NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1087


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 10


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 10
Nó không biết bố nó nghĩ gì mà lại đồng ý. Có thể giờ nó còn quá trẻ, vả lại còn quá cảm xúc cho nên không thể hiểu hết được những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Có lẽ tất cả mọi người đều từng trải qua một thời hồn nhiên không toan tính. Ko biết ngày mai sẽ ra sao… và luôn nghĩ thế giới chỉ một màu hồng xinh đẹp và con người thì đều là những người hoàn hảo hết.
Hai đứa nó bắt đầu một năm học mới đầy hứng khởi bên nhau…
Cólẽ ai đã từng yêu thời học trò cũng mong ngóng được đến trường để ngày ngày thấy bóng dáng người thương đâu đó trong ngàn con người kia.
Và cũng trong ngàn con người đó, họ chỉ tìm kiếm mỗi một người, quan tâm mỗi một người, và cũng cho mỗi một người là tất cả.
Việt cao hơn nó nhiều rồi, có khi mét 7 rồi ý, chiều cao phát triển nhanh dẫn đến cơ thể sẽ gầy đi, mặt nổi mụn nhiều nhưng khuôn mặt góc cạnh đàn ông hơn. Tuy không đẹp trai nhưng cũng rất ưa nhìn, so với bọn con trai lớp chuyên thì nhìn Việt đàn ông lắm… hay có người yêu nó thế nhỉ?
Việt không dám qua đón nó đi học, sợ bố mẹ nhìn thấy lại ngứa mắt ý.
Việt đứng ở đầu cầu chờ nó, hai đứa, mỗi đứa một xe, có khi Việt đi chung với mấy bạn cùng xóm đứng cầu chờ để chở nó đi một quãng đường, từ nhà nó đến trường 3 cây số, mà thấy  ngắn ngắn kiểu gì ý.
Hai đứa không dám ôm nhau công khai nhưng Việt vẫn bắt nó phải bám tay vào eo, nếu ko sẽ lao ổ gà để cho nó phải đau mông ý…. Tên này trông vậy mà ác dữ.
Hai đứa lóc cóc con xe đạp mini nhật. xe của nó là hàng xịn đấy, cho nên cứ tha hồ mà tong tẩy, chỉ thi thoảng tên kia tông ổ gà nhiều sịt lốp thì dắt bộ chơi thôi, nhưng như thế nó cũng ko ngại,chỉ thương cái tên cao kều mồ hôi nhễ nhại dắt xe giữa trưa thôi hà… hì hì.
Hôm nay Việt không đón nó, cũng ko thấy tăm hơi đâu, Việt ko biết hôm nay là ngày gì à? Nó ko nhận được cái tin tức gì… lủi thủi đạp xe một mình.. vừa giận nhưng cũng nhớ… đi kèm cảm giác tủi thân nữa… cái tên đáng ghét đó chạy đâu mất rồi.
Nó lên lớp mà lòng buồn thối ra ý… cái tên đó cũng ko thấy mò lên lớp nó như mọi khi… giờ có một mình thế này.. tâm trạng tệ quá.. ko học được. con Tâm con Hằng ngồi cạnh cũng ko thấy nói cái gì… cứ nhí nháu làm chuyện riêng của chúng nó.
Đến lúc trống ra chơi… nó cũng ko buồn ra, đến lúc ngẩng lên, cả lớp đã ra ngoài từ khi nào…. Đã thế cửa lại đóng kín lại tối om nữa chứ… có chuyện gì?
Nó đứng lên tính đi ra ngoài vì thấy lo lắng thì cửa lại mở, người con trai cao lớn ôm bó hoa đi vào… không khó nhận ra bóng dáng quen thuộc, nụ cười mà nó say mê, nhưng ánh mắt ngập ngùng e thẹn. bám theo sau là một lũ bạn của hai lớp cầm bóng bay hát Happy birthday nó. Người con trai bước lại đưng trước mặt nó ngập ngừng.
-Hân… chúc Hân sinh nhật vui vẻ.
-chúc em sinh nhật vui vẻ, anh yêu em.
Cả hội con trai đồng thanh hô. Còn cổ vũ chúng nó hôn nữa chứ… cái màn tổ chức sinh nhật linh đình này là loạn cả một dãy lớp chuyên. Từ những lớp chuyện toán cho đến chuyên hóa hay ngay tại lớp chuyên lý thì cũng không ít ánh mắt tỏ ra không hài lòng một phần vì sự sến sẩm của mấy tay lười học, và một phần là nó cũng nằm trong tầm ngắm của rất nhiều người.
Nó ngại, ôm lấy bó hoa mà đỏ mặt, không có màn hôn hít lãng mạn nào ở đây đâu nhé.. đây là trường học mà.
Trống vào lớp rồi. mọi người ai cũng về nhà nấy nhưng cái không khí rộn ràng vẫn được bán tán cho tới khi cô giáo vào lớp…
cả lớp đứng lên chào
-vừa xong lớp mình có gì mà vui thế?
Cô giáo mới hơn 30 nên vẫn còn teen lắm.
-là tổ chức sinh nhật cho Ngọc Hân đấy cô ạ.
-vậy hôm nay sinh nhật Hân hả. cô chúc Hân sinh nhật vui vẻ, học giỏi, xinh đẹp, và thi đỗ đại học năm nay nha.
-dạ… em cảm ơn cô.
-nhưng mà cô vẫn nhắc một chuyện, ko được để chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến việc học đâu nhé. Học không yêu phí đời tuổi trẻ, yêu ko học là bán rẻ tương lai.
-Thật ra tình yêu tuổi học trò là tình yêu đẹp nhất, ngày trước cô cũng yêu một bạn cũng lớp, nhưng mà là lớp đại học, nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau. ở đây cô không nói trước được về tương lai của các bạn, cũng ko thể nói sau này các bạn có bên nhau hay ko? nhưng đến lúc hội cô chia tay cô mới nhận ra hóa ra yêu chỉ là một phần. hiểu và chấp nhận được con người của nhau, và chung thủy với nhau mới là điều quan trọng cho một mối quan hệ bền vững, mà ở mối quan hệ bền vững chúng ta cần có tiền,có cơm ăn, chứ yêu thì ko nuôi sống mình được.
-vâng ạ
Cả lớp đồng thanh rồi mở vở.
Mãi về sau này nó mới hiểu cô nó nói đúng, nhưng dù sao lúc này nó đang ngất ngây trong hạnh phúc nên không nhớ được cái gì hết đâu.
Tối hôm đó, bố mẹ và bạn bè thân thiết cũng tổ chức sinh nhật cho nó. Việt đến sớm, diện áo sơ mi trắng, mang theo cái bánh gato to, trên đó viết dòng chữ “chúc mừng sinh nhật Hân” và mang cả quà mà bố mẹ Việt mua tặng. đó là chiếc dây chuyền vàng tây đẹp ơi là đẹp. lúc nó mở quà, mẹ nó còn mắng Việt vì bố mẹ Việt sao lại mua quà đắt tiền cho nó như thế. Việt cũng chỉ biết cười ngại… nó cũng ngại… ko ngờ gia đình bên đó lại ủng hộ chúng nó mạnh mẽ đến vậy.
Cả hội xúm vào ăn uống cười đùa rất vui vẻ, bố mẹ nó cũng biết ý nên đi chơi rồi, ko biết đến bao giờ mới về. thằng Hoàng trốn sang bà nội rồi, giờ cả hội tự do nhé, nhưng chúng nó vẫn chỉ dám ngồi cạnh, thi thoảng nắm tay nhau chứ ko dám làm gì xa hơn.

-này… hai đứa mày muốn gì thì cứ nói ra, bọn tao canh ông bà già cho.
-canh cái gì?
-thì cái muốn làm mà ko dám làm ý.
-mày hâm à?
-ăn đi nhanh nhanh lên.
Chúng nó cắm mặt vào ăn rồi luôn miệng trêu hai đứa nó.
-này hay tụi mình ra quán uống sinh tố đi, chán uống nước ngọt nhà nó lắm rồi.
-mày hâm à? Mai còn về đi học.
-mới hơn 8 giờ, còn sớm, nay về muộn ông già mày ko nói đâu, lúc nãy hội tao xin rồi.
-chúng mày giỏi nhỉ…
-thì có người bảo lãnh rồi mà.
-ai?
-cái tên ngồi cạnh mày ý.
Nó quay sang nhìn Việt, Việt cười rồi nhìn lại nó, ánh mắt hạnh phúc lắm, xen lẫn chút ngại ngùng.
-là gì đấy?
Nó hỏi… Việt chẳng nói vào đề mà đan tay vào ngón tay nó.
-đi đi.
-là sao?
-thì đi rồi chốc nữa sẽ giải thích.
Nó đứng lên đi theo Việt. cả hội chở nhau ra quán, nó nhớ cái quán này… vì chúng nó lần đầu vào đây đã…
Chọn một cái bàn lớn cho cả hội, rồi ngồi xung quanh, ồn ao và vui vẻ.cái lũ con gái này được người ta mời đi ăn mà cứ như năm 45 ý… chắc tưởng bắt được vàng. Chúng nó gọi đủ thứ… nó thừa biết ai sẽ trả tiền rồi nên nó cũng xót, chỉ có điều nó không dám nói ra, mà chỉ nhéo eo cái Tâm
-mày yên tâm, nay có người giả tiền rồi, cứ tẹt đi.
Không biết bạn bè mọi người có thế không chứ bọn bạn nó hỗn lắm, hồi Long cũng bị thế, lúc rút ví ra nó cũng xót lây. Giờ hội này còn bạo mồm hơn cả hôm đó thì không biết thế nào. Mà trước khi đi nó quên cả mang theo tiền. nó có tiền mà… tiền bố mẹ cho nó có tiêu gì đến đâu, mua sách cũng chả hết nhiều nên nó cứ để dành trong tủ.
-Này hôm nay sinh nhật, hoa tặng rồi, bánh tặng rồi, người thì để chốc nữa hội này về sẽ tặng. giờ việt hát bài tặng Hân đi.
Việt cười, nó quay sang nhìn.
Mặt Việt đỏ lên ấp úng.
-Việt cũng muốn hát lắm nhưng mà Việt hát ko hay.
-ko hay thì cứ hát đi, quan trọng tấm lòng người hát
Việt lại nhìn nó, nó cười, tùy Việt, dù ko hát hay hát không hay thì đó cũng đủ để nó cảm nhận được tình cảm Việt dành cho nó.
Việt đứng lên, đi lên sân khấu
-này… đi đâu đấy.
-lên kia hát.
-thôi đi, ngồi đây hát được mà. lên kia ko ngại à?

-có ngại nhưng Vì Hân, việt làm được
-ôi… lãng mạn thế. Long… anh tính sao?
-thì… à ờ…
Hai đứa kia gây lộn nhau, hội nó cười.
-được rồi, giờ Việt hát nhé.
Việt ngồi đó, bàn tay đan vào tay nó bên dưới bàn, đặt hai bàn tay lên đùi Việt, Việt nắm chặt, có vẻ hơi run vì lần đầu hát trước mặt nó…
-một ngày dài khi vắng hình dung. Của người tôi yêu ôi sao thấy quá quạnh hiu.
-ngày không em anh đây làm sao cho hết ngày sáng đêm dường như chỉ có anh với anh quây quần.
Đúng là giọng vịt nghe chả hay nhưng đối với nó lại quá xúc động. nó rưng rưng nhìn Việt… cảm động… rất cảm động . cứ thế này thì nó xa làm sao được bây giờ… ghét làm sao được… mà càng ngày càng si mê chìm đắm trong men tình… trong những đam mê đầu tiên của cái thời ngây dại.
Tan tiệc chúng nó cũng cuốn gói ra về. quả đúng như nó nghĩ… cái hóa đơn thanh toán dài ngoằng kia ko biết có làm khó cho Việt không. Việt đón cái hoa đơn rồi rút ví đưa ra mấy tờ  100k rồi mà vẫn còn mấy tờ nữa… eo… sao mà hắn nhiều tiền thế… là hắn làm hay bố mẹ cho.
Sau khi thanh toán xong Việt quay sang cười với nó.
-về thôi… hay muốn ở đây nữa vậy?
-à… ừ… về chứ
Nó lon ton đi theo cái bàn tay đang dắt nó. ra đến xe hội kia đã chuồn từ bao giờ… lũ bạn khốn nạn mà. Việt chở nó đi chậm, tay vẫn đan tay nó, đi xe bằng 1 tay, nó cũng ôm lấy Việt từ đằng sau.
-Nay Hân vui lắm, cảm ơn Việt nha.
-có gì mà cảm ơn. Hân nói thế Việt buồn.
-hì… vì chưa có ai tổ chức sinh nhật cho Hân như thế.
-thì cũng chưa có ai tổ chức sinh nhật cho  Việt, mong rằng sau này chúng mình lấy nhau rồi, cũng muốn mỗi năm được vợ tổ chức sinh nhật cho như thế.
-hứ… như bố Hân đi suốt còn ko nhớ sinh nhật mẹ cơ. Quên cả sinh nhật mình.
-sau này Việt không đi đâu, ở nhà bán hàng với bố mẹ. à… mà hôm  vừa rồi có ông anh làm công an tỉnh về bảo Việt thi vào trường cảnh sát rồi về làm ở huyện… bố mẹ đang tính cái đó.
-Việt đi làm công an à?
-uh… Hân thích thì Việt đi còn ko thì thôi.
-Hân thích mấy anh đồng phục xanh ấy lắm…
Nó ôm chặt, nép vào lưng Việt.
-vậy nhờ cả vào Hân đấy. bà chủ ạ.
-ai là bà chủ cái nhà Việt.
-thì cái nhà Hân chứ ai? Hân là bà chủ nhà của Việt.
Hí hí
Nó cười ngại.
-Hân, lúc nãy Việt hát hay ko?
Hí hí
Nó cười rúc rích.
-chả cần nói cũng biết. Việt chưa nghe Hân hát bao giờ, Hân hát cho Việt nghe đi.

-Hân cũng hát ko hay đâu.
-kệ chứ… Việt thấy hay là được.
Nó ôm lấy Việt gác cái Miệng lên vai…hát
Vẫn biết anh đang kề bên
Mà trong lòng sao cứ nhớ mong nhiều thêm
Trái tim em vừa nghe thật êm những rung động
Trong lòng em còn vẹn nguyên bối rối
Giống như khi đôi ta quen nhau lúc đầu
Và em muốn từ đây thời gian ngưng mãi
Để em đây được yêu mãi người
Đừng rời xa anh nhé người.
Việt quay xe ra hướng đồng. nó đang hát nên cũng không để ý, cho đến khi Việt dừng lại, gạt chân chống, nắm tay nó.
-Hân hát hay lắm.
-thật ko?
-thật … Bài đấy là bài gì?
-nợ ai đó cả thế giới.
Việt tủm tỉm
-Việt cũng thấy Việt nợ Hân cả thế giới. đừng xa Việt nhé.
Nó xúc động vì câu nói đó. ôm láy Việt gật đầu. Việt bước xuống, nó vẫn ngồi trên xe.
-hứa với Việt, dù thế nào cũng phải ở bên Việt.
Nước mắt nó lại trào ra…nó gật đầu… gật đầu
Việt ôm siết lấy nó.
-Việt cũng hứa ko được xa Hân nghe chưa?
-uh… VIệt hứa… Việt sẽ ko xa Hân, Việt hứa.
Lời nói như khẳng định của Việt khiến nó ấm lòng. Hai đứa cứ đứng đó ôm nhau.
-Hân, Việt yêu Hân nhiều lắm. hay chúng mình học xong cưới nhau đi
-còn đihọc.
-thì cưới xong lại đi học.
-nhưng Việt sợ Hân lại thích người khác.
-Hân sẽ ko thích ai ngoài Việt hết., đừng có mà lo.
-thật ko?
-uh…
-nhớ đấy nhé.
-nhớ
Việt cúi xuống hôn nó. nó bám lấy eo Việt hôn đáp trả. Nụ hôn vẫn còn vụng về. hai đứa chạm môi nhau nhẹ nhàng… rồi việt cũng hôn sâu dần nụ hôn lôi cuốn hơn. Khiến nó vòng tay lên cổ giữ lấy nếu không ngã ra sau mất… tình yêu… quả thật… hạnh phúc vô cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN