Những Truyện Ngắn Của Sứ - Tạm Biệt Anh, Người Yêu Cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Tạm Biệt Anh, Người Yêu Cũ


Hãy cho em nhớ về anh lần cuối nhé !
suốt ba năm qua, có nhiều lúc em đã tưởng rằng vết thương của anh ban tặng sẽ không bao giờ lành.
suốt ba năm qua, em đã không quen người khác vì tên của anh vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí em và em vẫn ngốc nghếch nhớ những lời của anh đã từng nói. Vẫn ngốc nghếch tìm cách hỏi thăm anh. Em vẫn dõi theo anh, vẫn âm thầm chúc khi anh có bạn gái mới. Những lúc đó trong lòng em có chút gì đó khó chịu, em khẽ giật mình và tự hỏi
\”Tại sao lại cảm thấy khó chịu chứ? Mình đang ghen ư ? Nhưng với tư cách gì đây\”
rồi em bật cười, em cười bản thân mình tại sao yêu anh một cách ngu ngốc dẫu em biết rõ trong trái tim anh chưa bao giờ có hình bóng của em. Em chẳng qua là một trò đùa của anh thôi nhưng chẳng hiểu sao em vẫn không thể yêu một ai khác ngoài anh..
em vẫn còn nhớ lúc anh và em mới biết nhau.

Khi em đang lang thang trong thư viên tìm cuốn sách nào hay hay để đọc. Rồi em thấy một cuốn tiểu thuyết \”Khi Người Ta Yêu\” em với tay lấy nhưng vừa lúc đó có một bàn tay khác cũng cầm lấy cuốn tiểu thuyết ấy. Em khẽ giật mình quay đầu lại nhìn. Người trước mặt em ngay lúc ấy là một anh chàng đẹp trai và đó chính là anh. Thiên Văn người con trai mà em đã từng xem là tất cả ? Anh cười nhẹ và mở lời trước
\”Em cũng muốn lấy cuốn tiểu thuyết này sao ?\”
em vốn dĩ là một cô bé nhút nhát nên chỉ nhẹ gật đầu thôi không nói câu nào. Nhưng em rất ngạc nhiên khi anh đưa cuốn tiểu thuyết vào bàn tay bé nhỏ em và nói khẽ
\”Em cầm lấy đi\”
rồi anh quay lưng đi. Em ngước mặt lên nhìn anh từ phía sau, anh dẫn dẫn xa, xa thật xa rồi biến mất. Em đã tưởng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Đến khi em bước vào cánh cửa đại học.

Hôm đó em đến trường hơi muộn vì quá vội ràng chạy vào lớp nên đã va chạm vào một người nào đó !
\”Lại là cô bé mọt sách này nữa hả ?\”
một giọng nam em nghe quen quen nên liền ngước mặt lên nhìn. Thật bất ngờ, là anh. Em đã đơ người ra vì ngạc nhiên rồi một lúc sau em giật mình hỏi
\”Ai là mọt sách cơ\”
anh cười nhẹ và gõ nhẹ vào trán em một cái.
\”Là em chứ ai, nhỏ vậy mà đã đeo câp kinh lớn thế không phải mọt sách chứ gì nữa\”
thái độ thân thiện của anh khiến cho em thật sự bất ngờ, chúng ta chưa quen biết gì nhau mà sao anh lại có thể thân thiện với em như thế này nhỉ. Anh nhắc nhớ em
\”Nếu còn suy nghĩ lưng tưng ở đó nữa thì trễ giờ học đó\”
em liền giật mình chạy đi vào lớp.

Rồi trưa hôm đó học xong em ra về nhưng vừa bước ra khỏi lớp thì…
\”Hoàng Nhi\”
có ai đó gọi tên em phía sau. Theo phản ứng tự nhiên em quay người lại thì em đã nhìn thấy anh đang đứng trước cửa lớp, lưng tựa nhẹ vào tường, hai tay thì đang trong túi quần tây đen và quan trọng nhất là anh đang cười tươi với em. Một nụ cười đã hút hồn em ngay lúc nhìn thấy nó. Nụ cười tươi ấy có thật là dành cho con nhỏ bốn mắt xấu xí như em đây hay không ? Em tự hỏi thế… Anh khẽ bước đến và nói giọng ngọt ngào
\”Em đi ăn trưa với anh nhé Nhi\”
em hỏi giọng đầy ngạc nhiên
\”Sao anh lại biết tên em\”
anh cười cười và nói khẽ
\”Thật ra…anh đã để ý đến em lâu rồi\”
nghe câu đó thì em liền tròn to mắt nhìn anh. Em thật sự rất ngạc nhiên trước câu nói của anh, nó khiến cho trái tim em đập nhanh.
\”Chúng ta đi thôi\”
anh vừa nói vừa kéo tay em đi. Em cứ để anh kéo đi mà chưa phản ứng nào.

Thế là chúng ta đã trở thành bạn bè rồi chúng ta từ từ yêu nhau. Anh đã cố khiến cho em tin anh yêu một con nhỏ bốn mắt xấu xí như em thật. Suốt một năm em được anh chăm sóc lo lắng và quan tâm, chúng ta còn có cùng một ước mơ làm bác sĩ giỏi nữa, em đã ngỡ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nhưng không ?…
một ngày đang đẹp trời bỗng nhiên trở thành một ngày tồi tệ nhất. Em đã vô tình nghe cuộc trò chuyện của anh với hai người bạn. Bạn anh hỏi
\”Ê Văn, mày yêu con nhỏ bốn đó thật sao?\”
anh cười lớn và nói
\”Hừ nó xấu như thế thì làm sao tao có thể yêu nó được chứ?\”
anh có biết khi em nghe những lời đó của anh thì trái tim em nhói đau thế nào không ? Rồi người bạn thứ hai của anh bước đến khoác vai anh và cười nói
\”Tao và Văn đã cá với nhau. Nếu Văn tán tinh được con nhỏ xấu xí mà tỏ vẻ thanh cao đó thì tao sẽ bao Văn ăn cơm cả tháng\”
nước mắt của em bất giác rơi, em thật sự muốn bước ra cho anh một cái tát tay nhưng em không đủ dũng cảm đế đối mặt với anh ngay lúc đó ! Em đã chọn cách bỏ chạy đi và khóc nức nở.

Cái gì, em chỉ là một trò chơi của anh thôi sao ? Tất cả những gì mà anh đã nói đã hứa với em đều là giả dối hết ư ? Tại sao lại như thế này, tại sao anh lại đối xử với em như thế, em yêu thương anh rất thật lòng mà. Em cứ chạy mãi, em vừa chạy vừa khóc, chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa. Không phải anh đã nói yêu em thật lòng và chỉ yêu một mình em thôi sao ? Tất cả chỉ là giả dối, em hận anh, Thiên Văn, tại vì sao lại làm tổn thương em như thế này.

Rồi từ hôm đó em đã mất tích, anh gọi điện thoại, em không thèm nghe, anh nhắn tin em cũng không trả lời.  Anh đến nhà trọ tìm thì em không còn ở đó nữa. Thiên Văn à lúc không tìm được em thì cảm giác như thế nào nhỉ, có lo lắng cho em gặp chuyện gì không hay là  anh chỉ sợ trò chơi tình yêu của anh sẽ kết thức sớm mất vui thôi, em thật muốn biết. Thế là anh không tìm thấy em nữa rồi

Một tháng sau ngay ngày sinh nhật của anh em đã xuất hiện lại nhưng con nhỏ bốn mắt xấu xí ngày xưa đã chết rồi. Em đã hoàn toàn thay đổi, mái tóc đuôi gà đã biến mất mà thay vào đó là một mái tóc đài hơi vàng vàng đang bay bay trong những cơn gió. Áo sơ mi trắng với quần tây đã biến mất mà thay vào đó là một chiếc váy đỏ hơi nở ngực chút. Một cập mắt kín to hơn khuôn mặt đã biến mất mà thay vào đó kinh áp tròng. Em thay đổi thật rồi, thay đổi đến mức em đứng trước mặt anh mà anh vẫn nhìn ra em là ai. Đến khi em nói mình là Hoàng Nhi con nhỏ bốn mắt thì anh cố tỏ ra lo lắng ôm em vào lòng. Em thấy lúc đó anh thật giả tạo và muốn xô anh ra tát thẳng vào mặt anh thật mạnh

Nhưng tiếc rằng em chẳng nở ra tay vì em vẫn yêu anh… Em đỡ người anh ra và lạnh lùng nói
\”Mình hãy chia tay đi\”
em tính quay lưng đi thì anh đã nắm cổ tay em lại và hỏi
\”Hoàng Nhi, em đang nói cái gì vậy anh chẳng hiểu gì cả?\”
em cười nhẹ bước đến gần anh và nói nhỏ
\”Cuộc trò chuyện của anh với hai thằng bạn anh bị em nghe hết rồi, không hề thiếu chữ nào cả ? Chắc anh không muốn mọi người biết bác sĩ tài giỏi tương lai tồi tệ thế nào đâu nhỉ\”
sau khi nghe xong anh như chết đứng, sắc mặt liền thay đổi và từ từ buông tay em ra để em đi. Trước khi em đi còn tặng anh một câu
\”Chúc anh sinh nhật vui vẻ\”
phải ! Em cố ý tặng anh một món quà sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời anh, em muốn anh biết được bị người khác mang ra làm trò đùa là thế nào, em muốn cho anh biết em không phải người để anh chơi đùa xong thì vút đi.

