NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
953


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 9


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 9
Nó khóc nức nở. không chịu chui ra khỏi phòng cả ngày giời. nó mặc kệ, nó không muốn lên Nguyễn Huệ. nó muốn ở nhà học cùng Việt. do vậy, dù bố mẹ có nói gì nó nhất quyết không chịu đâu.
Việt mò sang không thấy nó, sau đó mới nhờ Tâm sang. Nó đang nằm trên phòng, nghe tiếng mẹ nó gọi lên.
-Hân ơi, Tâm nó đến chơi đây này.
Nó ko buồn trả lời nữa. cứ nằm im như thế cho đến khi Tâm mở cửa đi vào.
-Hân, mày sao thế?
-…
-Hân…
Tâm đi vào giường nó, lay người nó.
-kệ tao.
-nói cho tao biết làm sao?
Nó quay ra, hai mắt nó sưng húp vì khóc. Đầu tóc rối  bời. Mặt mũi tèm nhem làm Tâm giật mình.
-mày sao thế
-bố bắt tao lên Nguyễn Huệ học.
-cái gì cơ. Lên Nguyễn Huệ tốt quá còn gì, bao nhiêu người mơ còn không được.
-Nhưng tao không thích.
-lại vì Việt à?
-Học ở đâu chả là học, Tao có bỏ buổi nào đâu, sức học vẫn vậy mà.
-nhưng bố mày sợ mày với Việt.
-ai như cái nhà mày.
-mày ko nói trước được.  đến lúc không làm chủ được thì cũng vậy thôi. cái đó còn phụ thuộc vào tên kia chứ đâu phải mày.
-thế là thế nào?
Nó ngồi dậy. con Tâm mắt trước mắt sau đi ra đóng cửa phòng lại. Hai đứa giờ mới có thời gian thủ thỉ với nhau.
-chúng mày có chuyện gì nói tao nghe.
-Chuyện đấy á…
Tâm ngập ngừng.
-tao nghe Việt nói qua rồi, nhưng mà tao muốn hỏi mày.
-bọn tao…
-…
-là hôm đó đi sinh nhật Duy. Mày nhớ thằng mặc áo 83 không?
-có.
-hôm đó bọn tao giận nhau, Long uống rượu, xong  ….
-hắn làm gì?
-thì nó xin lỗi, xong nó rủ tao đi chơi chút thôi rồi về.
-xong…
Nó cũng sốt ruột muốn nghe.
-hôm đó nhà nó ko có ai ở nhà. Nó đưa về nhà nó . xong…
-…
Nhìn chăm chú
-xong nó
Tâm bối rối
-xong nó đè ra hôn, nó say rồi hay sao ý… mọi khi nó chi hôn thôi, nhưng lần này nó thò tay bóp ngực, rồi sờ, tao ko cho, xong nó không nghe, nó cởi quần rồi….
-lúc ấy tao tò mò… tại nó làm tao…

-thế là mày để nó…. làm thế à?
Gật gật.
-hai đứa mày hâm à. Còn bé mà.
-bé cái gì? Của nó to lắm.
-cái gì?
-thì con cu ý.
Nó ngơ ra đíu hiểu cái gì.
-thì chỗ này này
Tâm chỉ xuống dưới, nó đỏ mặt.
-thế sao nữa
Nó lại tò mò… đúng là con gái.
-thì nó cho vào, nhưng mà đau.
-đau á?
-uh… đau lắm.
-eo… sợ nhỉ.
-nhưng chỉ 1 tí thôi, xong đến lúc nó làm nhiều là hết đau.
-nó làm gì?
-thì nó cho vào trong…
Trong ngoài cái gì còn chưa hiểu luôn, thôi kệ đi, bao giờ nó cả Việt cưới sẽ làm nhưng mà giờ.
-thế xong mày ko sợ có em bé à?
-tao uống thuốc khẩn cấp rồi.
-mày điên à. Mẹ tao bảo thuốc đó có hại lắm, uống nhiều ko đẻ đc đâu.
-chỉ uống lần này thôi còn lần sau ta bắt nó dùng bao rồi.
-còn cả lần sau á?
Nó ngơ ra bất ngờ.
-uh… cái đó nghiện đấy, làm 1 lần là sẽ có lần 2… lần 3…và…
-mày điên à? Làm lắm thế
-nhưng tao khuyên mày đừng làm. Bọn con trai mà nó xơi được rồi thì ngày nào nó cũng đòi.
-eo… Việt ko thế đâu.
-cho nó hôn chưa?
-rồi
Nó thật thà gật đầu.
-ko cho nó chạm vào ngực, cũngko được cho nó sờ xuống đây nghe chưa? Nó mà sờ được là nó bắt quan hệ đấy.
-mày làm linh tinh ít thôi, chịu khó mà học.
-thì tao vẫn học, bọn tao tính học xong đi làm rồi cưới.
-ko thi đại học à?
-Nhưng Long nó học dốt, không thông minh như Việt nhà mày. Nên tính đi làm rồi cưới.
-mày mà bầu thì nhà trường đuổi học, bố mày đánh cho nhừ xương.
-bố mẹ tao đi suốt ngày mà.. đừng lo.
-mày điên à?
-tao chỉ là nhắc mày đừng thế. Cứ đi lên kia học đi, ko thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đấy.
-bén cái gì.
-rồi mày sẽ biết.

-nhưng tao ko xa Việt được. tao nhớ lắm.
-còn hơn mày ở nhà… mà có chuyện kia vào nữa thì coi như chờ tốt nghiệp xong mà lấy chồng như tao.
-tao sẽ cấm Việt ko được nghĩ chuyệnđó.
-bản năng ai mà ngăn cản được. mà nói thật lúc đấy, rõ là biết sai mà cứ tò mò. Nó hôn, nó sờ xong sướng bỏ mẹ. nói chung lúc làm thì thích, nhưng đến lúc xong lại thấy sợ.
-thế à?
Hai đứa nó thủ thỉ rồi nó cũng bớt đi cái muốn ở lại. vì ở lại mà làm như nhà con này thì nguy. Bố nó ghê lắm, có khi đánh chết cả hai đứa nó cũng nên.
Sau khi nói chuyện với con Tâm, tâm tình của nó cũng có vẻ ổn định. Không biết Tâm nói gì với Việt mà chiều hôm sau hắn mò sang.
Thấy Việt đứng cửa, mẹ nó tưởng Việt đến mua hàng như mọi khi nên đứng bên hỏi.
-cháu mua gì?
Việt ngập ngừng
-cháu…
Mắt đảo một vòng tìm kiếm nó. nó đang ở trong nhà.
-cháu tìm gì để cô lấy cho.
Mẹ nó rất thích cái ông khách quen này.
-cháu… cháu tìm Hân ạ
Việt gãi đầu ái ngại, mẹ nó trong giây phút đó đứng đơ ra. Nhìn Việt chằm chằm.
-cháu nói gì cơ.
-dạ… cháu tìm Hân bác ạ.
-Vậy cháu là….
-dạ, cháu là bạn Hân.
Mẹ nó như hiểu ra vấn đề.
-Hóa ra mọi khi anh đến nhà tôi ko phải để mua hàng mà để thăm con gái tôi à?
Mẹ nó nhìn Việt bằng con mắt khác.
-dạ… cháu…
Việt bối rối, nó nghe thấy tiếng nói nên đi ra, thấy Việt đứng đó nó bước lại.
-mẹ…
Mẹ nó quay ra.
-Hôm nay mẹ mới biết, hai đứa này giỏi.
-mẹ… bọn con.
-bố mày mà biết thì cho ăn đòn.
-mẹ, chúng con ko làm gì đâu ạ.
-hai đứa còn đang đi học, yêu đương cái gì. Không bảo nhau học còn định bảo nhau tạo phản đấy à? Bố mày đuổi lên nhà bác Hoa rồi đấy nhé. Thử cãi xem.
-mẹ… con ko lên đó học đâu.
-bác, cháu không làm gì có lỗi với Hân cả, mong hai bác đừng bắt Hân đi.
-bác ko thể để hai đứa cứ thế này, yêu vào học làm sao được.
– nhưng chúng cháu vẫn cố gắng học tốt đấy ạ. Bác… cháu hứa với bác, cháu xin bác đừng cho Hân đi.
-mẹ…
Nó dưng dưng, còn việt nhìn mẹ bằng ánh mắt thành khẩn. mẹ nó thì lo cho con gái.
-mẹ ko đồng ý đâu, mà bố mày cũng ko đồng ý đâu.
Nó khóc, hai đứa nhìn nhau, lòng nó rối bời. Việt đứng đó mãi cũng bị mẹ nó đuổi về, nó lại lên phòng nằm dài ra ko chịu ăn, ko chịu ra ngoài.
Được 2 hôm thì tối hôm đó nhà nó có khách. Nó không thể nào biểu tình mãi được, nên cũng xuống ăn cơm, sau khi ăn xong, chị nhân viên của mẹ vào nói có người tìm bố nó.
Một lúc sau người đàn ông cao lớn bước vào trong nhà. Đó.. là bố Việt. ông ấy diện quần áo chìn chu lắm, tóc tai vuốt keo lịch sự như đi hỏi vợ cho con ý. Bố tôi bước ra, lịch sự chào.
-anh tìm ai đấy ạ?

-vâng chào anh. Cho hỏi đây có phải nhà cháu Hân không ạ?
-vâng, anh tìm con gái tôi có chuyện gì?
-dạ… tôi đến không phải tìm cháu Hân, mà đến thưa chuyện cùng anh chị.
Ông ấy chỉnh lại vạt áo, rồi đứng thẳng.
-vậy, mời anh vào nhà ạ
Bố nó lịch sự mời, bố Việt đi vào ngồi trên ghế, một lúc sau Việt mới đi vào, cúi đầu chào bố mẹ nó lễ phép, ăn vận sơ mi quần âu như người lớn luôn. Nó đứng  trong bếp nhìn ra, Việt ngẩng lên nhìn nó rồi cười, hai đứa chỉ dám liếc nhau.
-xin giới thiệu với anh chị, Tôi là Nam, là bố cháu Việt.
-vâng, chào anh, tôi là Hoàn, mẹ cháu là Nhung.
-vâng ạ.
-Vậy nay anh đến có chuyện gì đấy ạ?
-dạ… tôi đến vì chuyện của hai cháu Hân và Việt ạ.
-chúng nó còn bé. Tôi nghĩ chưa cần đến phụ huynh qua thưa  chuyện thế này.
Bố nó lịch sự từ chối.
-Vâng, cũng là tôi hơi sốt sắng, anh chị có đứa con gái xinh xắn giỏi giang, nên tôi… quả thật tôi ko có ý xấu, chỉ mong anh chị tạo điều kiện.
-tôi biết… nhà mình có con gái, cũng phải nghĩ đến chuyện giữ gìn cho cháu, nhưng tôi có con trai, tôi cũng là chúng nó vì yêu mà ko chịu học hành. Đằng này từ ngày quen con gái anh chị, con trai tôi tiến bộ nhiều lắm.
-cho nên tôi sang đây, cũng là thưa chuyện với anh chị, mong anh chị đừng chuyển cháu lên trên kia. Từ cái hôm nghe tin đó đến giờ, còn tôi bỏ ăn bỏ uống, thẫn thờ suốt ngày.
-tôi xin nói lại là chúng nó mới lên lớp 12 thôi, nhà tôi có con gái, tôi phải giữ chứ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
-tôi hiểu anh chị, tôi cũng có con gái. Nhưng anh chị thử nghĩ chúng nó thương nhau, mà giờ anh chị gửi cháu lên trên đó, ko quản lý chặt được, rồi có chuyện gì… anh chị làm sao mà biết được.
-Không giấu gì anh chị, tôi cho cháu cái xe máy cho cháu nó đi lại cho tiện, từ đây lên Nguyễn Huệ chắc cũng ko xa lắm. giờ cháu lại lớn rồi, đi đâu, chơi với ai tôi ko nói được. chúng ta ko cầm tay chỉ việc được mà chỉ có thể khuyên nhủ chúng thôi. cấm đoán nhiều chúng nó ko nghĩ quẩn mà làm liều có khi …
Bố Việt nói như dọa, bố nó ngồi im, chốc chốc lại quay ra nhìn Việt thở dài.
-con tôi nó không phải hư hỏng, anh chị cứ hỏi moị người kể từ ngày quen con Hân, hai đứa bảo nhau học, bảo nhau chơi. Ko có chuyện vớ vẩn gì hết, trước khi tôi đến đây tôi cũng bắt nó phải hứa, hai đứa còn bé tập trung học hành. Chứ giờ anh chị bắt chúng nó mỗi đứa một trường., có khi chểnh mảng ko học được, thế còn khổ hơn.
Bố nó ngồi im… suy nghĩ. Giờ ông ấy cũng biết, nó biểu tình thế nào. Mà nếu hở ra mà chúng nó nén nút với nhau, ko biết chừng lại đi quá giới hạn.
Suy nghĩ một hồi ông ấy nghiêm khắc nhìn sang Việt.
-chú muốn nghe cháu nói chuyện này.
-dạ…
Việt ngập ngừng.
-cháu với Hân là quan tâm nhau, nhưng cháu vẫn cố gắng học vì Hân, và cũng ko dám làm gì Hân đâu ạ. Bác yên tâm.
-giờ học ở đâu cũng là học, anh chị yên tâm, tôi làm ở nhà nên cũng có thời gian quản lý hai đứa, anh chị cứ giao cho tôi, tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Bố nó giờ đang bị thuyết phục, vì tính ra bố Việt nói cũng đúng mà. bố nó suy nghĩ mãi mới gọi nó ra
-cái Hân đi ra đây.
Nó rón rén đi ra, cúi đầu chào bố Việt.
-giờ, bố chỉ nói như này. Nếu ko lên Nguyễn huệ học, hai đứa phải thi đỗ đại học , còn nếu không thì tao xin cho đi làm công nhân đấy.
-vâng
Việt hớn hở cười.
-bác  yên tâm ạ.
Việt đồng ý luôn.
-anh chị cứ yên tâm.
-tôi ko yên tâm được, hai đứa cũng lớn rồi, biết suy nghĩ, cho nên làm giấy cam kết nếu ko được thì thôi
-dạ đươc ạ
Việt còn sốt sắng hơn nó.
-con Hân cầm cái bút với hai tờ giấy ra đây.
Chúng nó ngồi trước cái bàn, ghi điều kiện bố đưa ra vào giấy rồi kí.
Đến giờ phút này nói gì chúng nó cũng  gật đầu hết, quan trong là được ở bên nhau.
Bố Việt thấy vậy cũng vô cùng vui vẻ. hai người đàn ông bỏ qua chuyện  tụi trẻ mà ngồi bàn nhau về công việc và các cơ hôij làm ăn, nghe chừng một người làm xây dựng và một người bán vật liệu xây dựng cũng có khá nhiều điểm tương đồng đấy.
Và giờ chúng nó không còn bị cấm cản nhưng chặng đường dài phía trước liệu có còn chông gai không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN