Những Truyện Ngắn Của Sứ
Mất Rồi Đừng Tìm
Rồi thời gian cứ vô tình trôi qua thật nhanh, mới đó đã bốn năm. Minh Hoàng và Ngọc Hoa giờ đã ra trường và được làm chung một công ty. Mỗi buổi sáng Minh Hoàng đều qua nhà chở Ngọc Hoa đi làm rồi chiều chở về, trông họ thật hạnh phúc khiến người ta ghen tỉ… Nhưng và rồi một hôm…chiều hôm đó như ngày thường Minh Hoàng chở Ngọc Hoa về nhà.
\”Hôm nay mệt quá\”
Ngọc Hoa vừa bước xuống xe vừa nói. Minh Hoàng cũng bước xuống xe và cười nói
\”Ai bảo em không chịu lấy anh để anh nuôi chi\”
Ngọc Hoa đánh nhẹ vào ngực Minh Hoàng một cái rồi nói
\”Anh có cầu hôn người ta đâu mà lấy hay không?\”
Minh Hoàng ôm lấy Ngọc Hoa từ sau lưng và cười mỉm
\”Hoá ra có người đang đợi tôi cầu hôn hả\”
Ngọc Hoa trong vòng tay người yêu của mình cười cười
\”Ủa có hả? \”
Minh Hoàng chọc ghẹo
\”Không có thì thôi, cho ế luôn\”
Ngọc Hoa vội quay qua đánh Minh Hoàng
\”Cái anh này suốt ngày chọc người ta hoài. Thôi cũng trễ lắm rồi anh về đi\”
Minh Hoàng cười nhẹ và hôn nhẹ trên trán Ngọc Hoa một cách thật ngọt ngào
\”Anh yêu em ngốc à\”
rồi quay lưng đi lên xe và chạy đi. Ngọc Hoa lúc này nở một nụ cười trông rất hạnh phúc, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc khi bên cạnh Minh Hoàng, cô và anh tưởng như mãi không rời xa. Nhưng ở đời mà ai biết trước chữ \”ngờ\” đâu chứ ?
Minh Hoàng trên đường về nhà vì không cẩn thận đã dụng phải một người đi đường. Minh Hoàng liền hoảng hốt bước xuống xe và chạy đến.
\”Cô có sao không? Xin lỗi tôi không cố ý\”
người mà bị Minh Hoàng dụng là một cô gái rất xinh đẹp tên Ngọc Kim. Minh Hoàng đơ người ra ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt hot girl của Ngọc Kim .
\”Ôi chân tôi đau quá à\”
Ngọc Kim ôm chân và kêu khẽ. Minh Hoàng giật mình ra tay đỡ Ngọc Kim đứng dậy và hỏi giọng lo lắng
\”Cô có sao không ? Hay là để tôi đưa cô đến bệnh viện nha\”
Ngọc Kim nhẹ lắc đầu và nói khẽ
\”Không cần đâu… Anh có thể chở tôi về khách sạn không?\”
không biết sao Minh Hoàng lại gật đầu đồng ý ngay, anh hỏi
\”Cô ở khách sạn nào\”
\”Khách sạn Rex ạ\”
Ngọc Kim nói nhanh.
Minh Hoàng đã đưa Ngọc Kim về khách sạn và đưa cô vào tận phòng. Ngọc Kim cười nhẹ và nói
\”Cảm ơn anh. Giờ tôi không sao nữa rồi anh về đi\”
Minh Hoàng nhìn và lắp bắp
\”Hay…là…chúng ta làm bạn nhé…tôi tên Minh Hoàng\”
Ngọc Kim nhìn là biết cái anh chàng trai Minh Hoàng này đã mê vẻ đẹp của mình rồi, cô cười mỉm và nhẹ gật đầu
\”Cũng được, dù sao tôi từ bên Mỹ về cũng chưa có bạn bè gì cả? Tôi tên Ngọc Kim\”
ánh mắt Minh Hoàng không thể nào rời khỏi Ngọc Kim được.
và từ hôm đó Minh Hoàng bắt đầu chán ghét Ngọc Hoa người yêu của anh bốn năm qua. Anh không muốn gặp cô nữa. Cả nghe giọng nói của cô anh cũng thấy phiền nữa. Anh đổi thay quá nhanh khiến cho Ngọc Hoa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô cứ nghĩ anh bị áp lực công viện nên cố kiên nhẫn hơn…
—-Một Tháng Sau—
Ngọc Hoa vui mừng chạy đến công viên gần công ty vì Minh Hoàng gửi tin nhắn hẹn cô ra. Khi đến nơi thì thấy Minh Hoàng đang ngồi ghế băng đá với vẻ mặt buồn bã. Ngọc Kim nhẹ nhàng ôm lấy cổ Minh Hoàng từ phía sau và hỏi khẽ
\”Anh có đợi em lâu lắm không?\”
Minh Hoàng nhẹ lắc đầu và thở đài
\”Hoa… Anh có chuyện muốn nói với em\”
Ngọc Hoa nghe giọng của Minh Hoàng rất buồn. Cô ngồi xuống bên cạnh anh và hỏi khẽ
\”Có chuyện gì vậy anh\”
Minh Hoàng cúi mặt xuống và nói khẽ
\”Mình…hãy chia tay đi\”
nghe câu đó như sét đánh ngang tai. Ngọc Hoa cố cười cười
\”Anh đừng có đùa nữa mà, không vui chút nào đâu anh\”
Minh Hoàng nhắm mắt lại và nhẹ lắc đầu
\”Không ? Anh nói thật đấy… Minh chia tay đi\”
nói xong thì Minh Hoàng đứng dậy và vội bước đi nhưng Ngọc Hoa đã kịp nắm cổ tay anh lại và hỏi
\”Nhưng tại sao ?\”
Minh Hoàng nói giọng buồn
\”Vì anh sắp bị mù rồi…anh không muốn liên lụy em. Hãy quên anh đi\”
rồi anh cố gỡ tay Ngọc Hoa ra và chạy đi thật nhanh bỏ lại một mình Ngọc Hoa trong đau đớn, tuyệt vọng. Anh vừa nói cái gì, anh sắp bị mù ư, thật tức cười mà, mới tuần trước cô cùng anh đi khám sức khỏe và kết quả của anh đang ở chỗ cô mà. Vậy làm sao cô có thể tin anh sắp bị mù được chứ ? Rõ ràng anh đang nói dối mà, tại sao thế, không lẽ anh đã yêu người con gái khác rồi ư. Nước mắt của Ngọc Hoa tuôn rơi, cô đã nghĩ là hai người sẽ luôn có nhau và sẽ hạnh phúc mãi mãi. Vậy mà giờ anh vì một ai đó đã nói ra hai từ \”chia tay\” và còn nói dối mình sắp bị mù nữa. Ngọc Hoa ngã xuống ghế băng đá và ôm mặt khóc nức nở. Không phải anh đã từng hứa sẽ mãi yêu một mình cô hay sao ? Vậy tại sao bây giờ lại khiến cho cô cảm thấy đau nhói trong tìm như thế này…
Nhưng những gì mà Ngọc Hoa suy nghĩ là đúng ! Minh Hoàng rất khỏe mạnh, anh nói dối là vì trái tim anh đã không còn hình bóng của Ngọc Hoa nữa trái tim anh bây giờ đã có hình bóng của người mới mất rồi. Và người đó không phải ai xa lạ mà chính là Ngọc Kim, một cô gái xinh đẹp và giàu có ! Vậy là từ đấy Minh Hoàng xin nghỉ việc ở công ty và bắt đầu theo đuổi Ngọc Kim. Anh đến khách sạn chở cô đi chơi. Quan tâm cô nhiều khiến cho Ngọc Kim rưng động.
Một hôm Minh Hoàng chở Ngọc Kim đi ăn. Anh phải đi gửi xe nên một mình Ngọc Kim bước vào quán trước nhưng trước cửa quán thì Ngọc Kim gặp một cô bạn cũ. Cả hai đứng lại thăm hỏi nhau. Cô bạn hỏi
\”Ê Kim, lúc nãy chị thấy em đi cùng với một người phải không? Người đó là ai vậy\”
Ngọc Kim tự tin trả lời
\”Dạ đó là bạn trai em ạ\”
cô bạn bắt đầu nhìu mày lại và hỏi
\”Người đó tên Minh Hoàng, đúng không?\”
Ngọc Kim khẽ ngạc nhiên và nhẹ gật đầu
\”Đúng rồi chị, sao chị biết\”
cô bạn nói giọng tức giận
\”Đúng là hắn thật rồi, hắn là kẻ khốn nạn đó !\”
nghe vậy thì Ngọc Kim hơi hoảng hốt và vội hỏi
\”Sao chị nói vậy, bộ có chuyện gì hả? Chị mau nói rõ cho em biết đi\”
\”Từ bữa em về không gặp Hoa, chị họ của em sao?\”
cô bạn lại hỏi. Ngọc Kim nhẹ lắc đầu
\”Dạ bữa em cũng tính đến thăm chị ấy nhưng có chút chuyện nên tới giờ chưa gặp chị ấy nữa\”
cô bạn kéo Ngọc Kim lại gần và nói nhỏ….
Không biết cô bạn đã nói gì với Ngọc Kim mà khi Minh Hoàng gửi xe xong quay lại thì ánh mắt của Ngọc Kim nhìn anh trông rất giận dữ. Mihh Hoàng ôm vai Ngọc Kim và nói khẽ
\”Mình đi vào ăn thôi, quán này có nhiều món ngon lắm em\”
Ngọc Kim bỗng nhiên xô Minh Hoàng và nói lớn tiếng
\”Anh đừng theo ám tôi nữa, chúng ta từ giờ chấm đứt. Ok\”
nói xong thì Ngọc Kim liền quay lưng bỏ đi. Minh Hoàng đơ người ra không biết chuyện gì xảy ra
\”Kim. Kim. Đã có chuyện gì vậy\”
anh vội đuổi theo nhưng cô đã leo lên xe Taxi đi mất tiêu. Anh tức giận thật không biết đã có chuyện gì nữa.
Ngọc Kim ngồi trên xe, nước mắt của cô đã nhẹ nhàng nhẹ lăn đài trên má, cô cứ tưởng anh thật lòng yêu mình nhưng không phải ! Hoá ra anh nói yêu cô chỉ vì cô giàu có mà thôi. Anh vì muốn đến với cô mà đã nhẫn tâm khiến cho người con gái hiền lành suốt bốn năm luôn bên anh phải đau khổ, anh thật quá đáng mà…
Những ngày sau đó Minh Hoàng đã không tìm được Ngọc Kim, anh đến khách sạn thì người ta nói cô trả phòng rồi…
Đúng một tháng sau Ngọc Kim mới gọi Minh Hoàng đến khách sạn mới để gặp mặt. Minh Hoàng liền đến, anh thật ngạc nhiên khi Ngọc Kim mở cửa phòng. Giờ cô không chỉ xinh đẹp hơn mà còn trông cô dịu dàng hơn.
\”Anh vào đây đi, sao còn đứng ở đó\”
Ngọc Kim kéo tay Minh Hoàng vào và nói. Bỗng nhiên Minh Hoàng ôm chầm lấy cô và hỏi khẽ
\”Cả tháng nay em đi đâu, có biết anh lo và nhớ em lắm không?\”
Ngọc Kim cười mỉm và nói
\”À tại gia đình em có chút chuyện nên bữa đó em nóng quá đã nói nặng lời với anh, xin anh đừng giận em nha\”
Minh Hoàng vẫn ôm Ngọc Kim và nhẹ lắc đầu
\”Không sao ? Chỉ cần sau này em không bỏ đi là được rồi. Anh yêu em nhiều lắm Kim à\”
Ngọc Kim nhẹ gật đầu
\”Em sẽ luôn bên anh… Vì em cũng yêu anh mà\”
nghe vậy thì Minh Hoàng liền vui mừng và ôm chặt Ngọc Kim hơn. Ngọc Kim lúc này cười đểu và nói thầm
\”Hừ, tất nhiên tôi sẽ không bỏ đi nữa vì tôi muốn anh phải trả giá\”
vẻ đẹp của Ngọc Kim đã khiến cho Minh Hoàng say mê rồi bây giờ cô tỏ ra dịu dàng và cố quan tâm anh. Thế là không bao lâu anh đã yêu thương cô thật lòng. Không thể sống thiếu cô. Vậy nên quyết định sẽ cầu hôn cô.
Hôm đó Minh Hoàng đã thuê một chiếc tàu lớn và trang trí thật lãng mạn với một bàn ăn thật ngon tính làm Ngọc Kim bất ngờ nhưng mà người bất ngờ không phải Ngọc Kim…
Minh Hoàng cầm bó hoa và hộp nhẫn rồi quỳ xuống
\”Ngọc Kim, hãy lấy anh nhé. Anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em\”
Ngọc Kim khẽ cười và lấy bó hoa từ tay Minh Hoàng
\”Hoa đẹp quá nhỉ\”
rồi cô từ từ buông tay để bó hoa rớt xuống chân mình và lấy chân đạp tan nát hết bó hoa với vẻ mặt lạnh lùng. Minh Hoàng rất kinh ngạc trước thái độ của Ngọc Kim nhưng chưa kịp nói gi thì Ngọc Kim nhanh tay lấy hộp nhẫn từ trên tay anh
\”Nhẫn kim cướng ư, cũng đẹp đó\”
nói rồi cô thẳng tay vút hộp nhẫn xuống biển. Minh Hoàng tức giận đứng dậy hỏi
\”Em đang làm gì hả Kim\”
lúc này có một chàng trai bước vào nắm tay Ngọc Kim một cách thân mặc. Minh Hoàng nhìn và hỏi
\”Anh là ai\”
Ngọc Kim cười đểu và nói
\”À là người yêu của của tôi đấy mà\”
Minh Hoàng mở to mắt nhìn
\”Em nói cái gì vậy Ngọc Kim, chúng ta đang yêu nhau mà\”
Ngọc Kim lấy tay vuốt nhẹ mái tóc đài của mình và ung dung nói
\”Tôi quen với anh chỉ muốn trả thú thôi\”
\”Trả thú anh ư\”
Minh Hoàng nhìn Ngọc Kim ánh mắt không hiểu.
\”Anh vẫn còn người bạn gái bốn năm của anh chứ?\”
Ngọc Kim cười khinh dĩ và hỏi. Minh Hoàng giật mình kêu khẽ
\”Ngọc Hoa\”
Ngọc Kim vỗ tay và nói
\”Thật không ngờ anh vẫn nhớ chị của tôi\”
Minh Hoàng nghe như sét ngang tai, giờ anh mới nhận ra là tên của hai người họ và vét mặt đều giống nhau.
\”Hai người là chị em… nhưng anh yêu em thật lòng mà\”
Minh Hoàng chạy tới nắm lấy đôi vai Ngọc Kim và nói. Chàng trai bên Ngọc Kim mạnh tay xô Minh Hoàng ra khiến cho anh té ngã xuống. Ngọc Kim cúi người xuống và cười lạnh lùng
\”Anh yêu tôi hay yêu tiền của tôi đây. Chị Hoa yêu anh như vậy mà anh lại làm tổn thương chỉ…anh có biết chỉ đã vì anh khóc nhiều thế nào không hả ? Lúc đầu tôi hơi thích anh thật nhưng tới khi vô tình biết anh bỏ rơi chị họ của tôi để chạy theo cô gái giàu có khác thì tôi quyết định phải làm cho anh biết cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào\”
Minh Hoàng mới biết tất cả chỉ giả dối, cô không hề yêu anh, hoá ra cô bên anh chỉ vì muốn trả thú cho chị họ của mình thôi… Ngọc Kim hôn môi chàng trai đứng ở đó trước mặt Minh Hoàng, cố ý khiến cho anh đau khổ. Minh Hoàng như phát điên lên chạy ra ngoài…
một mình Minh Hoàng lang thang ngoài đường cả buổi. Không hiểu tại sao anh lại đến trước cửa công ty cũ và vô tình gặp Ngọc Hoa từ trong bước ra. Hai người đã chạm mặt nhau nhung Ngọc Hoa cứ bước đi thẳng như không nhìn thấy Minh Hoàng đang đứng ở đó ! Lúc cô bước qua gần vai Minh Hoàng thì…
\”Hoa, em hận anh lắm phải không?\”
Ngọc Hoa đứng lại và hỏi
\”Ủa anh còn thấy em sao? Em cứ tường anh đã bị mù rồi chứ?\”
Minh Hoàng thở ra và nhẹ lắc đầu
\”Anh xin lỗi, anh đã gạt em\”
Ngọc Hoa nhìn xung quanh và hỏi
\”Anh nghĩ người luôn theo dõi sức khỏe của anh như em sẽ tin anh bị mù thật hay sao?\”
Minh Hoàng cúi đầu xuống thật thấp
\”Hãy tha thứ cho anh và cho tình yêu của chúng ta thêm một cơ hội nữa, được không?\”
Ngọc Hoa nhẹ lắc đầu và cười buồn
\”Là chính anh đã đánh mất tình yêu của chúng ta mà. Nếu mất rồi đừng tìm\”
nói xong thì Ngọc Hoa bước đi để một mình Minh Hoàng lại trong hồi hận muộn màng….
*****************Hết******************
Hãy trân trọng những người bên cạnh bạn nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!