thằng đó dạo này nó bị sao ấy, nhưng nó không có ý gì xấu đâu, em đừng chấp.
-em ko chấp đâu ạ. Em biết thầy ấy áp lực nhiều thứ mà.
-hiểu được cho nó như vậy là tốt. Anh Thấy hai đứa còn độc thân thì cho nhau cơ hội mà quen đi.
-ông ấy là thầy em.
-thầy trò chứ có phải anh em đâu mà sợ.
-thôi anh ạ, em ko dám leo cao đâu.
-Thắng nó cũng tốt mà, nó cứ lủi thủi một mình anh thương lắm. Thôi Hân ơi, nếu có thể, mở lòng với nó đi, anh sẽ nói chuyện với nó xem thế nào.
-thôi, em cảm ơn nhưng em chưa nghĩ đến chuyện đó đâu ạ.
-hầy… đúng là thầy nào trò ý.
-thôi mai em cứ nghỉ đi, anh cho em nghỉ 3 ngày, thứ 2 đi làm lại.
-vâng, em cảm ơn anh.
-à…
-dạ
-Thằng ý gọi nhớ đừng có nghe máy nhé.
-sao hả anh?
-anh nói không nghe máy thì ko nghe chứ sao, đừng hỏi lại.
-vâng
Nó cúp máy. nghĩ đến ông thầy lại thấy nẫu hết cả lòng. Muốn nghỉ vài hôm thôi chứ không muốn nghỉ hẳn bây giờ. Cảm giác không đi làm ở đó nữa khiến nó thấy buồn nhiều lắm. cho nên nó mới đắn đo như vậy chứ nếu như năng lực của nó thì chắc chắn dễ xin việc rồi.
Ngày hôm sau nó không đi làm, chuẩn bị quần áo tươm tất vào balo. Nó muốn đi du lịch đâu đó vài hôm. Tranh thủ được nghỉ dài như vậy.
Tiếng điện thoại của nó reo lên.
-alo ạ.
-con… nay đi làm không?
-dạ, nay con nghỉ mẹ ạ.
-sao lại nghỉ?
-ko… là con xin nghỉ vài hôm đi chơi.
-vậy à? Thế từ từ mẹ bảo cái này.
-vâng
-chiều nay mẹ có hẹn với mẹ Gia Khánh ăn cơm. Con thu xếp mình gặp nhà họ một hôm nhé. Hômrồi mẹ thấy Gia Khánh nó rất có tình cảm với con.
-mẹ…
-đừng… hãy vì bố mẹ lần này.
-lần nào mẹ cũng nói thế.
-con cũng thấy khánh nó ngoan, hiền như vậy còn gì. Thôi… đồng ý hộ mẹ cái.
-vâng được rồi… chiều con qua ạ.
-ôi… đúng là con gái yêu của mẹ.
Nó thở dài… là bố mẹ cứ hối chuyện lấy chồng làm cái gì, nó đâu có muốn. Nhưng dù sao Gia Khánh cũng hiền, tính cách lại dễ thương, đẹp trai, cao ráo. Gia cảnh lại quen thân với nhà nó . thế thì nó sẽ gặp, nếu ok được thì về chung nhà rồi yêu nhau sau cũng không sao.
Nó chuẩn bị đến nơi hẹn. Lần này không mặc váy mà mặc quần áo nghiêm túc nha. Mùa đông nên nó diện cái áo len cổ lọ với cái mũ lồi màu hồng, nhìn teen và dễ thương lắm. Thấy nó thì khánh cười. nó cũng cười. Khánh cười đẹp lắm, cao ráo đẹp trai, có vẻ gầy gầy thư sinh, như người mẫu ý.
Nói về độ xao xuyến thì được 10% còn nói về độ hãnh diện thì nhiều hơn thế.
Nó ngồi xuống ăn cơm và trờ chuyện cùng khánh.
-Hân, sao hôm nay con nghỉ vậy?
-dạ. Công ty cũng ít việc, sếp đi vắng nên con xin nghỉ mấy hôm đi chơi.
-con đình đi chơi ở đâu?
-con đi lên sapa , nghe nói mùa nay sapa đẹp lắm.
-uh… cũng được, lên phaxipang mà chơi.
-vâng.
-con đi cùng ai?
