NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 45
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 45
Thực ra trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp rất nhiều người, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ đi cùng bạn đến cuối đời. Những người mà bạn từng dốc lòng yêu hết mình, cũng không nhất định là người bạn đời của bạn. Vì vậy, cái chúng ta có thể làm, là dù có gặp được tình yêu thế nào đi chăng nữa, cũng không nên quên một điều, rằng hãy yêu cả chính bản thân mình.
Luôn phải nhớ, đừng để bất cứ thứ gì, bất cứ ai có thể nhấn chìm cuộc sống của bạn, càng không nên vì tình yêu mà từ bỏ sự tôn nghiêm bên trong con người mình. Bởi vì người thật lòng yêu bạn, sẽ không để bạn phải cầu xin hay từ bỏ bất cứ điều gì hết.
Nó về sớm vì có một cuộc hẹn. Người con trai này là bạn của bố của mẹ hay của ai thì nó không hề biết. Quan trọng là hôm nay bố mẹ cả hai bên sẽ làm nhiệm vụ hộ tống cho hai đứa gặp nhau.
Nó mặc váy, cái váy xanh hôm trước ông Phù thủy đã mua cho nó, ngắm mình trong gương, mái tóc tím nó ngả sang màu mận. Trang điểm nhẹ, đi thêm đôi giày cao gót lịch sự. Nó thấy mình cũng đẹp mà.
Nó đưa máy ảnh chụp mình qua gương, gửi cho ông thầy với lời cảm ơn về bộ váy, tiện khen ông ấy có mắt nhìn khi mua cho nó cái váy vừa in như vậy. còn khoe cả đường cong nóng bỏng. Ít nhất nó cũng dụ được ông ta cái chuyện nó đang tính toán.
Như đúng hẹn với bố mẹ, nó đi bộ ra đầu ngõ. Trong lúc chờ đợi nó đi vào cửa hàng mua vài thứ phụ kiện.
Giờ này cửa hàng khá đông, người người đã đi làm về, tranh thủ cho con đi ra ngoài chơi hoặc mua sắm đồ để về nấu nướng.
Đang hí hoáy thì có một đứa nhỏ ôm lấy chân . nó cúi xuống nhìn. Đứa bé nhìn quen quen này không biết con nhà ai mà nó nhớ nó đã gặp rồi.
-chào con.
Đứa bé chưa nói sõi nên cứ ôm chân nó cười hớn. Nó cúi xuống nựng.
-mẹ con đâu sao chạy thế này.
-bill ơi em đâu?
-con ko biết…
-bố đâu?
-bố kia.
-anh đi tìm con đi, đừng để con đi lung tung trong cửa hàng người ta va vào ngã thì sao?
Tiếng cáu gắt của một người phụ nữ. Một lúc sau có bước chân tiến lại chỗ nó đang chơi với đứa trẻ.
-Bon… sao lại chạy thế con.
Tiếng nói quen thuộc khiến nó giật mình ngẩng lên. Hóa ra là con nhà họ. Đúng , nhà họ ở cách đây mấy dãy, cơ duyên lại cho chúng nó chạm mặt nhau mỗi ngày sao. Cũng được, nếu như cô ta một thời từng giành giật với nó, thì giờ cô ta đã là bà mẹ bỉm sữa 2 con còn nó vẫn độc thân vui vẻ như thế này, xinh đẹp và tự do.
-xin… xin.. lỗi. là nó chạy qua đây.
Nó ấp úng nói, trong thâm tâm có chút xót xa với người đó vì nếu ko có chuyện gì xảy ra thì giờ nó là mẹ của những đứa trẻ này, và là vợ của người đàn ông kia.
-ko… sao.
-bon, lại đây với bố nào.
Câu nói ấy nghe như dao cứa vào tim nó chảy máu, những vết thương tưởng như đã lành giờ đau lại.
Đứa bé không nghe mà cứ ôm chặt lấy chân nó.
-con trai, ra bố bế đi kìa, cô phải đi nhá.
-hong
Đứa bé ôm lấy chân nó không muốn rời. Việt đứng đó nhìn con mà khó xử. Còn nó không dám ngẩng lên nhìn Việt.
-anh làm gì thế, ra bế còn đi để còn bám chân người lạ thế kia.
Tiếng nói đanh đá đó phát ra phía trước nó, đứa bé có vẻ sợ mà ôm chân chặt hơn, nép vào trong chân. Nó ngẩng lên nhìn.
Người đàn bà đứng bên cạnh Việt , vẫn là cô ta, cái con bé ngày xưa giờ là một bà mẹ bỉm, chẳng còn trẻ con ngây thơ như trước kia. nó đã tỉnh ra, rốt cuộc cái đứa con gái 18 ngày xưa không biết đã lộ bản chất xảo quyệt ấy chưa? Mong là cô ta sẽ chăm sóc tốt cho người đàn ông cô ta cướp từ tay nó.
Cô ta thấy nó thì trợn mắt lên nhìn, hai mắt mở to tướng, bộ quần áo trông cũng chả gọn gàng. Nhìn cô ta có khi già hơn cả nó, ai nói thua nhau 4 tuổi nào. Rốt cuộc đánh đổi thanh xuân để nhận được kết quả như vậy chắc cô ta sẽ vui.
-là cô, là anh
Cô ta gằn giọng, đôi mắt đỏ như lửa.
-về đi.
Việt bước lại gần nó cúi xuống nhấc đứa bé lên rồi đi ra cửa.
Nó vẫn đứng đó. Nếu nhìn sơ qua hai người phụ nữ, cũng đủ thấy sự khác biệt giữa cái giá phải trả của hai người. Nó vẫn đẹp,có khi còn hơn xưa,body sexy, đường cong quyến rũ, quan trọng nhất là nó độc thân… và rất vui vẻ…
Cô ta đứng đó nhìn nó một hồi, ánh mắt sắc như dao.
-thôi về đi
Việt bước lại cầm cổ tay cô ta lôi đi, nó quay lại nhìn theo họ. Lòng cũng có chút xót xa, nếu nó nói nó vui thì không phải, không ai thấy người đàn ông mình từng yêu đi bên gia đình mà vui vẻ hết, nhưng giờ này… nuối tiếc không được gì nữa, vả lại, nó đã có những thứ nó mong muốn, hóa ra chia tay cũng là cơ hội để nó được đi nhiều nơi và gặp nhiều người.
Tiếng điện thoại của nó rung lên
-con nghe đây.
-xe đến rồi con ra đi
-con ngay cửa hàng
Nó bước ra. Mọi người đang ngồi ngoài cửa cũng ngước lên nhìn nó. Nó đẹp… rõ ràng rồi.
Nó theo bố mẹ đi vào nhà hàng. Lần thứ 3 di coi mắt không ngờ lại cầu kì đến như vậy. thấy nó có vẻ hợp tác bố mẹ cũng rất vui vẻ. Bên kia gia đình bạn trai cũng chuẩn bị khá tươm tất, nhìn họ cũng cỏ vẻ có tiền. Chàng trai cao ráo, ấn tượng đầu tiên là dễ thương nhìn thư sinh lắm.
-xin chào.
-em chào anh chị, lâu lắm không gặp anh chị rồi.
-cháu chào hai bác.
Hai người bên kia nhìn nó tươi cười vui vẻ. Anh chàng cũng có vẻ rất hợp tác. Hai đứa nó ngồi nói chuyện với nhau. Anh bạn này nói chuyện rất dễ thương, tính tình khá hiền, tâm tình của nó vẫn còn có chút xáo trộn vì gia đình Việt, do vậy mà nó nói ít hơn.
-kìa em, điện thoại em kêu kìa.
-à vâng,
Nó cúi xuống nhìn điện thoại, khẽ nở nụ cười xin phép đứng lên nghe.
-alo ạ.
-em đang ở đâu? Sao nay về sớm vậy.
-dạ… êm đang…
Nó ngập ngừng, ko biết có nên thông báo cho thầy biết nó đang đi xem mắt không? Nó có nên nói là nó có đối tượng đẹp hơn để tính đến chuyện xin giống rồi., Thầy kiêu vừa vừa chớ.
-gì mà ngập ngừng vậy?
-em đang đi xem mắt.
-xem ai?
-một cậu bạn cao, dễ thương, hơn em một tuổi.
-tôi ko đi phỏng vấn tìm người mẫu. tôi hỏi em sao nay về sớm vậy?
-em nói em đi xem mắt mà.
-xem cái gì thì cũng nên hoàn thành công việc cho xong đi đã, ở đâu ra cái kiểu bỏ việc như vậy.
-tôi cho em 15 phút để trả lời email. Qua 15 phút em tự nộp đơn xin thôi việc còn qua 20 phút tôi sẽ thay quang kí giấy đuổi việc em.
Ông ta nổi cáu lên trong điện thoại, cơ mà cáu một cách bình tĩnh chứ không quát loạn lên như anh Quang. Nhưng khổ nỗi khách ở kia ai mà lại giờ điện thoại ra đọc đọc xem xem được.
Nó thờ dài… 15 phút thôi đấy. nó đi sang ghế bên ngồi xuống đọc cái email ông ấy vửa gửi. nó dài đến lên thê như vậy mà sao xử lý được 15 phút đây. Nó nhanh trí nhắn lại ngay cho ông ấy một tin.
-em thưa thầy em đã nhận được mail của thầy, đã đọc và đang chuẩn bị xử lý. Máy em sắp hết Pin nên tối về sẽ trả lời thầy.
Nó tắt máy. quay vào bên trong. Nó còn không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra khi nó làm thế cho đến lúc nó ra về
Taxi đưa nó về lúc này đã hơn 10 giờ khuya. Ánh đèn xe chiếu cho nó thấy ngươi đàn ông đang đứng trước cửa nhà, trên người vẫn mặc một cái áo gió màu xanh mà không quan tâm thời tiết đang khá là lạnh.
Nó bước xuống, lặng lẽ bước lại phía chiếc Airblade đó, người đàn ông ngồi gá lên xe, chân chống xuống đất cúi xuống vẻ mệt mỏi và suy tư.
-Thầy…
Nó ngập ngừng. Ông ấy ngẩng lên. Nhìn nó bằng ánh mắt nghiêm khắc sau cái kính dày.buông tay đứng thẳng lên bước đối diện nó và đưa tay ra.
-đưa điện thoại đây.
-gì ạ?
-tai em có vấn đề à?
Ông ấy có vẻ cáu. Giọng nói vẫn không lạc nhịp nhưng mùi rượu nồng về phía nó. Nó ngập ngừng rút cái điện thoại đưa vào tay ông ấy.
-tắt nguồn từ nãy giờ.
-vâng
-bật lên.
Nó bật nguồn lên, ông ấy vẫn không nhìn điện thoại mà nhìn nó. Ánh mắt vẫn lạnh lùng và đầy nghiêm túc. Đến khi điện thoại báo đã về màn hình. Ông ấy đưa về phía nó.
-đọc xem có bao nhiêu phần trăm pin.
-dạ…
Bạn có biết nói dối với những người thông minh là việc làm ngu ngốc nhất trên đời không? Nó muốn cười, mà ko dám cười luôn. Nó méo mó.
-dạ… là em lúc nãy sạc nhờ nên nó…
-đọc xem có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.
Nó ngó điện thoại… hai mươi mấy… híc… quả này có khi ông ý đập mẹ cả điện thoại đi ý chứ.
-25 ạ
-bao nhiêu phần trăm pin?
-48 ạ
-sạc từ lúc đó đến giờ được cả trăm phần trăm rồi, sao giờ tính thế nào?
-dạ…em…
Nó đang ngập ngừng, tính giải thích sao đây. Nếu là anh Quang có khi nó bay lên tận sao hỏa rồi, giờ ông thầy không biết sẽ sao?
-Thầy, em xin lỗi
-ngày mai nộp đơn xin thôi việc cho tôi.
Ông ấy nói mà không vấp một câu nào hết.
-dạ…
Nó ngơ ra hỏi lại. ông ấy cau mày.
-cô lúc nào cũng làm người khác khó chịu vì cái thái độ đó nhỉ. ngày mai mang đơn xin thôi việc lên cho tôi.
Nó giờ mới tỉnh ra, là ông ấy đuổi nó không thương tiếc. Nó quên mât người đưa nó vào cũng là ông ấy, giờ ng đuổi nó cũng là ông ấy luôn. Nó đứng im. Nó cũng giận cái thái độ của ông ấy, rõ là áp đặt, ai cũng có quyền tự do của mình mà.
Ông ấy quay đi ra xe, nghĩ sao lại quay lại.
-vào nhà ngủ đi.
-thầy đi về đi.
Nó nói giọng giận. Ông ấy đứng im nhìn nó chăm chăm.
-tôi nói em vào nhà ngủ ngay cơ mà.
Ông ấy quát lên. Nó sợ, lần đầu thấy ông ấy nóng như thế. Nó cúi xuống không thèm nhìn, quay đi vào mở cổng rồi đóng lại. ông ấy đứng đó, nhìn nó vào nhà rồi cũng lên xe, phóng vù đi rất nhanh.
Nó đứng ngoài cửa, hít một hơi vì bực… là nó…. có thứ cảm giác rất lạ. Nhưng ko thể nói nổi thành lời.
Ngày hôm sau nó đến công ty. Ôm cả một đống giấy tờ mà đêm qua nó đã thức hoàn thành. Hai mắt của nó căng lắm. cảm giác ong hết cả đầu, vậy mà cái ông phù thủy kia còn đeo cái khuôn mặt như cảnh sát hình sự vậy.
-thưa anh, em gửi tài liệu từ email anh chuyển cho em hôm qua.
-cái đó có cần gấp đâu mà em phải làm ngay như thế.
Nó ngơ ra… nhìn sang người kia, ông ấy ngồi im.
-vậy mà có người còn khùng với em chuyện đó.
-ôi, ế lâu dài nó khổ thế. Em cũng kiếm chồng đi, chứ như nó là thần kinh đấy.
Ông ấy lườm.
Hôm qua thầy em uống rượu xong còn cáu với anh, cái chuyện hiếm hoi xảy ra trên đời.
-qua thầy đuổi việc em rồi.
-gì cơ?
Anh Quang ngây ra.
-thầy kêu em viết đơn thôi việc ạ.
-em ko cần phải viết gì hết, anh là sếp em, ko phải nó.
-nhân viên không nghe lời, nói dối lãnh đạo thì đuổi việc chứ sao?
-bố ơi, bố lại đến tháng à?
-mày im đi.
-dạo này ko có chỗ nào cho ra bí bách hay sao mà tính tình thất thường vậy ông.
-mày im đi.
-Im gì? nhân viên đang làm việc bình thường mày đuổi đi là sao?
-đuổi cũng có lý do chứ ko vu vơ đâu.
-nói lý do là gì đi.
-thiếu trung thực.
-thôi bố ơi, nó làm ở đây bao lâu rồi có vấn đề gì đâu, đừng có soi từng sợi lông con nhà người ta như thế. Bố không còn là thầy nó nữa đâu, nó tốt nghiệp rồi.
-nhưng thái độ đó không chấp nhận được
Hai người đàn ông cãi nhau. Về nó. Nó đứng giữa, vừa buồn vừa khó xử. Đến khi không chịu được nó mới lên tiếng
-thôi, hai người đừng cái nhau nữa. không cần lý do gì cả,từ ngày mai em xin nghỉ việc.
Nó chán nản đi ra ngoài. Cả hai người đàn ông đứng im…đến khi nó ngồi vào chỗ thì ông thầy cũng bực bội đi qua mà không thèm nhìn nó. Nó tủi thân nhưng không dám khóc. Là ông ấy… đồ phù thủy khó tính áp đặt… từ xưa đến nay. Từ trước đến giờ.. cái gì cũng nhất định là phải theo ý ông ấy… thế thì được… nó cũng không cần ông ấy nữa… nó sẽ đi, đi để nó tự trưởng thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!