NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1103


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 11


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 11
Hạnh phúc đơn giản và dễ dàng liệu có bền chặt… đây là câu hỏi mà khi chúng ta đã từng va vấp mới có thể hiểu đặt ra nó. còn giờ… khi chúng ta còn trẻ chúng ta lại quá si mê, lại quá dại khờ mà không bao giờ nhận ra được.
Thế giới trong mắt nó là một màu hồng rực rỡ. như chính những điều ngọt ngào rót vào trong tim… trái tim ngây thơ và đầy trong sáng được lấp đầy bằng một tình yêu chân thành, nhẹ nhàng, ngọt ngào, và đầy say đắm. Ai cũng ước ao.
Tiếp tục những ngày tháng bên nhau rùi mài kinh sử, các bạn biết đấy, chúng nó đã viết cam kết là ko vượt quá giới hạn. nghĩa là chuyện hôn nhau có thể xảy ra chứ cái chuyện người lớn là không được, nếu trái lời bố Hân sẽ cho Hân ra nước ngoài chứ ko phải lên Nguyễn Huệ đâu,
Việt sợ mất nó lắm cho nên … đành cố mà nhịn. thi thoảng ko chịu đượcmới xin hôn 1 cái thôi. nó như con mèo mặc nghiện cục mỡ ý… cũng muốn hôn người ta lắm mà ngại. chỉ tranh thủ những lúc người ta chủ động thì hùa theo thôi. ôi… tình yêu thời con nít lại kì cục đến như vậy nhỉ.
Nó là đứa học khá trong lớp, lại cũng xinh xắn với cái tuổi mới lớn. nét dịu dàng với mái tóc đen dài, đôi mắt tròn ngây thơ. Nên được nhiều bạn chú ý lắm. do lớp chuyên nằm trong góc cuối hành lang, nên cách xa mấy lớp khác hẳn 1 cái cầu thang. Cuộc sống ở đây ngột ngat, người người lúc nào cũng chỉ cắm mặt vào sách vở, thành tích ganh đua nhau từng chút một ý. Nó giờ có Việt ở bên, cũng ko quá nặng về thành tích vì Việt của nó hoc ko giỏi. Nó không muốn Việt ngại với bạn bè vì thua kém nó.
Nó xuống khỏi xe và đi vào lớp. Lớp nó trên tầng 4 cơ… tránh tất cả ồn ào để tập trung ôn thi nhiều hơn tất cả những lớp thường khác.
-Hân… Hân…
Nó quay lại với cả đống vở trên tay.
-Hân mang gì mà nhiều vậy?
-Hân mang bài kiểm tra lên cho cô.
-đã có điểm rồi sao? Hân đc mấy.
-Hân chưa xem.
-vậy để mình ôm đỡ cho.
Nó gật đầu đưa nửa bài kiểm tra cho Dũng. Dũng cận lòi, học giỏi. thông minh, nhanh nhẹn và hài hước. Dũng ngồi dưới nó hai bàn, và giờ đang có ý định chuyển lên ngồi gần nó. Dũng chuyên Lý, học tốt cả 3 môn, nó nghiêng nhiều về toán cho nên điểm toán thường cao hơn. Học cái lớp này quá quen với việc làm bạn với Kính, may mà nó không bị
-Hân có cần tớ xem điểm hộ không?
-không cần đâu, để chốc cô phát rồi sửa bài luôn.
Dũng đứng cạnh nó vẻ bối rối.
-tớ xin cô lên chỗ Hân ngồi cũng Hân được không? Từ dạo đau chân nên học hành kém quá, nhất là toán.
-quan trọng bạn có chịu được con Tâm lắm mồm không?
-tớ chịu được
Nó cười. cũng gật đầu. vì giờ đang vào kì kiểm tra để chuẩn bị thi học kì thời gian đâu mà quan tâm những chuyện khác nữa.
Từ ngày Dũng lên chỗ nó, cái góc bàn trở nên rôm rả hơn, những buổi tranh luận giảng giải nảy lửa. đã vậy vì chung suy nghĩ của những con người IQ cao và lắm chữ cho nên đúng là có hợp gu nhau thật. chúng nó cứ ríu rít suốt ngày.
Việt đứng chờ nó ở cổng trường chúng nó tan muộn hơn các lớp khác vì chương trình học cao hơn. Dắt xe ra đến cổng trường rồi mà Tâm , Dũng, Đạt vẫn còn nhí nháu cái bài toán đang dở dang. Cả bọn vừa đi vừa ríu rít.
-tối về giải được là báo nhau ngay nhé.
-ai tìm ra kết quả nhanh và ngắn gọn thì mai Dũng mời cả nhóm đi ăn.
-thật ko?
-thật chứ còn gì.
-nhớ đấy nhá.
Nó leo lên sau Việt, Việt phóng đi nhưng chả nói gì với nó hết. Nó thấy lạ ngoái lên trên nhìn… eo.. cái mặt kinh lắm…
-này… Việt sao thế?

-ko sao hết.
-sao mà cái mặt lại thế kia.
-ko làm sao?
-hứ… bình thường có thế đâu, nói Hân nghe xem nào?
-ko sao cơ mà… nói nhiều
Cái mặt nhăn nhó khiến nó thấy kì kì…
-nói đi… nói cho Hân đi mà.
nó mè nheo.
-VIệt học dốt, ko hợp nói chuyện như mấy trai lớp chuyên.
Nó ngồi im, phân tích câu nói của Việt. là hắn… đang tị với mấy đứa kia à? Hí. Nó ôm lấy vòng eo Việt. rõ là ghen…
-này… Việt không học dốt đâu, Việt thông minh nhưng mà mất tí gốc thôi, hân sẽ kèm thêm là việt làm được.
-Việt ngu mà….
-đừng có mà nói tiêu cực như thế. Dù thế nào thì Việt cũng là người Hân quan tâm dù Việt có sao Hân vẫn đi theo Việt.
Nó thủ thỉ bên lưng Việt, việt ngồi thẳng lên, kéo bàn tay đan tay nó. thích thú…
Gần về đến nhà, hai đứa rời nhau ra. Việt đưa nó xe ngay gần cổng để nó dắt vào. Vừa định cho xe vào thì Dũng phóng đến.
-Này Hân, có bài toán này hay lắm, Hân giải thử xem.
-đâu, tớ xem nào.
Dũng mở vở đưa cho nó.
-cậu chép đi nhé tớ vừa xin được đấy.
Hai đứa cắm đầu vào quyển vở. nó quên cả Việt đang đứng đằng kia, vẫn đang nhìn chằm chằm hai đứa. cái bài toán khá dài cho nên chúng nó đứng đó khá lâu. Mẹ nó đi ra.
-hai đứa vào nhà ngồi mà viết chứ đứng đây làm gì?
-dạ… cháu về luôn bác ạ.
Dũng ngẩng lên cười tươi với mẹ nó.
-vậy bác mời chai nước nhé. Cháu học lớp Hân à?
-vâng, cháu ngồi cùng bàn Hân
-thế hai đứa chịu khó bảo nhau học nhé. Dạo này Hân nó chểnh mảng lắm.
-đâu… Hân cũng giỏi lắm đấy bác à.
-uh… hai đứa cứ bảo nhau là bác mừng rồi
Mẹ nó hớn hở như bắt được vàng. Rõ là tưởng nó lại quen Dũng hay sao.
Nó quay vào nhà mà ko để ý tên kia vẫn còn đứng đó. Hôm sau hắn đi xe đến cầu chờ nó, hai đứa hai xe, khuôn mặt hắn buồn so. Nó thì chưa hiểu lý do là gì.
-Việt sao thế?