Nhưng anh có biết không Thiên Văn, sau khi bước ra khỏi nhà hàng thì nước mắt em đã tuôn rơi, em cảm thấy đau lòng cho tình đầu của mình đã tan vỡ. Nói thật lòng là em chẳng muốn nhìn thấy anh nữa nhưng làm sao được chứ ? Chúng ta học chung trường mà và em cũng không thể vì anh mà từ bỏ ước mơ làm bác sĩ của mình được ! Cứ thế là anh và em mỗi khi nhìn thấy nhau chỉ hỏi thăm vài câu xã giao rồi thôi. Nhưng phải cảm ơn anh đã khiến em thay đổi bản thân mình xinh đẹp, để em được nhiều người để ý đến hơn và gặp được cậu ấy, người mà ngày mai đã là chồng em. Thái Long, cậu ấy suốt ba năm qua đã chờ đợi em vô điều kiện, chính cậu ấy đã chữa lành vết thương lòng mà anh ban tặng.

Em và cậu ấy quen biết nhau lúc em đi thực tập ở một bệnh viện. Anh biết không ? Cậu ấy rất hiền hay bị em ăn hiếp lắm, em cảm thấy vui khi bên cậu ấy nhưng khi cậu ấy nói lời yêu em thì lại nhớ đến anh. Em sợ cậu ấy giống anh mang em ra làm trò đùa nữa nêm em đã từ chối cậu ấy một cách lạnh lùng.

Rồi em lại khóc một mình vì sợ mình sẽ bị tổn thương một lần nữa nhưng cậu ấy lì lắm anh à không chịu bỏ cuộc và chẳng biết cậu ấy nghe ai kể về chuyện của anh và em nữa mà cậu ấy nói rằng
\”Người đó có thể chỉ xem cậu là trò đùa nhưng cậu là tất cả với tớ, đừng lo sợ…tớ sẽ chờ đợi cậu đến khi nào cậu chịu chấp nhận tình cảm của tớ thôi, bới vì tớ yêu cậu thật lòng, Nhi\”

Thiên Văn, anh biết không ? Ngay lúc đó em vẫn nhớ đến anh và em đã nghĩ nếu người nói những lời thật lòng ấy là anh thì em sẽ hạnh phúc biết bao, em thật sự đã nghĩ vậy đấy.

Thế rồi thời gian cứ vô tình trôi qua thật nhanh, cậu ấy vẫn giữ lời hứa của mình, vẫn bên cạnh em, tìm cách chọc em cười mỗi khi em không được vui, lau những giọt nước mắt lăn dài trên má em giúp mỗi khi em khóc. Trái tim em đâu phải bằng đá đâu mà không rung động trước sự chờ đợi vô điều kiện của một chàng trai thanh tú hiền lành như cậu ấy được chứ ? Cuối cùng em đã mở lòng chấp nhận tình cảm của cậu ấy. Em nhớ nhất là khi em gật đầu đồng ý làm người yêu của cậu ấy thì cậu ấy đã rất vui mừng ôm lấy em xoay vòng vòng khiến cho em chóng mặt gần chết. Cậu ấy khờ quá đúng không anh. Cậu ấy còn nắm tay em đi khắp nơi trong bệnh viện vì cậu ấy muốn cho mọi người biết tụi em đã là người yêu của nhau, em cũng hết cách với cậu ấy luôn.

Yêu nhau mới đuợc một năm thì cậu ấy đã cầu hôn em. Cậu ấy đứng trước mặt hai gia đình và bạn bè. Một tay cậu ấy cầm bó hoa hồng đỏ, còn tay kìa cậu ấy cầm một chiếc nhẫn vàng và bước đến trước mặt em rồi cậu ấy quỳ một chân xuống. Em lúc đó rất xúc động. Cậu ấy nhìn em với ánh mắt đầy tình cảm và nói khẽ
\”Nhi à xin cậu hãy đồng ý làm vợ tớ nhé. Tớ thề sẽ không bao giờ để cậu khóc nữa. Tớ nguyện làm tất cả để mang lại hạnh phúc đến cho cậu. Tớ yêu cậu\”
cậu ấy vừa nói xong thì mọi người đều kêu lên
\”Đồng ý đi. Đồng ý đi\”
em đã vui vẻ đồng ý. 

Thiên Văn, một cái tên mà qua tối nay em hãy quên rồi, đến lúc em phải quên anh thật rồi vì sáng mai thúc dậy em sẽ là cô dâu của người ta rồi. Thiên Văn. Em mong anh cũng tìm được hạnh phúc riêng mình. Tạm biệt anh…
**************Hết****************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN