NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 50
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 50
Sau mấy ngày nghỉ dưỡng ông ấy đã khỏe lại, sáng nay nhăn tin báo cáo với nó là sẽ đi làm. Nó cũng bận rộn nên đi thẳng về công ty chứ không rẽ qua nhà ông ấy nữa.
-Hân.
-dạ
-trưa nay đi ăn trưa.
-thầy khồng làm bù mấy hôm nghỉ ạ.
-công việc là mình sắp xếp , ưu tiên những thứ quan trọng.
-giờ cái gì là quan trọng.
-lấy vợ
Nó nghe câu đó vừa xúc động vừa bồi hồi. cảm giác ấm lòng hơn khi được nghe câu nói từ miệng ông ấy thay vì Khánh. Nó mới sực nhớ ra, hôm nay mẹ nó hẹn đi ăn tối với Khánh. Nó nên chuẩn bị tinh thần nói thật với Khánh về cảm xúc cuả nó. Có lẽ thẳng thắn vẫn hơn đúng không?
Nó và Khánh không có gì đặc biệt tuy là nam nữ nhưng mà nó thấy thân khánh như một người bạn tri kỉ hơn là tình cảm giữa đàn ông với đàn bà. Mong rằng khánh cũng nghĩ nó như vậy.
Lên cho mình một kịch bản để nói với hai bên gia đình. Nó xác định lại tình cảm. rút kinh nghiệm từ nỗi đau trước. Giờ nó hành xử theo kiểu người lớn, yêu đương đàng hoàng, đã không yêu thì nói không yêu chứ không mập mờ, tạo ra những mối quan hệ rắc rối, nuôi mộng đẹp để rồi vỡ mộng, đau đớn vô cùng.
Nhiều lúc những tổn thương ấy cũng khiến nó lo sợ. Nó sợ rằng một ngày nào đó ông ấy lại như Việt, đã yêu nó thiết tha, khiến nó sống như thiên đường rồi lại dìm nó xuống địa ngục. Vậy thì nó không biết phải sống sao.
-mấy giờ thầy sang?
-chờ tôi chút thôi.
-em có bận đi đâu không?
-không. Em lên lịch cho thầy với Anh Quang rồi. chiều nay có hẹn, thầy với Anh Quang ai đi.
-đi cùng em à?
-hì hì. Vâng.
-vậy là ai em biết rồi, ăn trưa xong nghỉ rồi đi.
-vâng
Nó đặt máy xuống tủm tỉm cười.
-Hân sao thế. Nay bắt được con gì mà vui vậy
Anh Quang đi ra thấy nó thì trêu.
-dạ… có gì đâu.
-dạo này anh thấy cô tươi tỉnh lắm nhé. Thắng nó khỏe lại rồi, vui thế à?
-dạ… em…
Nó cười ngại.
-chiều nay 2 anh em mình đi nhé. Thắng nó có việc rồi.
-việc gì ạ?
-ngoài dự kiến.
Anh Quang đi vào tủm tỉm, tay đút túi quần.
35 tuổi mà cái bụng tròn, bệ vệ, không như ông thầy, Anh Quang có tướng làm giám đốc. Ông thầy dạo này có vẻ nhỉnh hơn hôm nọ nhưng cái tướng ốm ốm ấy lại nhanh nhẹn. Đã vậy còn cận lòi ra. Khuôn mặt lúc nào cũng đăm chiêu và suy nghĩ nhiều.
Tuy là người rất hiểu biết nhưng tính lại trầm , ít nói, khiêm tốn , nhưng mà lại ngọt ngào, và nó cảm nhận được sự chân thành nghiêm túc từ ông ấy.
Ông thầy xách cái cặp đi từ ngoài vào. Sau lưng có một người đàn ông đi theo, ông ấy đi qua, quay sang nhìn nó tủm tỉm. ánh mắt như lườm nhưng lại đầy yêu thương. Chả có ai nhìn người ta tệ hại như thế nhưng lại làm nó thấy mình nóng lên, ngại. nhưng mà vui. Tim nó lại đập mạnh. Rõ là mấy hôm chăm nhau tình cảm cũng được ngã ngũ trong lòng.
-vâng, không dám, anh Thắng lại nhà.