-ko sao.
-sao cái mặt lại thế kia. Có chuyện gì thì nói ra cho Hân nghe chứ?
-giờ Hân chỉ muốn nghe cái thằng đó nói thôi, nó học giỏi, nó ngoan, mọi người thương nó hết.
Việt quát lên rồi vùng vằng bỏ đi. nó chân ngắn lại yếu hơn sao mà đi nhanh như hắn được.
Lủi thủi vào lớp thì Dũng lại xuất hiện.
-Hân… có chuyện gì thế?
-ko
-sao mặt mũi lại như vậy?
-à… có gì đâu, tớ đang nghĩ mấy việc.
-tìm ra đáp án kia chưa?
-rồi, tớ giải cả buổi hôm qua đấy.
Mấy đứa lại cắm đầu vào vở. nhưng suy nghĩ của nó hơi mông lung. Việt rõ là đang ghen còn gì. Yêu lại ích kỉ như vậy hả? nhưng nó tránh sao được. Dũng cùng bàn với nó mà.
-chiều nay đi học về tụi mình đi ăn nhé.
-ăn gì?
-Thì cứ ra quán, thích gì thì ăn nấy… chứ giờ nói sao được.
-uh đúng
Con Tâm gật đầu. nó thì im lặng. chiều đến cùng Việt về mà giờ việt giận nó thế kia ko biết có đợi nó không? Mà giờ hắn chiến tranh nó lại bỏ đi thì hắn ko biết sẽ giận đến thế nào?
-hay mọi người đi đi, chiều nay tớ có chút việc bận.
-mày bận cái lão Việt chứ gì. Thôi đi. kệ nó, suốt ngày bám lấy nhau có gì mà vui.
-mày hâm à? Đừng nói linh tinh
Dũng đang vui tự nhiên tắt nụ cười. Nhìn chúng nó nhưng rồi lại trở lại bình thường.
-Hân bận thì để lúc khác cũng được.
-khác khác cái gì. Nó là sợ cái thằng hâm kia đi về một mình.
-này… đừng nói linh tinh
-mày đừng có lụy nó quá, ko nó ngồi lên đầu. chốc đi với bọn tao.
Nó ko còn cách nào khác. Ra đến cổng trường Việt vẫn đứng chờ nó. nó bước lại.
-hôm nay nhóm đi ăn với nhau, Việt về một mình nhé.
-Hân đi với mấy bạn kia đấy à?
Việt nhìn về phía đám con trai con gái. Cả dũng đang cười đùa vui vẻ với mọi người. rõ là Dũng cũng cao lớn trắng trẻo và tri thức.
-uh.
Nó gật đầu.

-mấy giờ hân về
-một lúc thôi.
-giờ Việt về đi nhé, khi nào về nhà Hân gọi.
-có người đưa về rồi ko cần gọi.
Việt vùng vằng bỏ đi. nó nhìn theo mà buồn. là Việt hay ghen, việt tự ái, hay là ích kỉ đây. Hừm… cũng phức tạp lắm. tình yêu không đơn giản như nó nghĩ đâu.
Hôm sau Việt đến đón nó nữa. cho dù giận nó những vẫn muốn nhìn thấy cái mặt nó là vui rồi. thấy Việt đi xe nó bỏ xe lại nhờ mấy đứa kia đi hộ rồi leo lên xe.
-Việt…
Im lặng
-việt
-hôm qua đi chơi vui ko?
-việt thế này mà vui được à?
-thì Việt có nói gì đâu.
-nhưng cái thái độ kì lắm ý. Ko hài lòng cái gì thì nói ra.
Nó bức xúc lên tiếng. Việt đỗ lại giữa đường.
-uh.. là Việt ko thích Hân đi cùng thằng đó, nó h ọc giỏi, tri thức, Hân thích nó hơn chứ gì?
-Việt Hâm à… bọn mình học cũng lớp, cùng tổ lại cùng bàn, chứ có gì đâu mà nghĩ thế.
-ko nghĩ đợi Hân bỏ Việt theo nó à?
Ôi… hai đứa nó cãi nhau.
-uh…Việt thế này hân chán Việt lắm ý.
-rõ là Hân có nó không cần Việt nữa rồi.
Hai đứa cãi nhau, Việt thả nó trước cổng trường rồi bỏ đi. nó giận nhưng cố gọi với
-việt, Việt. ko vào học định đi đâu.
Việt ko thèm nghe mà phóng đi. nó ko gọi được đành lủi thủi về lớp
-Hân, có chuyện gì, mình thấy lúc nãy hai bạn…
-ko có gì hết
Nó cũng bực dọc, trả lời cộc lốc rồi đi vào lớp… cái tên này bắt đầu khó bảo… dám bỏ học đi chơi là khiến nó giận lắm rồi…
-hai đứa mày cãi nhau à?
-uh
-chuyện gì?
-hắn cứ nói Hắn ko bằng Dũng, kêu tao thích Dũng hơn.
Nó cúi xuống tủi thân ứa cả nước mắt
-thằng hâm đấy. thế nó đi đâu
-ko biết nữa.
Nó sụt sịt tủi thân. Giận mà cũng thương hắn. Ngồi học cả buổi mà chữ chả vào đầu. Cứ thế này… Yêu vào là ko học được. Nó nên chọn học hay yêu đây

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN