NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 52
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 52
Giục tốc thì bất đạt nhé. Nên hãy bình tĩnh để mọi chuyện diễn ra một cách đơn giản. Người đàn ông là đã cố ý khắc vào tim người ta những cái dấu mà làm như chỉ rất vô tình.
Ông ấy chở nó về nhà. Lúc này đã là 9 rưỡi.
-ông thầy.
-dạ
-cho em vào cửa hàng mua ít đồ.
-được rồi.
Ông ấy đỗ xe , cho nó xuống cửa hàng tạp hóa gần nhà., đi vào cùng nó.
-em muốn mua gì?
-em mua bánh, với nước, kem đánh răng. Và…
-…
Ông ấy nhìn nó chờ đợi
-bàn chải.
Nó cười tủm tỉm. ông ấy cau mày.
-dùng chung có sao, tôi khỏe mạnh bình thường mà. Hôn nhau còn được.
Ông ấy càu nhau vẻ đáng yêu.. nó cười., với mấy cái bàn chải cho vào giỏ.
-là để dành dùng dần.
Cả hai đang nhí nhau chọn đồ rất vui vẻ thì có đứa bé ôm lấy chân nó. Nó cúi xuống. Đứa bé có cái má xinh. Ko xa lạ. Con nhà Việt.
Nó cúi xuống cười với thằng bé.
-con nhà ai đó em.
Nó quay ra cười với ông ấy một nụ cười ngại.
-con nhà Việt.
Ông ấy mở to mắt nhìn nó. Rồi nhìn đứa bé.
-đứa thứ mấy đây.
-thứ 2
-vậy cậu ấy gần đây à?
-vâng. Cách đây mấy dãy.
ông ấy cau mày, rõ là sắp lên cơn ghen.
-bon… bon ơi
Tiếng người phụ nữ gọi mà thằng bé nép vào chân nó.
-bill, con đi tìm em bon cho mẹ đi .
-vâng
Thằng bé lớn đi lại chỗ nó và ông ấy, thấy nó thì cười vì thấy quen.
-mẹ ơi, em bon bên này này.
Cô vợ việt đi từ dãy bên kia sang.thấy hai đứa nó thì mặt mày cau có.
-bill. Dắt em ra đây.
Cô ta không tiến lại mà hai mắt đỏ như lửa, cái miếng mím lại, đôi mắt sắc như dao nhìn nó.
Thằng anh tiến lại cầm tay thằng em lôi.
– ko
Thằng bé ôm Chân nó.
-đi nhanh lên ko mẹ mắng cho giờ.
Thằng anh gào lên.
– ko.
-nhanh mang nó ra đây bill
Giọng cô ta the thé. Thằng bé con ko chịu rời.
Nó cúi xuống ái ngại nhìn thằng bé.
– để anh.
Ông thầy cúi xuống nhìn thằng bé. Tay chỉnh gọng kính.
– ra bác mua cho siêu nhân nhé
Thằng bé ngẩng lên. Đôi mắt hau háu.
– siêu nhân người nhện nhé. Bay thế này này.
Ông ấy đưa tay ra. Thằng bé theo ông ấy . Ông ấy bế thằng bé lên. Quay sang nhìn nó.
– em chờ tôi chút nhé. Đứng im đây.
“Đứng im đây” là câu nhấn mạnh. Vì ông biết kẻ thù đang leve ở đâu đây. Nếu họ giáp mặt nhau ko biết sẽ thế nào.
Ông ấy bế nó về phía mẹ. Nhưng ko đưa cho cô ta mà nói gì đó rồi qua mua cho hai thằng bé con siêu nhân. Xong việc mới đưa trả lại mẹ nó. Lúc đó nó nhìn theo. Ông ấy bé đứa bé có vẻ rất chuyên nghiệp. Cử chỉ rất nhẹ nhàng và yêu thương. Nó mang đồ đi ra. Đứng sau ông ấy để cùng thanh toán ra về. Ra đến cửa thì thấy hai vợ chồng họ đứng ngoài cửa. Cô vợ cái mồm quang quác. Đang quát chồng.
– anh đi đâu đấy hả? Trông con để mua đồ chứ.
– ra uống cốc nước với thằng Phú . em trông con tí thì sao.
– con chạy lung tung ảnh đi mà tìm.
– anh rảnh quá. Ko biết vợ khổ thế nào. Chỉ biết nghĩ cho bản thân. Sống cho nhàn thân.
– cô nói ít đi được ko?
Việt có vẻ bực
– tôi ko nói thì anh còn thế nào nữa.
Tiếng nói the thé giữa đường gây sự chú ý. Có ng đi qua lắc đầu vì sự ghê gớm của cô ta. Ông thầy xách cái túi đồ. Là cố ý đi sát lại phía đó. Việt ngẩng lên ái ngại nhìn mọi ng thì thấy nó và ông ấy. Giờ thì sao. Nó ko nói gì mà đi nhanh ra xe. Ông ấy cũng đi theo. Việt ko biết có nhìn theo ko.
– bế con rồi về đi. Anh nhìn cái gì.
Tiếng nói the thé đó khiến nó cũng thấy sợ.
– người gì mà ghê gớm vậy.
Ông ấy cằn nhằn.
– kệ họ. Mình về đi. Muộn rồi.
Nó leo lên xe. Thấy Việt bế đứa bé đi, còn cô ta dắt đứa lớn. Trông cũng hạnh phúc lắm ý chứ.
-hân.
– dạ.
– bạn ấy có cuộc sống của mình rồi.
-…
– chúng ta cũng lo cho cuộc sống của chúng ta thôi.
– vâng. Em bình thường mà. Có một lão phù thủy để ôm rồi, thấy mọi thứ đơn giản lắm.
– vậy là tốt.
– lúc nãy tôi bế đứa nhỏ. Thấy nó rất đáng yêu.
-….
– có thể nào…. Cho tôi một đứa như vậy.
Ông ấy Đan tay vào tay nó siết mạnh. Nó thẹn thùng nép vào lưng.
– xin rồi. Có cho đâu.
– giờ muốn cho. Nhưng mà….
– mà gì?
– là xin đứa con, nhưng muốn thêm cả mẹ.
– tham vậy.
– đời người ko có gì ngoài ham muốn
– vậy thầy nói đi. Thầy hàm muốn cái gì.
– hồi còn trẻ thì muốn công việc và tiền bạc. Đến giờ này thì mong có vợ, có con. Mong cha khỏe mạnh.
– may mà Thanh nó có vợ rồi chứ ko thì chết với ông. Hì hì.
Nó cừoi ngại nép đầu vào lưng ôm lấy ông ấy. Ông ấy Đan tay lại.
– mong là ng ta sẽ hiểu. Tôi đâu còn trẻ nữa. Lại… không khéo mồm miệng. Giờ người ta thương người ta thông cảm. Quan trọng nhất là… Tôi sẽ ko để người ta thất vọng. Sẽ cố gắng là một người cha tốt và có trách nhiệm như cha tôi.
– thầy nhớ nhé.
– tôi nhớ.
– là em ko còn vương vấn gì với Việt nữa đâu. Thầy nói đúng. Có lẽ ng ta sinh ra ko dành cho mình.
-…
– nhưng mà em sợ. Vì có những lúc chúng ta hạnh phúc vui vẻ thì ko sao. Chứ lúc cãi nhau lại mang ra trì chiết.
Ông ấy nắm tay nó. Kéo lại lúc nó chuẩn bị bước vào nhà.
– em ngốc. Nghĩ gì vậy?
Nó cười. Mặc kệ ông ấy dắt xe, khóa cổng rồi xách đồ đi vào.
Ông ấy đi nhanh.thấy nó đi sâu vào phòng bếp.thi bước theo Kéo lại ôm phía sau.
– em tính ăn đòn đó hả?
– ai làm gì.
– ăn nói linh tinh.
-em nói thật.
– thật cái gì?
-Em có biết Ấn tượng đầu tiên của tôi về em ko?
-là một đứa con gái lanh chanh.
-ko.
-vậy là gì?
-bí mật.
-ông thầy…
-dạ.
-cửa mở đó.
-vâng. Tôi biết rồi.
-vậy có nói ko?
-có.
Nó quay lại. Vòng tay qua cổ. Ánh mắt ngây thơ.
– là lúc tôi thấy em đi làm tình nguyện, em rất chăm chỉ. Lại nhìn có vẻ rất bình dị. Xinh xắn như vậy. Mà ko hề kiêu sa. Tìm hiểu ra mới biết. Em học rất khá. Và đã có bạn trai rồi.
Nó buồn buồn cúi xuống. Ông ấy siết eo nó sát lại. Tình tứ kể tiếp
-tôi nhớ mấy lần em được các bạn ấy tỏ tình. thay vì từ chối trước mặt như những cô gái khác, em lại tế nhị để người ta không bị xấu hổ trước mặt mọi người. em là người rất tinh tế. biết nghĩ cho người khác.
-đã vậy…
ông ấy ngập ngừng nhìn nó.
-nói đi mau…
nó sốt ruột.
-nói vậy đủ rồi.
-em muốn nghe nữa.
nó mè nheo, ông ấy không giấu được sự hạnh phúc, cười với nó rồi cọ cọ cái mũi mình vào mũi nó.
-là… em … em là một cô gái chung tình. bởi vì trước đây tôi cũng từng yêu một người, nhưng khi cô ấy biết gia cảnh của tôi nghèo như vậy, thì cô ấy bỏ tôi theo một người khác. và lúc đó tôi đã nghĩ, nếu tôi mà có được em, có phải là vinh phúc của tôi hay không? nhưng lúc đó em yêu bạn ấy. tôi… đành chấp nhận mà im lặng.
nó xúc động đến phát khóc. nó nép vào ngực ông ấy.
-nhưng kể từ lúc hai người xảy ra chuyện…
-chuyện gì?
-cậu ấy bỏ em lại công viên.
nó tròn đôi mắt. nhìn ông ấy trong đôi mắt nhòa vì nước, bàn tay run rẩy.
-là… người đó… là… thầy…
nó ngập ngừng. đôi mắt và cái má đỏ ửng lên. tim nó đập nhanh. nước mắt nó trào ra.
-cái khăn đó là của thầy à?
ông ấy gật.
Nó đứng im một lúc rồi gạt tay ông ấy chạy lên phòng đóng cửa lại. ông ấy chạy theo.
-Hân, em sao thế.
Nó đóng cửa bấm chốt
-Hân, em sao vậy. tôi chỉ nói thật thôi mà.
-thầy về đi.
Nó bên trong nói vọng ra. Đau lắm. ngồi thụp xuống đất khóc. Nó xấu hổ cho quá khứ. Mong muốn để quên đi vậy mà người đàn ông chứng kiến nó lại ở đây, chấp nhận điều đó. Nhưng mặc cảm khiến nó không thể… nó đã từng… rất tồi tệ… tại sao… lại là ông ấy cớ chứ.
-hân, làm ơn, mở cửa đi.
-thầy về đi được không? Xin hãy để cho em yên.
-tại sao?
-em xin thầy, em ko xứng đáng.
-Hân, tôi yêu em, vì em là em, ko phải vì quá khứ của em. Đừng nghĩ nhiều như vậy.
-thầy đừng nói nữa, thầy về đi.
-em đã nói em ko nghĩ gì vê người đó rồi cơ mà, tại sao lại mặc cảm nhiều như vậy.
…
Nó cúi xuống khóc nức nở. Bao nhiêu lâu nay là ông ấy lặng lẽ chứng kiến, lặng lẽ đi bên cạnh ko nói gì… là nó tồi tệ khi đối xử với ông ấy như thế, và giờ nó chỉ mong… ông ấy sẽ tìm người khác… ko phải là đứa tệ hại như nó.
-Hân…
-mở cửa cho tôi.
-ko… thầy về đi, Thầy lấy người khác đi, em ko muốn quen thầy nữa.
Nó mếu máo, nói ra câu này mà lòng đau đớn sâu tận tim can.
-hân… đừng nói vậy. nếu quen người khác tôi đã không buông tay Hà Trang để đến tìm em rồi. là cảm giác khi lần đầu gặp lại em… nó vẫn như cảm giác trước đây tôi có.
-Hân…
-là tôi lớn lên không có mẹ chăm sóc, nên rất cần một người phụ nữ bao dung, che chở, yêu thương . em là cô gái mà tôi đã tìm thấy trong biết bao nhiêu người.đã từ bỏ rất nhiều thứ để có thể được bên em. Hân, em có thể nghĩ cho người khác, tại sao ko nghĩ cho tôi, tại sao không nghĩ cho bản thân mình.
-đời người như những chặng đường, mà ở mỗi trạm dừng đỗ, em cần bỏ lại những nỗi buồn, nỗi đau để vui vẻ bước tiếp trên những chặng đường mới. em nhớ câu nói đó không?
-Hân, nếu chỉ còn một ngày để sống, em sẽ làm gì?
Nó im lặng đứng lên. Ông ấy nói đúng : cuộc đời chúng ta như những chặng đường được kết nối với nhau bằng những điểm dừng đỗ tạm thời… mà những điểm dừng đỗ này được gọi là mục đích của chúng ta… và trên con đường đi đến từng chặng đích , chúng ta có thể đi những phương tiện khác nhau, gặp những còn người khác nhau, có thể có người đồng hành hoặc độc hành.
Đời người có những khoảng khắc vui buồn, có những khi hạnh phúc mà có những lúc lại đau đớn vô cùng… suy xét lại mỗi một điều xảy ra chỉ trong một thời điểm nào đó , một chặng đường nào đó… chứ không có niềm vui, nỗi buồn nào là bất tận cả… chúng ta cần học cách bỏ lại chúng ở những ga tàu.
Là ông ấy nói với nó câu này. hóa ra trước đây đã đúng, và giờ vẫn đúng. Nó cần chọn cho mình một người đồng hành tiếp những chặng đường tiếp theo.
Nó vặn khóa mở cửa. đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông đó. Trái tim ông ấy, quả thật rất bao dung. Đôi mắt ông ấy đỏ ửng lên, có lẽ ông ây cũng đã khóc khi nó nói không cần ông ấy nữa, là nó đừng vì ích kỉ mà làm cho ông ấy tổn thương.
Ông ấy thấy nó mở cửa, trong phút chốc ngắm nhìn nó với đôi mắt ướt nhòa thì cũng nhanh chân bước lại. ôm siết chặt nó vào lòng. Nó cũng ôm lấy ông ấy rất chặt, ôm chặt, cho đến khi ông ấy rời nó ra, cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn đầy yêu thương, khao khát, trút lên nó nỗi giận hờn cùng nỗi sợ hãi khi bị nó nói chia tay… là ông ấy… mất bình tĩnh.
Cả hai hôn nhau quên trời đất. Không quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời, cho đến khi ông ấy đưa tay lên, xoa xoa bộ ngực của nó. Nó vẫn đứng im, tay vòng qua cổ, đón nhận nụ hôn ngọt ngào này. nó mút chặt lấy cái đầu lưỡi. mạnh mẽ ghì xuống, ông ấy không chịu được mà nhấc nó lên, bế đặt xuống giường. Nó mơ màng đôi mắt nhìn ông ấy. ông ấy ngẩng lên, tiếng thở muôn phần khó nhọc, ánh mắt đầy đam mê nhìn nó như chờ đợi. cả hai cùng cố hít lấy luồng khí oxi bởi nụ hôn khiến họ không còn muốn rời nhau ra để thở nữa.
Nó đưa tay xoa lên cái má đang đỏ lên vì nóng kia… đôi môi khép hờ để thở và lồng ngực lên xuống gấp gáp, ánh mắt nó đầy si mê. Khuôn miệng khẽ cong lên mời gọi. Ngập ngừng thốt ra lời.
-Thắng… em… yêu… anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!