Tiếng nói to tướng của anh Quang, đi rất nhanh vào là Anh Tùng.
-đâu? Nó đâu?
-ối giồi, dạo này nhìn ngon đấy Thắng.
-thế nào, khỏe hẳn chưa?
-đm hỏi ngu thế, sắp có cháu rồi.
Ông ấy không thấy trả lời chắc đang ngồi tủm tỉm.
-mày thấy chưa? Ít nhất thằng Tam mao cũng khôn ngoan trong cái vụ này. không nhờ nó thì mày chỉ có ôm cái máng lợn.
-thế làm được gì rồi.
Cả hội bu vào hỏi han.
-đcm, rõ là bạn nó mua cháo. Mua thuốc cho thì ko thèm, Thắng nó đến tuổi rồi, muốn cho ra, chúng mày hiểu chưa?
-thôi., nói bậy đi các ông, đây là công ty.
Ông ấy chắc cũng ngại.
-thế làm được gì rồi. Nói xem nào để bảo Tam mao tính đường đi nước bước.
-chưa… chưa… có gì?
-mấy hôm ở bên nhau mà chưa làm gì?
-hôn chưa?
….
-ối giồi…
-thế ăn xôi chim chưa?
-mày ngu thế, hôn còn chưa thì xôi xéo cái gì?
Hí hí hí
hahaha
-thì… thì mình phải tôn trọng cô ấy chứ.
-tôn đéo gì. Người ta đã mở đường thì mình tiến. Nói chuyện với mày chán bỏ mẹ. phôi đã về thì cho vào máy mà dập cho ra thành phẩm đi còn gì, rồi nhanh nhanh mà tính chi phí, giá thành mà ra sản phẩm chứ.
-ôi, Thắng ơi là thắng, ,mấy hôm giời mà bố ko làm được gì à, chán thế, phải tao thì chết với tao rồi
– ai như nhà chúng mày.
-thế Tùng nó mới 1 vợ 3 con. nó 1 vợ 3 con rồi Thắng ạ. Mày tính bao giờ.
-sang năm.
-eo, mạnh miệng thế. Già rồi tau nhanh đi.
-thôi, nhanh quá người ta sợ.
-thôi, con xin bố, bố châm cho con tí lửa rồi tẩm ít xăng mà đốt đi cho nhanh. Mệt bố quá.
Mấy người đàn ông ngồi chém gió rồi bàn tán công việc với nhau. Một lúc sao ông ấy đứng lên đi ra.
-Hân, mình đi thôi.
-dạ
Nó ngẩng lên nhìn, liếc liếc xung quanh vì ngại. ông ấy lại tủm tỉm. nhẹ nhàng như thế ko xao xuyến mới lạ.
-dọn giấy tờ vào rồi mình đi ăn.
-chiều tao cả em ấy đi đấy.
Anh quang đứng ngay sau nói chen vào. Ông ấy quay lại lườm.
Hí hí hí
-mày ác lắm Quang ạ.
-thôi, đã thương thì thương cho chót đi. giúp người còn hơn xây 7 tòa tháp.
Nó ngại quá. Cúi xuống.
-chúng mày đi ngay đi . còn đứng đấy làm gì?
Ông ấy nói nghiêm túc.
-vâng… con đi… thưa bố. Hố hố.
Mọi người tản đi, nó cũng đứng lên. Đi theo ông ấy ra ngoài bỏ qua ánh mắt của mọi người.
Vào đến quán ăn, ông ấy lịch sự kéo ghế, rồi chọn cái ghế bên cạnh, chứ không ngồi đối diện như mọi khi.
-em ăn gì?
-thầy ăn gì?
-em ăn gì tôi ăn đó.
Ông ấy nói thế nó chỉ biết cười. yêu là vậy đó.
-thầy.
Nó nhẹ nhàng quay sang
-em nói đi.
-tôi nay… em…
-…
-tôi nay mẹ nói đi ăn với anh Khánh.
Ông ấy nghe câu đó thì ngừng đũa. Nhìn nó.
-là…. em… định….
-chúng ta sẽ đi
Ông ấy nói nhanh dứt khoát. Nó ngơ người.
-không phải tôi ko tin em. Mà là tôi muốn họ biết chúng ta có nhau.
“chúng ta có nhau” câu nói khiến nó xúc động, hai mắt nó rưng rưng.
-em đừng lo, tôi sẽ chỉ nói những điều cần nói.
-em nghĩ là… cứ để em nói với Khánh, rồi Khánh và em sẽ thưa chuyện với bố mẹ.
-chứ nếu như có thêm thầy em lại ngại.
Ông ấy suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu.
-vậy em nói chuyện với Khánh, xong để tôi qua nói chuyện với bố mẹ được không?
Nó lại ngơ ra, ngẩng lên nhìn ông ấy.
-tôi biết bố mẹ sốt ruột với em rồi, đừng lo, có tôi ở đây.
Nó cười ngại tủm tỉm.
-tôi cũng ế dài răng ra này.
-ai bảo thế. Tôi là hoa có chủ rồi.
-từ khi nào.
-ko biết.
-chủ của Hoa là cô Thủy hay Hà Trang.
-này này…
Hí hí
Nó cười. ông ấy đưa tay sang nắm bàn tay nó đan vào siết mạnh.
-Chốc tôi chở em đi sang chỗ Khánh.
-cũng muốn có cơ hội gặp khánh một lần.
-thầy ko ghen à?
-không. Phải cảm ơn Khánh vì đêm nọ đã không làm gì . lúc ấy tôi thấy may quá, nếu ko… mất em lần này thì có lẽ không bao giờ tim lại được.
Tự nhiên nó thấy tự ái. Đôi mắt đỏ hoe. Ông ấy bóp mạnh bàn tay, nhìn nó đầy ấm áp. Nó rung động. Không ngờ cảm giác ấy lại ngọt ngào đến vậy. mấy ngày bên nhau thôi mà tưởng như đã bên nhau từ lâu lắm. ko có gì xa lạ. Hóa ra những cảm xúc về ông ấy lại là thế này. là nó … cũng có tình cảm với ông ấy mà bấy lâu nay không dám thừa nhận vì mặc cảm.
Còn ông ấy là người đàn ông thật đáng sợ khi cứ khắc những con dấu vào tim người ta một cách cố ý nhưng lại làm như mình rất vô tình.
Nó ngồi trước mặt Khánh, mấy ngày không gặp nhau mà Khánh vẫn cứ tươi tỉnh lắm.
-Hân, mất hút mấy hôm nay là sao?
-em bận ạ.
-có chuyện gì quan trọng không?
-không anh.
-thấy em bặt vô âm tín anh định hỏi hai bác, nhưng mà em ở đây rồi. thế nào. Dạo này tươi hơn trước rồi đấy nhé.
-vâng
Anh Khánh cười tươi. Nó lại ngập ngừng, suy nghĩ nên mở lời sao cho phải.
-anh Khánh
-gì đấy Hân.
-em muốn nói một chuyện.
-em nói đi.
-là chuyện chúng ta.
-thật ra em rất quý anh.
-uh
-nhưng mà…
-…
-nhưng mà, em….em quý anh như anh trai. Trong thời gian chúng ta bên nhau, em thấy chúng ta hợp làm anh em hơn anh khánh ạ.
-thế mà bữa nó đòi ngủ với anh.
Khánh nói vô tư. Nó ngại cúi xuống.
-là lúc ấy em chán đời. thật ra trước đây em nghĩ, sống một mình vui hơn, xin lấy đứa con mà dựa dẫm về già được rồi.
-cô này điên rồ quá.
-thế là định cho tôi vào tròng
Nó cười khúc khích.
-anh cao ráo đẹp trai , thư sinh, vui tính. Nên em mới…
-ha ha ha
Khánh cười lớn, khuôn mặt tỏ vẻ khoái trí.
-em mà nói câu ấy bố mẹ anh mừng lắm.
-bố me em giết em mất
-anh biết. Nhưng mà Hân này.
-dạ.
-cái Thằng đó nó mù thật đấy. Hân là cô gái tốt mà. Xinh xắn giỏi giang. Lại hiền lành. Nếu lấy được Hân thì phúc cho anh quá.
Khánh nói vô tư.
-đời còn dài lắm Hân à. Em đừng vội, cánh cửa này đóng lại, còn có cánh cửa khác mở ra. Em nhất định sẽ tìm được người thương em. Hơn nó cả vạn lần. Yên tâm đi, anh nói đúng. Đời còn dài, zai còn đầy mà.
Khánh hớn hở. Chả có biểu hiện buồn bã gì. Chứng tỏ khánh cũng thích thế.
-em…
-là em tìm thấy người đó rồi anh ạ.
-thật không?
Khánh bất ngờ.
-Thế sao hôm nọ còn đến nhà anh?
-là lúc đó em chán luôn cả ông ấy. ông ấy cứ thích hành người ta cơ.
-yêu nhiều nó thế em ạ. Nhiều khi người ta cứ làm mình đau cho mình nhớ, mà đã nhớ thì ko thể quên. Xong rồi cứ như bị vào mê cung, mê muội lắm.
Khánh gật gù kinh nghiệm
-anh cũng thế à?
Khánh cười ngại
-uh. Người ta cũng đối xử với anh tệ lắm. nhưng cuối cùng cũng nói yêu anh.
-thế mà anh còn đồng ý gặp em. Sao không nói với bố mẹ.
-bố mẹ biết đó Hân à?
Nó bất ngờ.
-sao? Bố mẹ phản đối à?
-uh, kịch liệt lắm. nhưng mà đã thế càng làm mình yêu say đắm hơn.
-ôi. chuyện tình của anh đẹp quá.
-ngày xưa hổi em mới yêu bố mẹ cũng phản đối lắm. vậy mà người ta đã bỏ em đi rồi.
-bọn anh cũng muốn trốn đi với nhau rồi Hân ạ
-để em nói với bác được không? Gì mà khổ thế.
-khó lắm Hân à?
-tại sao. Yêu nhau làm gì có tội.
-nhưng mà…
Khánh ngập ngừng…
-nhưng mà anh ấy còn sự nghiệp. Anh ấy còn công ty.
-anh ấy???
Nó tròn xoe mắt. Há hốc miệng. Bất ngờ ơi là bất ngờ.
-bỏ cái kiểu đấy đi, ghét cái nhà cô.
Khánh phẩy tay.
-em xin lỗi, nhưng mà anh….
-uh… đừng cười anh nhé.
-em ko có ý đó, anh cũng là người bình thường mà., có sao đâu
-bình thường cái gì, người ta kì thị đó.
-thế nên anh mới làm con trai thế này à?
-uh.
Khánh gật đầu. nó còn rất rất bất ngờ, nhưng nó tin, vì nếu trai thẳng đã thịt nó từ hôm nọ rồi, không ngờ Khánh lại là người như vậy nhưng nó không kì thị. Nó quý Khánh, thương anh.
-thế giờ làm thế nào?
-thì em cứ đi cùng anh đi.
-sao phải khổ thế.
-nhưng bố mẹ mà biết lại đến gặp anh ý nói. Anh sợ anh ý buồn.
-vậy phải nghĩ cách mà giải quyết chứ. Để lâu dài sao được.
-giờ anh không biết làm thế nào nữa Hân à?
-để em nghĩ đã.
-mày nghĩ cái gì?
-thì em nghĩ cách giúp bà chị, bà chị ạ
Nghe nó gọi chị khánh khoái, thích trí cười.
-được, mày giúp đi,ta trả ơn đến lúc chết.
-thôi, nghe kinh quá.
Nó cười hớn. Nói chuyện thay kiểu như nói chuyện với con gái. Trong lòng có chút nuối tiếc cho những cô gái ngoài kia. Giờ trai đẹp họ yêu nhau hết rồi. chán nhỉ? Hí hí.
Hai người nòi chuyện lúc thì đứng lên ra về. Ông thầy ngồi quán bên cạnh đợi nó. Lúc nó đi sang, cũng thấy Khánh có người đón, quá nó nói không sai, người yêu Khánh cũng cao ráo đẹp trai. Là cái người nó gặp trên sapa thì phải. hóa ra là họ đi với nhau nó chỉ làm kì đà cản mũi.
Khánh xinh đẹp đúng là yêu được đại gia, đi xế hộp hẳn hoi. Bây giờ xã hội phức tạp… đúng là nhìn vậy mà không phải vậy đâu các bác ạ.
Thấy nó ông Thầy đứng lên. Kéo cái ghế cho nó ngồi vào.
-thế nào?
-anh ý không đồng ý.
-không đồng ý yêu em chứ gì?
Ông ấy tủm tỉm.
-thầy đừng có mà. Em cũng xinh lắm.
-nhưng mà em không đủ độ hấp dẫn rồi.
– làm gì có chuyện. Thế không hấp dẫn sao còn bám đến tận đây.
-à… không hấp dẫn với Khánh kia thôi chứ tôi thẳng. Nên thích phụ nữ.
Ông ấy cười lém lỉnh. Nó ngại. đỏ mặt. Là lúc nãy anh kia xuống mở cửa cho Khánh. Chắc ông ấy nhìn ra. Cái ông Khánh nói đc ra là lộ bản chất đàn bà. Còn đứng vẫy tay lưu luyến chia ly với nó.mệt…
-thế nào??
Nó cười ngại. xấu hổ… là yêu nhầm ông 5D ngương chết. Mà cái ông Thầy cũng lộ bản chất nhây. Dạo này con người thay tính, xã hội công bằng hơn hay sao mà người người lại sống thật với chính mình thế nhỉ? Nó cười quay sang ông ấy vẫn đang rất khoái trí.
Nó nhìn ông ấy ko nói được gì mà quay sang cười ngại.
Ông ấy cũng cười.
-thì mình cũng thế, còn chê người.
-em đừng có mà nói thế. Đừng có đánh thức con người thật của tôi.
Nó ngại. cúi xuống.
-lúc nãy có chuyện gì?
-thì em nói thật xong anh Khánh cũng nói thật.
-giờ thế nào?
-thì giúp anh ấy thôi.
-giúp thế nào.
-thì cứ như thế này.
-không được.
Ông ấy phản đối ngay.
-không… là em đang muốn giúp hai người họ để hai bác không phản đối.
-khó em à. Cha mẹ sinh con mấy chục năm, ai muốn còn mình lại bị như thế. Họ không chấp nhận được.
-thế mới có em xuất hiện.
-may quá. Nhưng mà giờ cứ để họ yêu nhau như thế đi.
-nhưng mà hai bác biết lại sang chỗ anh kia nói.
-thế đến lúc mình cưới thì làm thế nào?
Nó quay sang nhìn ông ấy bất ngờ mà ông ấy mở to mắt nhìn nó. đôi mắt tròn xoe của nó ở rất gần ông ấy.
Nó không nghe nhầm đúng không? Là ông ấy nói… sẽ cưới nó… nghiêm túc à?
Thấy nó như vậy, ông ấy cũng nhìn nó không chớp mắt. Rồi cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi. Chỉ là môi chạm môi rồi rời ra mà tim nó như rụng ra ngoài. Nó lại bất ngờ tiếp. Nó xúc động …đơ ra không nói được câu nào.
Ông ấy cũng có vẻ rất xúc động nhưng đàn ông mà. Ông phù thủy này giấu cảm xúc giỏi lắm. ghét.
Ông ấy xóa tan suy nghĩ của nó bằng 1 cái xoa đầu.
-thôi, đừng lên mình đi.
Nó đơ ra đó. Ông ấy cười. hôn nhẹ một cái lên trán nó, rồi đứng lên thanh toán.
Nó trong phút ngây ngất vì ngọt ngào cũng nhìn theo, ông ấy đã đi ra đến cửa. nó đứng lên. Đi theo ông ấy ra xe. Được đội mũ bảo hiểm cho, được đỡ lên xe. Ôi … dù là Blade hay xế hộp có quan trọng gì… quan trọng là cái người ngồi cùng mình trên đó. Đúng là chúng ta chẳng hơn nhau ở cái giàu sang nhưng cũng hơn nhau ở cái đàng hoàng. Nó không cần giấu giềm với thiên hạ nó yêu người đó. Dù là blade cũng được., chỉ cần là được bên người nó yêu.
Ông ấy kéo tay nó ôm vào eo của mình. Nó xúc động mà siết chặt. Dựa đầu vào lưng. Cảm giác ngọt ngaò đến sún răng ấy chứ. Ôi lâu lắm rồi nó mới cho mình mở lòng để yêu một ai đó. Không ngờ đến lúc yêu lại, thấy cuộc đời như là sang một trang khác, đầy ánh sáng, tuy rằng trong tim vẫn có chút e ngại. nhưng ít nhất nó cũng đã thấy ánh sáng nơi cuối con đường. người đàn ông này không phải là đầu tiên, nhưng mong sẽ là ng đàn ông cuối cùng của nó.
Ông ấy đưa nó vào công viên, nắm tay nó đi dạo. Cảm giác mới yêu khiến cả hai cùng e ngại nhau, vẫn chưa mở lòng được hết. Nó thì thoảng lại liếc nhìn ông ấy , khuôn mặt rạng ngời bên ánh đèn đường.
-em thấy em đang sống trong mùa nào của cuộc đời.
-mùa hạ đây ạ.
Nó tủm tỉm
-không phải. tôi thấy tôi lại trở về cái mùa xuân của cuộc đời.
-hí hí.
-thầy muốn mình bé lại.
-không. Là mùa đi gieo hạt. Gieo mầm.
Nó cười ngại.
-em cũng thế đấy.
-em già rồi.
-ng ta hơn 7 tuổi còn chưa kêu già.
-thầy khác.
-khác cái gì?
-thầy ngây thơ vô số tội.
-ngây thơ.???
Ông ấy cười, đứng lại, kéo tay nó mạnh. Khiến nó bước sạt lại rồi ôm lấy eo nó, tay siết lại vào người mình.
-người ta cười đó.
-kệ họ.
Ông ấy nhìn nó ở khoảng cách gần. Nó ngại mà cúi xuống
-Hân…
Ông ấy nhẹ nhàng.
-sao thầy lạ thế, trước thầy có thế đâu?
-là chúng nó…. chúng nó cho uống tí thuốc liều.
-thuốc gì mà hiệu nghiệm vậy?
-ko nói với em được, chuyện đàn ông.
Nó ngại cúi xuống.
-Hân.
-dạ…
-chúng ta đã quen nhau lâu rồi.
-thầy là thầy em.
-là thầy cũng là người, có quyền yêu học trò, chả sao.
Nó ko biết nói gì lại cúi xuống.
-có những chuyện tôi chưa thể nói với em, nhưng sau chuyện của Khánh tôi mới rút ra bài học.
-bài học gì?
-là tôi ko thể để mất em lần nữa.
Nó xúc động.
-Hân…
-..em có anh Khánh rồi.
-đừng có mà nói như thế.
Nó tủm tỉm. ông ấy siết mạnh hơn, có thể là đang ghen.
-Tôi nghĩ ra một ý này.
-dạ…
-tôi sẽ giúp Khánh.
-giúp Khánh?
-uh.
Nó cười khúc khích.
-sao mà cười.
-ốc còn không mang nổi mình ốc, lại còn đeo thêm rêu.
-Nói bậy nào. Là tôi sẽ nhờ cả hộ kia giúp.
-thế thì đươc. Chứ thầy thì…
-thì gì?
-thì ko có kinh nghiệm đòi đi làm thầy.
-đừng có mà chê người., thế tôi giúp được em trả công thế nào?
-thầy muốn gì cũng được.
-thật nhá.
-uh
Nó gật
Ông ấy cười cúi xuống sát nó, miệng thì thầm.
-vậy cho tôi ứng trước nha.
Nó hai mắt mở to bất ngờ vì độ bạo của ông ấy. ông ấy ăn gì đó , uống cả lít thuốc liều rồi.
Thấy nó vậy ông ấy cúi xuống, đặt môi mình lên môi nó mút nhẹ. Chỉ mút mút cái môi thôi, nó trong phút ngất ngây cũng mở miệng đáp lại. tay vòng qua ôm lấy eo ông ấy. cả hai đứng giữa đường hôn nhau.
-giúp Khánh cũng là giup tôi thôi, vì tôi…. muốn lấy vợ lắm rồi…
Nó cười nhẹ, vòng tay kéo cổ ông ấy xuống hôn đáp lại. ánh sáng nơi cuối con đường, là một thứ cho dù không sa hoa, không chói lóa, nhưng cũng đủ khiến người ta thấy bình an. Sau những bão tố trong lòng. Trời đã quang, mây đã tạnh. Chỉ cần có cá đến, thì thuyền lại ra khơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!