-con đi một mình ạ.
-sao lại đi một mình cho được.
-khánh đi cùng bạn đi, hai đứa dắt nhau đi chơi bữa. coi như làm quen thêm
-con…
-con cũng muốn rủ cô ấy lên sapa chơi, may quá, đúng là có duyên rồi.
Khánh nhìn nó cười. nó ngại nhưng mà nó không nỡ từ chối. dù sao thì đi chơi có làm gì nhau đâu, mà thật ra nó cũng có còn gì để mà mất cơ chứ. Nếu như nó và khánh có phải lòng nhau sau chuyến đi chơi này thì chúng nó có lẽ sẽ tính ngay đến chuyện lâu dài, dù sao nó cũng có tuổi rồi.
Nó chuẩn bị đồ đạc vào Vali, khánh đưa tất cả vào cốp xe rồi mở cửa cho nó vào ngồi. Hai đứa đưa nhau lên sapa trong sự phấn khởi của gia đình.
Lên đến nơi, việc đầu tiên là khánh thuê khách sạn cho nó. Nhưng Khánh vẫn lịch sự thuê hai phòng chứ không có ý muốn chung phòng như nó nghĩ. Nó thở phào, nhìn khánh đầy biết ơn và đầy tin tưởng, người đàn ông cho đến phút này vẫn khiến nó ngưỡng mộ vô cùng.
Nó có cảm tình với Khánh ở điểm này.
-em vào tắm rửa nghỉ ngơi đi chút đi rồi mình đi ăn nhé.
-vâng
Nó soạn quần áo ra giường, trên này lạnh hơn hẳn dưới xuôi nên cũng phải vận nhiều quần áo hơn. Đang bần thần thì điện thoại nó kêu. Nó nhìn vào màn hình. Là ông Thầy… mà cái chữ hiện lên khiến nó phì cười. là hôm qau nó bực quá nên đổi tên lưu trong máy thành Phù Thủy… cho bõ ghét ý mà.
Nó không thèm nghe máy, nó kệ, mang quần áo vào nhà tắm. đến khi xong mới đi ra. 5 cuộc gọi nhỡ với một mớ tin nhắn. Là Anh Quang nói nó không nghe máy nên nó chỉ đọc tin thôi chứ không trả lời, nếu thầy có nói gì thì làm ơn trách anh em tốt của thầy nhá.
-Hân, Tại sao gọi không nghe máy.
-quang nó gửi đồ cho em này, em có nhà không thì mở cửa ra lấy đi.
-này, đi đâu chưa về cũng phải nói một câu chứ.
-cô kia, cô đang ở đâu?sao gọi điện không thèm nghe máy
-thiếu tôn trọng người khác như vậy à?
-hân, tôi hỏi em đang ở đâu?
-nhận được tin nhắn thì gọi lại cho tôi.
-tôi vẫn đang đợi
Nó đọc mà thấy lòng buồn quá. Sao ông ấy cứ nhất nhất đuổi đi giờ lại đứng cửa nhà nó làm gì. Rõ là ghét rồi sao lại còn quan tâm. Là sếp ko cho nó nhắn lại cũng ko cho nghe máy cơ mà. Nó nghe lời lắm. nó tắt máy. mặc kệ ông ấy.
Nó đi ra cửa mà không mang theo điện thoại. nó bỏ ở nhà để tránh cái suy nghĩ về ông ấy, nếu ko nó sẽ không kìm được mà mở máy mất, là nó sợ những lúc thấy ông ấy cáu lên. Những lúc ông ấy lườm ý… thấy buồn cười mà cũng sợ lắm cơ.
-hân, em xong chưa mình đi ăn đi.
-vâng
Nó mở cửa đi cùng khánh ra bên ngoài. Nhìn khánh đẹp trai đi cùng cũng thấy hãnh diện lắm. hai đứa đi nhà hàng ăn rồi đi ra nhà thờ chơi, sapa lạnh mà mưa cũng kéo đến rất bất ngờ. Sau khi đi chơi xong. Hai đứa lại dắt nhau về phòng.
-hân, em vào ngủ sớm đi, nay anh mệt anh đi ngủ trước nhé.
-vâng.
Nó vào phòng và đóng cửa lại. mở máy điện thoại lên. Chục cuộc gọi nhỡ nhưng chỉ có 2 cuộc của ông ấy, 2 cuộc của sếp Quang, còn lại là của mẹ.
Nó gọi lại cho sếp.
-em nghe đây ạ, chào sếp.
-em đi đâu đấy.
-em đi sapa ạ
-uh, thứ 2 vẫn đi làm chứ gì?
-vâng ạ.
-uh, anh bảo này.
-vâng.
-em đừng nghe máy của thằng Thắng nhé. Nhất định không được nghe.
-làm sao vậy ạ? Nhỡ thầy bị sao
– nó bị sao là chuyện của bọn anh lo, em cứ nghe anh đừng có mà nghe máy. ko mệt đấy. nó lại chửi cho.
-vâng.
-đi chơi vui vẻ nhé.
-vâng ạ.
Nó cúp máy, chằn chọc cả đêm mà không ngủ được, tính dậy đi lại cho đỡ chán nhưng lúc mở cửa thấy phòng bên có mấy anh còn trai đang đứng nên ngại lại đóng vào. Nó lại nằm lên giường, cuối cùng cũng thiếp đi vì mệt.
Sáng hôm sau, hai đứa dắt nhau đi chơi. Đi lên phanxipang, nó chưa đi lên đó bao giờ cả, nghe nói vui lắm, công nhận cũng vui thật nhưng mà lạnh. Đường đi hơn trơn nên Khánh nắm tay nó từ đầu đến cuối, nhẹ nhàng nâng đỡ, quan tâm nó từng chút một, nó cảm động, đã vậy dáng vẻ người mẫu gây sự chú ý của các cô gái càng khiến nó thấy tự hào.
-anh Khánh, anh từng có bạn gái chưa?
-à anh… anh có rồi.
-vậy hai người quen nhau lâu không?
-cũng ko lâu lắm.
-vậy sao lại chia tay.
-không hợp thì chia tay thôi.
-thế còn Hân.
-người ta bỏ em đi lấy vợ.
-anh nghe mẹ nói rồi. Hân xinh thế mà thằng đấy nó mù, em đừng lo, còn nhiều người thương em lắm. đời còn dài, zai còn đầy. đừng suy nghĩ nhiều em ạ.
-vâng
Nó nghe khánh nói như một bà chị lớn chứ ko phải một người đàn ông.
Nó thích khánh vô tư như vậy. đi xuống dưới, hai đứa nó đi mua quà lưu niệm., khánh cõng nó đi dạo một vòng, tự nhiên trên lưng khánh, cảm giác thấy bình yên vô cùng. Có thể nó không tìm được cảm xúc yêu từ khánh nhưng nó tin tình cảm vơi người con trai này sẽ dần phát triển vì khánh là người biết quan tâm, biết chia sẻ, và quan trọng là suy nghĩ rất lạc quan.
Sau 3 ngày đi chơi tưng bừng nó cũng trở về một cách vui vẻ, sau cuộc hẹn hò dài với Khánh, giờ nó rất có cảm tình với anh.
Khánh chở nó về nhà, giờ đãkhuya, nửa ngày dài ngồi trên xe khiến nó mệt mỏi.
Vừa ném nó xuống là khánh đi luôn. Nó quay vào mở cửa.
-sao ko trả lời tin nhắn của tôi.
Tiếng nói lạnh lùng làm nó thót cả tim. Nó đưa tay lên đỡ ngực mình.
-từ khi nào em tỏ cái thái độ coi thường người khác, nhìn thấy gọi nhỡ mà không gọi lại, có khi thấy cuộc gọi cũng ko thèm trả lời.
Nó quay sang, đinh nói là bạn Thầy nói em ko nghe, nhưng giật mình. Nhìn mặt ông ấy hai ba hôm sao mà hốc hác đến vậy, đôi mắt tối đi, có vẻ mệt mỏi, vẫn mặc cái áo gió mỏng manh đó, ông ấy ko lạnh à?
-thầy đuổi em rồi, giờ gọi cho em làm gì nữa.
Nó nói giọng dỗi hờn.
-tôi đã có văn bản nào đưa cho em chưa mà em kết luận là tôi đuổi em.
-thầy nói mà, có anh Quang ngồi đó nên em nghỉ anh ấy cũng ko nói gì.
-tôi nói nó gọi cho em rồi mà nó chưa gọi sao?
-em không nghe ai nói gì nữa cả. Thầy đến có chuyện gì, nói nhanh đi để cho em vào nhà.
-được, vậy tôi hỏi em , em đi đâu mấy hôm nay.
-em đi chơi
-đi cùng cậu kia.
-vâng
Nó nói thế mà mắt ông ấy mở to ra, tay nắm lại.
-ngày mai em đi làm lại cho tôi.
-em xin nghỉ rồi. em ko đi làm nữa.
Nó tính đùa xem ông ấy điên đến đâu.
-cái gì cơ? Em nói gì?
-em xin anh Quang nghỉ hẳn rồi ạ.
-văn bản đâu?
-em nói với anh Quang
-tôi ko quan tâm em nói với nó thế nào., em vào nộp hồ sơ có đơn xin việc đang hoàng thì ra cũng cần có văn bản.. công ty không phải cái chợ
Nó mím môi nén cười. lý lẽ của ông thầy.
-được rồi, mai em sẽ gửi văn bản cho thầy.
-giờ tôi ko chấp nhận văn bản. Tôi yêu cầu em trở lại làm việc như bình thường.
-Thầy buồn cười nhỉ, thầy đuổi em rồi cơ mà. Em cũng muốn nghỉ lắm rồi, làm việc với thầy vừa già vừa khó tính, điên mất.
-em nói cái gì cơ… đừng có lý do ở đây. Em quay lại làm việc cho tôi.
Ông ấy bắt đầu mất kiên nhẫn.
-em nói em không muốn, Thầy lấy từ cách gì mà yêu cầu em như thế.
Ông ấy nắm cánh tay nó lôi lại.
-tư cách gì ư?
-tôi lấy tư cách thầy em, sếp em, và tư cách là người quan tâm đến em.
-em nhiều người quan tâm rồi, cha mẹ, anh chị bạn bè, và giờ có cả anh Khánh nữa.
-khánh là ai tôi không quan tâm, việc tôi quan tâm là…tôi, tôi quan tâm em.
-em ko cần thầy quan tâm.
-nhưng tôi cần.
-thầy có bao nhiều người để mà quan tâm rồi. thầy quan tâm người ta đi.
Nó nghe thế mà bắt đầu tủi thân. Nó thấy giận ông này quá.. gì mà đuổi đi giờ lại nói quan tâm.
-tôi ko có ai quan tâm ngoài em hết, tôi chỉ quan tâm đến em thôi… tôi… tôi… tôi thích em được chưa? Mấy hôm nay tôi…
Nó ngước lên nhìn ông ấy, hai mắt đầy nước, ông ấy cúi xuống ngập ngừng nhìn nó ngại… nó khóc… nước mắt nó trào ra, cảm giác tủi thân ơi là tủi thân. Là ông ấy quan tâm mà ông ấy đuổi đi không thương tiếc. Nó buồn mấy hôm nay. Mà giờ nó quen khánh rồi, ông ấy lúc nào cũng theo ý mình, giờ nó xác định quen khánh, cho dù cảm xúc thế nào đi nữa nó cũng ko quan tâm, trước đây nó đã đau rồi, và ông ấy từng là người chứng kiến nỗi đau của nó. Nó còn mặt mũi nào mà quen… là nó so với ông ấy… ko thể bằng. Nó khóc, nó đẩy ông ấy.
-thầy về đi. em ko muốn gặp, không muốn nói chuyện với thầy, thầy đứng mang người khác ra làm trò đùa nữa.
-không… Hân, tôi nói thật, tôi thích em.
-em ko cần thầy thích, em có bạn trai rồi, em và anh khánh đã là của nhau rồi, giờ ko muốn ai phá vỡ hạnh phúc của em nữa. Thầy về đi.
Nó khóc, Thầy đứng đó nhìn nó thẫn thờ. Nó mở cổng đi vào nhà, đóng cửa lại. ông ấy vẫn đứng đó, nó vẫn đứng đây… cảm xúc là gì… nó đâu có tình cảm với ông ấy sao thấy đau lòng đến vậy, nước mắt không ngừng rơi, lại một lần nữa nó phải nói câu, đúng người, nhưng sai thời điểm mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!