NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 51
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 51
Đâu đó ở cuối con đường sẽ gặp một người thương.
Đôi khi người ta từng sống trong đau khổ, từng nghĩ rằng khi cánh cửa ấy đóng lại, người ta không thể nào mở ra một cánh cửa khác, người ta lo sợ tiêp tục chịu tổn thương.
Cho tới một ngày khi chúng ta tìm thấy một người sẵn sàng dang vòng tay đón chúng ta ,dắt tay đưa chúng ta ra khỏi bóng tối. là tìm thấy chứ có người đã không đưa tay ra, không nắm tay người đó vì những rào cản tự mình dựng lên trong tâm trí, bản thân không thể vượt qua được những lo sợ trong tâm hồn, và đánh mất cơ hội.
Ông ấy có khi bỏ không nhà trên đó rồi, chiều chiều lại đến đón nó về, cho dù nhiều hôm Hoàng cũng đến đón mà ông ấy không khiến.
Bắt đầu một tình yêu mới khi trái tim từng bị tổn thương khiến người ta không thể trao hết niềm tin như cái thuở ban đầu.
Tình yêu của nó không xa hoa như của Khánh. Chúng nó không có bốn bánh, không có xế hộp, người đàn ông nó đang ôm trong vòng tay cũng ko phải đẹp xuất chúng, cùng chẳng là soái ca ga lăng. Hay người lãng mạn. Càng không phải kiểu người ngọt ngào gì hết. Nhưng sao nó lại thấy rung động. Trái tim nó lạc nhịp vì những cử chỉ dù rất đơn giản.
Ông ấy siết bàn tay đan vào bàn tay nó. Nhấc lên môi để hôn. Rồi nắm chặt. Nó cảm nhận được niềm hạnh phúc mà ông ấy đang có. Hóa ra thời gian ông ấy quan tâm nó đã lâu rồi vậy mà giờ nó mới biết và ông ấy cũng giấu giếm giỏi khi giờ mới thổ lộ ra.
-thầy.
-ơi…
-là thầy có tình cảm với người ta từ khi nào?
-ko biết.
-khai mau.
-không biết mà. Cứ tiếp xúc nhiều thì thấy hợp, thấy có cảm tình thôi.
-thế sao ko nói.
-nói để em chạy mất à?
-ko… em mê trai lắm. ai đến em cũng tiếp nhận
-vâng…tôi biết cô rồi
-hi hi
-thế mà thầy cũng ác lắm. thầy không sợ em ghét thầy à?
-không. Vì ai chả ghét tôi.
-hí hí.
-thầy nghĩ thế.
-uh
-thế thầy nghĩ đúng đó.
Nó rúc ríc sau lưng ông ấy.
-ghét em, hay nói xấu người ta.
-nói xấu đâu, ngày xưa em đi học, em ghét thầy.
-ai làm gì mà ghét.
-thầy có làm gì đâu, thầy chỉ như mụ phù thủy mặc sơ mi trắng và 4 mắt thôi. À… mà thêm cái cặp nữa.
-là ai đặt tên tôi là phù thủy vậy?
-là em chứ còn ai? Thưa Thầy Phù Hải Thắng ạ.
-tên tôi đẹp mà.
-vâng, em cũng thấy tên thầy đẹp, mà nó còn đẹp hơn khi đi với cái họ độc của thầy.
-ở Phú Dương nhiều nhà họ Phù mà.
-hồi cấp 3 lớp đó không có ai họ phù hết.
-có mà em chả quan tâm đến ai thì có.
Nó sực nhớ ra là thầy nói đúng. Nó im lặng, buồn buồn rồi nép vào lưng ông ấy siết chặt.
-thế sao thầy ko nói thầy cùng quê, cùng trường với em.
-để em nhận người nhà, xin điểm à?
-á à… chưa xử cái tội cho người ta trượt học bổng.
Nó túm mạnh cái miếng da thịt của ông ấy trong bàn tay.
-a….
Ông ấy cười khoái trí.
-là tại em. Tôi chưa bao giờ thấy cô học trò nào liều như em, dám đi mua điểm.
-em mua cho cả lớp. Với lại ko phải mua, ,mà cảm ơn tâm sức của thầy.
-vậy giờ thành công rồi, cảm ơn đi.
-em cảm ơn bằng mấy triệu tiền học bổng rồi, còn bằng bao nhiêu nước mắt nữa chứ.lúc ấy muốn giết thầy.
-eo ơi, ác độc.
-thầy còn phải hỏi.
-là tôi chưa trượt học bổng bao giờ nên ko có biết cái cảm giác của em. Hí hí
-nó như này này.
Nó bóp mạnh cái miếng thịt đó.
-ấy… đau…
-giờ tôi đên trả em là được chứ gì. Học bổng có mấy triệu tiêu tí thì hết, nhưng bài học thì vô giá, mà mang theo được suốt đời.
-em vẫn là người tham tiền bất chấp.
-được được, vậy tôi sẽ trả tiền cho em cả đời. chỉ cần em đồng ý.
Nó cười thẹn, ý tứ ông ấy rất rõ ràng. Giờ chỉ chờ nó gật đầu mà không cho nó cơ hội để hiểu.
-kệ thầy, em còn chưa hiểu hết thầy đây, vừa già, vừa xấu, vừa ác, vừa….
-gì?
-vừa cứ tẩm ngẩm tầm ngầm. những người như vậy rất đáng sợ.
-hì…
Ông ấy cười.
-là không có ai để mà nói ra. Với lại… cuộc sống của ai cũng có khó khăn cả, nếu than vãn kêu ca thì có được gì đâu, chi bằng cứ im lặng mà làm việc, tình cảm cũng vậy, nhìn thấy người con gái mình thương bên người khác thì chẳng vui, nhưng nếu người ta hạnh phúc thì mình chấp nhận tất cả.
Nghe câu nói của ông ấy nó thấy lòng trùng xuống, tay ôm chặt ông ấy nép vào lưng, giọt nước mắt lăn đầy trên khóe mắt.
Là quá khứ… khiến nó thấy nó không xứng đáng với tình cảm ông ấy đã dành cho nó.
-Hân … sao vậy?
-em ko sao
Ông ấy đỗ xe lại. bước xuống nhìn nó.
-là tôi nói sai chỗ nào à?
-không.
-vậy…
-là em… em ko xứng…
Ông ấy ôm lấy nó, còn nó vẫn ngồi trên xe.
-em ngốc ạ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. xã hội ko có ai hoàn hảo hết, cho nên cũng đừng tự cho mình là tầm thường không xứng với ai cả. Chúng ta sinh ra đã mang cái duyên nợ của mình. Nếu tìm thấy người mình yêu thương, chính là duyên nợ đã có ngay từ kiếp trước.
Ông ấy siết chặt nó vào lòng… ôi hóa ra… chúng ta sinh ra đã có cơ duyên. Nếu như người bạn từng yêu không thể đi cùng bạn đến cuối cuộc đời, thì hãy tin rằng bình sinh, họ sinh ra là đã không hề dành cho bạn. Mà cái người dành cho bạn đang ở đâu đó giữa hàng vạn con người kia, và vẫn đang tìm kiếm bạn, như bạn đang tìm kiếm họ. Do vậy. bạn xứng đáng có được hạnh phúc của mình. Đừng thả mình trôi theo nỗi buồn mà người ta mang đến.
Mấy ông sếp nó nhí nha nhí nháu ra ra vào vào.
-Thắng. Hôm nay mày có đưa chị mày đi ăn cỗ không?
-có chứ.
-kinh. Thắng nó có người yêu có khác. Đâu đâu cũng thấy mang theo.
-mẹ… yêu gái đẹp nó phải thế mày ạ. Nhưng mỗi tội đéo được xơi.
-Thắng nó già rồi, hay chúng mày góp tiền mua cho nó vài viên rocket đi.
-đây
-chúng mày điên à?
-thì bọn tao cũng thương mày cả thôi. Nhìn thấy mà không làm gì được cũng khổ lắm., cùng là đàn ông với nhau nên tao hiểu.
-chúng mày hâm à? Người ta đang trong giai đoạn thử thách.
-thôi, bố ạ. Bố làm ơn bỏ cái quy trình ấy đi cho con nhờ. Thời buổi nào ? mấy giờ rồi mà còn quy với chả trình.
-mày nói thế không được. Đúng là phải có quy trình. Nhưng mà quy trình ở chỗ này này. đầu tiên là mày phải dụ dỗ, sau đó hôn, hôn lên cổ rồi hôn xuống dưới. cho đến khi thấy nó nằm im thì trèo lên, cái đấy là bản năng rồi ko cần dạy nhé. Thế là xong hết quy trình. Hố hố.
Cả hội cười ầm lên trong phòng. Nó ngại ngại khi nghe được, ông ấy chắc ngồi im thôi chứ còn gì.
-thôi. Đứng lên đưa em ý về thay đồ đi rồi đi.
Các anh ấy giục, ông ấy đứng lên, đi ra ngoài nhìn nó.
-đứng lên mình về chuẩn bị đi.
-vẫn còn sớm mà thầy.
-thì nó cho về thì về chứ sao.
Ông ấy cười tươi. Rõ là chưa thấy ông ấy trốn việc như vậy bao giờ, yêu vào khác đi nhiều lắm.
Nó theo ông ấy vào bên trong đám cưới. hội bạn bè ông ấy đã đến khá là đông rồi. người ngồi ở giữa là chị Ánh.
-hai ông bà đi đâu mà giờ mới đến, người ta ăn mẹ hết cỗ rồi.
Ông ấy cười, nó ngại. là lúc nãy, lại tranh thủ ôm nhau.
-thôi ngồi xuống đi. Ng ta sắp lên rồi.
Tất cả mọi người bu vào ngồi cạnh hai đứa nó.
-nào. Thắng. Uống mừng chú em sắp bị kết án chung thân.
– đi tù là mất quyền công dân.
– mang tiếng khổ mà thấy đứa éo nào cũng cừoi hơ hớ ?
– hợp đồng này của Thắng có khi to nhất từ trước đến giờ ý nhỉ?
– anh ko biết thì thôi. Nếu quy thời gian ra giá trị có khi phải gấp mấy lần tiền của Thắng bây giờ.
-eo… Thế cơ Á. Công nhận bố này cũng siêu. Kiên trì.
-ng ta sinh ra là dành cho nhau rồi anh em ạ. Đừng ý kiến. Ý kiến bây giờ là uống đi.
Tất cả nhìn nhau.
– anh em cố gắng tạo cơ hội nhé. Nhờ hết vào anh em đấy.
Mọi người nâng chén lên.
– nào… Chị mời em Hân một ly nhé. Mong em đừng bắt nạt thằng em của Chị.
– chị. Cô ấy ko uống đc rượu.
Ông ấy đỡ lấy chén.
– chú ngồi im. Chú coi thường cô ấy hay coi thường chị.
– em ko dám.
– vậy ngồi im. Cứ để chị lo. Chị thương mày thì thương luôn cả nó.
Mọi người bu vào quây ông ấy với nó. Nó không uống đc nhiều. Đến khi thấy mình khó chịu mới ra hiệu cho ông ấy đứng dậy.
– thôi, chị Thắng say rồi. Thắng đưa chị về đi.
Ông ấy đứng lên dắt nó đi ra. Nó loạng choạng.
– em khó chịu quá.
-hai đứa đi taxi về. Để xe tao lấy cho.
Ông ấy gật đầu dắt nó đi ra.
– thầy. Em muốn.
Nó bịt miệng. Ông ấy dắt nó vào toilet. Ngồi bên cạnh vỗ lưng cho nó. Lau mặt cho nó. Đến khi nó mệt lả đi. Mới bế nó lên mang ra ngoài.
Ông ấy từ nãy, vẫn là đang ngồi trong nhà vệ sinh nữ. Vì nó mà ko chút ngại ngần. Nó níu tay lên cổ.
– thầy.
-dạ.
– thầy ngoan lắm.
-uh. Nằm im nha. Tôi đưa em về.
– về đâu?
– về nhà chúng ta.
– nhà thầy???
-uh.
Nó níu cổ. Ông ấy đặt nó xuống đưa nó vào taxi. Nó nằm vào lòng ông ấy.
Mè nheo. Ông ấy không hề khó chịu mà rất vui vẻ lau mặt cho nó.
– ông thầy…
– dạ.
– ngoan lắm.
– ông thầy.
– dạ.
– tại sao lại thương em nhiều thế.
– ko thương em thì thương ai?
– thương cô Thủy, thương Hà Trang.
– họ là quá khứ rồi, giờ chỉ thương em thôi.
– thế sao hôm nọ xin đứa con thì ko cho. Nó rúc vào bụng ông ấy. Nói vọng lên.
– ng ta xin thì ko cho.
Anh lái taxi cũng phải phì cười.
– thì gìơ anh ý cho. Chị yên tâm.
– bây giờ ko thèm.
Nó rúc rúc vào bụng ông ấy.
– nằm ngoan, sắp về đến nhà rồi.
– em. Muốn đi chơi.
– ko. Em muốn mai sẽ cho em đi. Giờ về ngủ.
– ngủ làm gì? Hay thầy cho em đứa nhé.
– nhưng mà cho em rồi em chuồn mất thì tôi mất con à
– em sẽ chăm sóc tốt cho con của thầy, thầy đừng có lo.
– ko… Em. Phải chăm sóc cả tôi nữa.
– ko thèm.
Nó lại rúc vào lòng. Đến khi ông ấy mở cửa đi ra.
– mình về đến nơi rồi. Xuống thôi.
Nó đi theo ông ấy lên nhà. Tay chân bủn rủn hết.
– em muôn đi vệ sinh
– để tôi đưa e vào.
– ko cần.
Nó đi vào, một lúc sau đi r, bộ quần áo ướt nhèm từ trên xuống.
– sao đấy.
– cái vòi nhà thầy biết bay à. Em với ko đc. Nó cứ phun nước vào em.
Ông ấy cười, là nó mở nhầm vòi hoa sen.
Nó bị kéo ngồi xuống giường để lâu đầu.
– thay áo ra.
– kệ.
– cảm lạnh đó.
– ko sao. Mát lắm.
-Thôi ngoan nào. Cởi áo ra để tôi mặc áo cho.
– thầy ko xấu hổ à. em là con gái đó.
– thì trc sau gì chả là của tôi. Ko sao. Ngoan nào.
Nó lật lật cái áo khó nhọc. Ông ấy đưa tay kéo cho nó ra. Hở tấm thân trắng trẻo. Với cái áo lót màu đỏ sexy.
Nó ôm lấy ông ấy ko chịu rời.
– thầy. Cho em…Một đứa.
– nhưng chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc nó.
– em sẽ nuôi được nó. Thầy đừng lo.
– ko. Nếu em còn nghĩ vậy thì ko là không.
Ông ấy chùm áo qua đầu nó. Bàn tay luồn ra sau hi hoay cởi cái móc áo con. Đến lúc cái móc áo bung ra. Ông ấy ko dám cúi xuống. Mặt đỏ tưng bừng. Nó vẫn ôm Lấy. Mẹ nheo xin đứa con. Say vào khổ thế. Mất hết cả hình ảnh.
– cho em đi. Nhanh lên.
– ko được. Ngồi im để mặc áo.
– ko mặc.
– em hư lắm. Lần sau ko cho uống đâu.
– em chỉ xin 1 đứa thôi. Hư cái gì.
– em ngồi im ko tôi ko chịu được đâu.
Nó mặc kệ. Bàn tay đưa lên vơ mấy cái Cúc áo ông ấy mà ko tài nào cởi nổi. Tức mình kéo ông ấy nhào xuống giường. Đè ra hôn.
Đến khi ông ấy ko chịu được. Thì lật nó ngược lại. Đè thân mình lên nó. Hôn mạnh bạo. Tiếng thở đầy khảo khát. Bàn tay cuối cùng cũng ko làm chủ được mà đưa xuông bóp bầu ngực mát lạnh.
– cởi ra đi. Nhanh lên.
Nó kéo kéo cái thắt lưng.
– nhưng em phải hứa. Sẽ chịu trách nhiệm với tôi.
Ông ấy dừng lại. Ngẩng lên nói nghiêm túc.
– nhưng mà… Thầy cũng đừng thay lòng nhé. Em đau lắm.
Nó tủi thân ứa nước mắt.
– là em ko còn nguyên vẹn. Em xấu hổ vs thầy. Nếu thầy thương em. Cho em đứa con rồi cho em đi. Rồi tìm người khác mà yêu.
Ông ấy dừng ngay lại nhìn nó.
– ko… Nếu vậy ko làm gì hết.
ông ấy vùng dậy
– tôi đã nói tôi ko quan tâm mây à chuyện đó cơ mà.
Nó nằm im trên giường. Ko dám động thủ.
– tôi đi ra phá nước cho em. Em ngủ đi.
Ông ấy đi ra ngoài một lúc là nó cũng thiếp đi. Đến khi nó tỉnh dậy. Trên người đã có bộ quần áo của ông ấy. Cái quần đùi thể thao ko có quang gánh bên trong. Cái áo cũng ko kèm khẩu trang. Là hôm qua ông ấy thay cho nó. Trên người ko có chút dấu vết của việc bị xơi. Nó xúc động.. Là hôm qua nó ko nhớ nó làm gì ông ấy nữa.
Nó ngại đi ra. Người đàn ông đang nấu ăn cho nó. Dáng vẻ gầy gầy rất nghiêm túc.
Quay sang nhìn nóa cười.
– đánh răng đi rồi ăn sáng. Nay Quang ko cho em nghỉ đâu nên ăn xong mình sẽ đi làm.
Nó gật đầu đi vào nhà tắm. Tắm qua cho tỉnh táo.
Nó thòi cổ ra
– ông thầy
– dạ
Nó tủm tỉm.
– em ko mang đồ để thay.
– em cứ tắm đi rồi có.
Ông ấy đi vào trong mở tủ lấy cho nó. Rõ là bộ hôm nọ mua. Ko phải cho Hà Trang mà mua cho nó. Nhìn cầm cái bộ đồ lót trông có ngộ ko kìa.
-Đây.
-Của ai đấy?
– của em.
– em. .. Có để quần áo ở đây đâu
– là tôi mua cho em
Nó cười xúc động. Ăn xong 2 đứa cùng đi làm.
Thấy nó cùng ông ấy đến. Lũ bạn đã chờ sẵn. Có lẽ họ có kế hoạch sẵn rồi.
– ôi. Em chào anh Thắng.
– thế nào rồi. Tình hình súng đạn thêm nào.
– này… Xôi trứng non hay xôi chim to dần.
– mấy.. Mấy phát.
Cả hội quây ông ấy. Họ nhí nháu. Nó ngồi bên ngoài.
– vì mày tao đứt 5 cốc cafe rồi đấy. Mấy cái thằng này cho mỗi chuyện xôi gà xôi vịt nhà mày mà hành hạ tao.
– mẹ… Có thằng bạn nhát gái khổ thế.
– thế nào? Hôm qua vui ko?
– ko ngủ đc. Vui cái gì.
– thì đầu tư một đêm cho em nó. Có gì mà tính toán.
– thích ko?
– ko… Ko làm gì…
– mày đùa bọn tao. Say thì xung lắm.
– là ng ta chưa sẵn sàng làm vợ. Chỉ muốn làm mẹ thôi.
Tất cả nhìn nhau.
– đây là đâu. Tôi là ai?
– thắng ơi. Con xin bố. Vì thế mà bố ko làm gì.
– uh. Mình sẽ… Dần dần thuyết phục.
– ôi. Mẹ chúng mày. Tránh ra cho tao đi chết.
– quang ơi. Tầng mấy đây.
– mày đừng tự sát.
– ko. Là để tao ném nó xuống.
– Thắng ơi. Mày nhận của tao một lạy đi. Tao quỳ.
Cả hội nhốn nháo chửi ông ấy. Nó thấy ông ấy ko có đất phát ngôn trong câu chuyện này. Chắc ngồi im nghe.
– mẹ… Làm mẹ rồi làm vợ cũng được.
– đcm. Mới thì nói thế chứ Đã cho lên giường rồi thì nó xích con mẹ cổ vào chân giường ý. Vợ với mẹ cái đéo gì.
– mày yếu thế hả Thắng. Có cần dạy thêm ko.
– ko….
– vậy hẹn mày lần sau. Đcm… Ko pàm đc tao sẽ cho bọn nó làm hết của mày. Có ko giữ. Mất đừng kêu. Sướng còn ko biết đường hưởng. Ngu như chó.
Ông ấy ngồi im. Hóa ra mấy phi vụ bạo động bất ngờ đó là do được lên kịch bản, được thông não. Tiêm thuốc liều mới đc như thêm. Vậy nó cũng kệ để xem ông ấy… Sẽ bước tiếp thế nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!