NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1423


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 44


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI  44
Nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng, khi có tiếng lục đục bên ngoài nó mới mở mắt, với tay tìm cái điện thoại để xem giờ. Và giật mình.
-ôi trời
Giờ là hơn 9 giờ sáng, nó mệt quá ngủ quên mất. Rõ là đêm qua đã thức đến gần sáng  rồi. nó ngái ngủ đi ra ngoài. Rõ là con gái lúc mới ngủ dậy rất xấu đúng ko các bác. Vậy mà ông thầy Phù Thủy kia chỉ quay sang nhìn nó cái rụp rồi lại quay vào. Giọng nói lạnh nhạt giận dỗi.
-đánh răng đi rồi ăn sáng.
Ông ấy vẫn mặc bộ quần áo đêm qua, nhìn đằng sau ai bảo Phù Thủy nào. Đẹp lắm ấy chứ, ngon… quả thật rất là ngon.
Nó đánh rằng xong đi vào. Ông ấy đã nấu 2 bát cháo thơm nức. Mà để nấu được cháo mất rất nhiều thời gian nha, chắc ông ấy đã dậy sớm hoặc vì rượu mà ko ngủ được. Chứ chắc gì đã giận nó mà ko ngủ.
Nó nghĩ cái chuyện đêm qua mà ngại thầy. thầy cũng ngại nó mà đưa tay rắc tí tiêu lên bát cho nó đẩy về đó rồi lạnh lùng nói.
-ăn đi.
Hai đứa ko dám nhìn nhau. Nếu nó nhìn mặt ông ấy, nó thấy quê vãi cả ra. Có đứa ngu nào lại đi xin giống công khai như thế. Rõ là đêm qua có tí rượu vào cái mồm cũng không giữ được. Nếu thêm tí nữa thì cái thân cũng quẳng đi luôn. Ôi… thầy ơi là thầy.
Cả hai ăn trong im lặng. Nó quên cả cái việc nay nó vẫn đi làm. Đến lúc ăn xong, cơ thể ấm lên mới thấy mình dễ chịu. ông thầy ăn bát cháo nóng mà mồ hôi lướt mướt hết, giữa cái khí hậu không hề mát mẻ tí nào mà ông ấy cởi phăng cái áo trên người ra. ở trần luôn trước mặt nó. Nó đỏ mặt dần dần, còn quên luôn cả cái việc nó phải đứng lên để rửa bát. Ông ấy thu  dọn rồi đứng lên, nó cứ ngồi đó, hai mắt nhìn ông ấy. rõ là cũng có da có thịt, có cơ bắp rõ ràng, ông ấy không trắng nõn như con gái nhưng mặc áo nhiều thì da dẻ đều lắm. nhìn cái eo thon được ôm sát bởi cái quần mà nó mông lung hết cả.
Rụng trứng… nó đang trong cái giai đoạn đó, và một chút suy nghĩ không được hay lắm chạy qua đầu. nó ngại mà đứng lên đi vào trong phòng mặc kệ cho ông ấy đi mà rửa bát.
Ngại… quả thật ngại, sao ông ấy lại như vậy chứ. Rõ là mất hết hình tượng thầy Phù thủy lạnh lùng xấu xa.
-Hân, nhà không có đồ phụ nữ đâu, nên chúng ta đi xuống dưới mua được không?
-thầy cứ đi làm đi, việc đó em lo được.
– nó ngại mà nói vọng ra.
-tôi có đi làm hay không cũng không ai quan tâm đâu, nhưng em có đi hay không là cả vấn đề đó, mau lên nào.
Nó đứng lên đi ra, ngại khi gặp thầy, cơ  mà ông ấy đã mặc lại áo rồi. cũng ko ngại mà cầm cái áo khoác gió đi ra cửa chờ nó.
Thầy chở nó đi vòng vòng mấy cửa hàng thời trang. Tự tay chọn mua cho nó. Ông ấy có gu thẩm mĩ tốt, quan trọng là biết mặc váy sẽ tiện hơn mặc quần. Ông ấy chọn cho nó cái váy màu xanh. Nó ưng… nó thích màu đó, lịch sự mà sang trọng.
-chúng ta qua kia chọn…
-chọn gì ạ?
-thì cứ qua đi.
Ông ấy đẩy nó sang, là cửa hàng đồ lót đó, ông ấy ngại mà đứng bên ngoài.
-chị sướng nhá, có anh chồng tâm lý đưa đi mua đồ lót.
Hì, nó cười ngại, chọn cho mình một bộ rồi đi ra.
Ông ấy cũng bước lại từ phía bên kia.
-thầy mua gì thế?
-Mua đồ ngủ
-cho ai?
-cho phụ nữ.
-nhưng mà em có…
-ko mua cho em đâu nhé. Đừng có mà mơ.
Nó hụt hẫng, ăn dưa bở nhiều quá rồi.
-em mua xong chưa?
-rồi ạ.
-mua mấy bộ.
-1 ạ.
-Đưa đây.
Nó ngại mà đưa ra cho ông ấy, ông ấy cầm lấy đi vào bên trong, nói gì đó mà cô nhân viên mang ra thêm cho một bộ nữa, thanh toán. Nhưng ông ấy lại để vào cái túi đồ ngủ của mình. Nó cau mày
-thầy mua cho Hà Trang thì phải đưa Hà trang đi chọn chứ. Nhỡ cô ấy ngực 38 thì sao?
-ko. Tôi nhìn rồi, cũng 36 như em thôi.

Ông ấy không ngại tí gì. Nó bị nói câu đó thì im bặt. Ông ấy chở nó qua hiệu giặt là đưa đồ rồi lại đưa nó đi cafe chờ đồ khô mới quay lại lấy.
Nó ngồi mông lung ngắm thành phố hối hả, còn ông ấy thi thoảng phải lướt điện thoại để đọc mail.
-Hân… chuyện hôm qua…
-à… em xin lỗi thầy, hôm qua là em say.
Nó nhanh nhảu xin lỗi cho bớt ngượng. Thầy lại nhìn nó nghiêm khắc. Đôi mắt như lườm.
-là tôi nói chuyện trong cuộc đàm phán với NC mà.
Nó ngượng đến chín cả mặt. Cái ông thầy này cũng biết đặt bẫy suy nghĩ nhà người ta.
-à đấy, em quên chưa gửi lịch cho Anh Quang rồi.
Nó cuống cuồng cầm điện thoại. ở gần ông thầy này quên hết cả.
-sáng nay nó không đi làm đâu.
Nó đặt điện thoại xuống nhìn.
-lúc sáng tôi gọi xin cho em nghỉ buổi sáng rồi. nó bảo em có thể nghỉ cả ngày được.
-vậy thầy cho em đi mua quần áo làm gì?
-thì cứ đi mua mà thay ra thôi chứ còn gì.
-vậy chiều đi làm được ạ
Thầy quay ra nhìn nó cau mày.
-em  thích đi làm thế à?
-vậy ko đi làm thì đi đâu?
-đi ăn, đi chơi.
-thầy mà cũng đi chơi á.
-em coi thường người khác quá rồi đấy.
-hì… vì thầy chỉ suốt ngày đi làm thôi, có thấy nghỉ bao giờ đâu.
-thì hôm nay em nghỉ đi rồi chúng ta cùng đi chơi. Quốc tế lao động sớm cũng được mà.
-thế thầy xin cho em chưa?
-rồi.
-vậy nay em nghỉ.
Nó gật đầu cái rụp.
Ông ấy cười nó, rõ là nó vẫn mải chơi lắm ấy chứ nhưng không có ai làm nó lười đi thôi.
-vậy giờ chúng ta đi đâu?
-em muốn đi đâu với cái thời tiết này.
-hôm nay đẹp trời mà, không lạnh. Nhưng chúng ta đi Timecity , xong đi xem phim, rồi đi ra phố cổ ăn tối.
-thế trưa nay ăn gì?
-sáng ăn muộn rồi trưa cần gì ăn, để bụng tối ăn cũng được mà.
-được đó, vậy đi đi.
Thầy đứng lên kéo nó lên xe chạy ra lấy đồ, hóa ra bộ quần áo là cũng mua cho nó, bộ quần áo giống bộ của thầy nhưng là của nữ. Nhìn chúng nó như một đôi yêu nhau vậy.
Nó theo thầy vào thủy cung.
-lần đầu tôi đi thủy cung đấy.
-vậy thầy cố gắng đếm có bao nhiêu con cá đi nha
-con cá mập  này xấu nhỉ?
-vâng.
-tôi thấy nó giống em.

Nó quay lại lườm, thầy tủm tỉm. nó tạm quên cái chuyện tối qua rồi.
Sau khi chơi xong, cả hai đi ra rạp xem phim. Vì là vô tình mà đi cho nên cũng xem phim bất kì chứ không hề có lựa chọn trước.
Bộ phim nó xem là một bộ phim tình cảm của nước ngoài. Nội dung nói về hai người yêu nhau, nhưng người con trai có nỗi khổ tâm mà quyết định chia tay người con gái . sau đó khi họ gặp lại thì vẫn còn yêu nhau, nhưng rồi biến cố khiến cho chàng trai ấy mất đi, và cô gái đứng lại không thể yêu thêm ai nữa.
Cuối bộ phim cô gái đi một mình lên ngọn đồi có những tán lá màu đỏ, ánh mắt trời dần rơi xuống, thông điệp cuối cùng cho nó hiểu rằng nó đang trách móc một cách rất vô tâm mà không hề tìm hiểu sâu sa nguyên nhân của sự tan vỡ. Nó khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi. Đôi vai nó run lên.
Trong thâm tâm vẫn còn thương lắm cái mối tình đầu.,. không thể nào nói dứt bỏ là dứt bỏ được.
Nhưng mà cái người con trai này sau bao năm vẫn một lòng chờ đợi, không như Việt, trước khi ly tan đã đâm cho nó nhát dao chí mạng, đau đớn đến thấu tim can, tưởng như đã chết rồi mà giờ cố gắng vẫn không thể nào yêu lại được.
Nhưng suy cho cùng tâm lý của những người đã từng yêu là khi gặp lại không thể nào thôi lưu luyến, trái tim không thể không lạc nhịp.
Nhưng nó không như cô gái đó. Nó không giận hờn, không thù hận Việt.
Bạn biết không? Khi chúng ta tan vỡ,  có nghĩa là bạn mất đi một điều gì đó quan trọng trong cuộc đời mình.
Là bạn tự đánh mất hay người khác lấy đi thì đó cũng là một sự mất mát. Có người chọn cách trách móc hận thù, có người chọn cách buông xuôi, và có người vẫn cứ tự cho mình hy vọng. Hận thù chỉ là thứ đốt cháy bản thân chúng ta, nuôi cho con người chúng ta những suy nghĩ xấu xa, mệt mỏi và mất hết lòng tin với con người.
Thầy nắm lấy tay nó. Nó vẫn khóc, nó khóc không thành tiếng và không nói được thành lời. nó khóc cho cái nỗi hận thù nó chôn sâu trong tim mà giờ nó hối hận. Bởi vì nó đâu có vui khi thấy Việt đau khổ., nó đâu có vui như nó  nghĩ.
-tại sao anh ta không nói luôn lý do vì sao chia tay. Để người ta phải mang đau khổ suốt đời như  vậy.
-tại sao cô ấy lại ngốc như thế, sao không chọn người đàn ông kia mà cứ sống mãi trong đau  khổ như vậy cơ chứ.
-người ta cũng có lý do của người ta mà.;là có nỗi khổ tâm đó.
-khổ tâm  mà im lặng ko nói ra để cùng giải quyết.
-nếu nói ra thì còn gì là bài học cho em khóc nữa.
-nhưng ít nhất anh ta cũng là người tốt, ít nhất không phải là một kẻ phản bội, ít nhất anh ta cũng chẳng có một vợ hai con, ít nhất anh ta cũng không vì người đàn bà khác mà quay lưng lại.
Nó nức nở hơn.
-nhưng ít nhất anh ta cũng nói với em là quanh em còn nhiều người thương em lắm, đừng có vì một người mà bỏ qua tất cả. Hạnh phúc đôi khi sẽ có  ở cuối con đường, quan trọng là em có cố gắng để đi cho hết hay không?
Nó càng nức nở, Thầy ôm lấy nó vỗ về, nó khóc ướt đầm cái khăn thầy đưa. Xấu, quả thật xấu vô cùng. Sau khi nó lấy lại được bình tĩnh, thầy cũng dắt nó ra về.
Trời mua đông rất nhanh tối. Hà Nội phố đã lên đèn rồi. là nó đã xa Hà Nội 5 năm rồi giờ mới có dịp được dạo phố như vậy, phố phường tấp nập. Dạo qua những con phố khắp hà Nội từ chợ đồng xuân cho đến phố Hàng buồm. nó nạp vào dạ dày đủ thứ thức ăn đường phố. Là nó đã sống ở Hà nội 4 năm trời nhưng chưa bao giờ có thời gian tự do đi chơi như vậy, trước kia khi còn sinh viên hai đứa đi chơi thì ít mà tranh thủ ở nhà chơi xếp hình với nhau thì nhiều. do vậy nó tiếc cái thời thanh xuân đã trao cho người ta tất cả mà bỏ lại những niềm vui như thế này.
Nó quay sang nhìn thầy., ánh mắt như biết ơn người đã đi cùng nó .không quan trọng là cho bao nhiêu lời khuyên mà chính là có thể đưa bờ vai đón lấy nó lúc nó đang buồn.
-thầy, nếu chỉ còn một ngày để sống thầy sẽ làm gì?
Thầy nhìn nó, ánh mắt có chút bất ngờ .
-là sao?
-là em hỏi nếu thầy còn một ngày sống thầy sẽ làm gì?
-tôi sẽ sống như thế này. làm những công việc này. và nói những câu như thế này.
-thế thầy không có gì để nuối tiếc hả.
-có chứ
-vậy sao thầy không làm điều đó.
-bởi vì đó là ngoại cảnh, và tôi ko thể nào thay đổi được không gian  và thời gian.
-là như thế nào ạ.
-là tôi, không thể nói yêu mẹ tôi vì bà ấy đã mất từ lâu lắm rồi.
-…
-nhưng đến giờ tôi mới thấy, thật ra tiếng yêu chỉ là ngôn ngữ mà chúng ta trao đổi, tạo ra niềm tin tức thì, hiệu ứng nhanh nhưng lâu dài thì không tạo ra hiệu quả.
-vậy sao?
-và vì tiếng yêu có thể nói bằng  nhiều cách biểu đạt do vậy chúng ta mới tìm được người thật sự hiểu chúng ta.
-vậy thầy không nói yêu ai bao giờ à?
-có, nhưng cô ấy bỏ đi mất rồi.
Thầy cười. nó thì không cười nổi vậy mà ông ấy cứ như không.
Trời đã về khuya cả hai mới quay trở về nhà. Suốt cả quãng đường đi nó gục đầu vào vai thầy ngủ, con đường dai 30 km mà vì nó lại xa gấp đôi, thầy đi chầm chậm một tay đỡ  nó, bàn tay luồn qua sau bám lấy eo nó kéo sát lại, nó vòng tay ôm lấy mà thiếp đi. cả ngày đi chơi, nó mệt lắm rồi. nhất là tối qua ngủ ít như vậy.

Đến cổng nhà, thầy lay nó dậy.
-Hân, Hân. Đến nhà rồi.
Nó giật mình lơ mơ bước xuống. Hai con mắt lời đờ, cố mở để tìm hướng. Người con trai đứng ngay cổng nhà nó, nó mở mắt to ra, là Dũng.
Thấy nó, Dũng đứng thẳng lên.
-Hân đi làm về đấy à?
-chào Dũng, Dũng đến lâu chưa?
Ông Thầy bước ngay xuống xe cầm túi cho nó, nắm tay dắt nó vào đến cửa.
-chào bạn, bạn đến chơi với Hân đấy à?
-em chào anh. Anh là…
Dũng rõ là không biết Thầy.
-đây là Thầy Thắng.
-là Thầy Hân à?
-uh, nhưng mà giờ thì là sếp Hân.
Thầy đưa tay ra lịch sự bắt tay Dũng
-chào bạn tôi là Thắng, là bạn Hân.
-em là Dũng
Dũng ngập ngừng bắt tay lại nhưng giọng nói trùng xuống.
-mời bạn vào nhà uống nước, bạn chúng tôi lâu chưa?
-một lúc thôi ạ.
-sao đến mà không báo trước. Xin lỗi, nay công ty ít việc nên hai đứa mới dám rủ nhau đi chơi về muộn thế này.
Thầy nói rõ chữ hai đứa cho DŨng nghe. Dũng cúi xuống có chút thất vọng. Cuối cùng cũng chào rồi ra về.
Nó đứng đó nhìn theo, rồi quay lại cau mày nhìn thầy.
Thầy thì thản nhiên mở cửa cho nó rồi đẩy nó vào.
-tắm rồi ngủ đi mai còn đi làm sớm đó.
-thầy thật quá đáng. Cậu ấy đã theo đuổi em từ hồi cấp 3 rồi đó.
– em ko thích thì tôi giúp chứ sao?
-em có thích.
-đàn bà thích đàn ông không có thái độ như thế đâu cô ạ.
-thế thì phải sao. Gặp nhau là ôm hôn thắm thiết à?
-đúng…
-thầy có phải là thầy em không đấy. không nghiêm túc tí nào.
-tôi từng là thầy em, giờ là sếp em, tương lai là gì thì tùy em gọi sao cũng được.
-Thầy phù thủy.
Nó cười khúc khích… thầy lườm nó.
-thôi vào ngủ đi, sáng mai 6 giờ có mặt để lên công ty nghe chưa?
-vâng
Thầy quay đi, nó quay vào.
-Hân
Nó quay lại.
-ngủ ngon
Thầy nhìn nó ánh mắt ấm áp. Nó xúc động.
-chúc thầy ngủ ngon.
-cảm ơn em, mong là sẽ ngủ được.
Thầy cười tươi rồi phóng đi. nó đứng đó nhìn theo đến khi thầy đi khuất mới mở cửa vào nhà. Nó không biết có người đang đứng phía xa nhìn chúng nó, lặng lẽ châm thuốc rồi lại dập đi, cuối cùng khi nó tắt đèn mới rời khỏi chỗ đứng.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN