Những Truyện Ngắn Của Sứ - Vì Tôi Yêu Cậu Ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Vì Tôi Yêu Cậu Ấy


Những cơn gió nhỏ thổi bay những chiếc lá vàng khô bay khắp nơi ở công viên, ánh nắng sáng sớm thật ấm… Rồi cái va chạm vào nhau của một chàng trai và một cô gái.
chàng trai ngã xuống và những tờ báo rơi nhẹ xuống đất.
\”Cậu có sao không ?\”
một giọng ngọt ngào vang lên bên tai. Chàng trai tên Tuấn Kiệt ngước mặt lên nhìn. một thiên thần xinh đẹp đang ở mặt anh, thật xinh đẹp… Tuấn Kiệt đang nhìn thấy một cô gái rất đẹp với mái tóc dài và với chiếc áo đầm màu trắng. Trông cô thật giống một thiên thần khiến cho Tuấn Kiệt không thể rời mắt khỏi…

Cô gái ấy không phải là ai khác mà chính là Ngọc An, nó đưa tay ra và hỏi
\”Cậu có sao không ?\”
Tuấn Kiệt lúc này giật mình và nhẹ gật đầu
\”Ờ…tớ không sao ?\”
nó đỡ Tuấn Kiệt đứng dậy và nói
\”Tớ xin lỗi nhé tại tớ vội đến trường quá\”
Tuấn Kiệt cúi người xuống lượm những tờ báo ở đất và nói
\”Vậy cậu đi đi, tớ không sao cả ?\”
nó cũng cúi người xuống lượm những báo đang dưới chân mình và đưa lại cho Tuấn Kiệt
tay của hai người vô tình chạm vào nhau khiến cho cả hai đều đỏ mặt. Tuấn Kiệt ngước mặt lên nhìn nó với cảm giác thân quen và buộc miệng gọi khẽ
\”Diễm Phương\”
nó ngạc nhiên và hỏi
\”Diễm Phương là ai vậy\”
Tuấn Kiệt hơi hoảng hốt vì biết mình đã lỡ lời. Anh nhẹ lắc đầu và nói giọng buồn
\”À không có gì ? Cảm ơn cậu đã lượm báo lại đùm tớ nhé\”
nó cười tươi và hỏi
\”Cậu bán báo dạo hả?
Tuấn Kiệt khẽ gật đầu ….

Từ khi gặp nó thì trong đầu Tuấn Kiệt luôn nhớ đến hình ảnh của nó. Mỗi khi nhớ lại nụ cười tươi của nó thì trái tim anh đập rất nhanh và anh luôn mong gặp lại nó, anh muốn được thấy nụ cười thiên thần của nó một lần nữa. Sáng nào Tuấn Kiệt cũng đến chỗ hôm bữa đã va vào nó, chỉ mong sẽ gặp lại nó nhưng chờ mấy ngày vẫn không thấy nó đi ngang qua, anh cứ chờ. chờ mãi.

Rồi vào một hôm anh vẫn như ngày thường đi qua lại ở con đường đó chờ nó. Hôm đó trời bỗng mưa to, anh đang hoảng hốt vì lo lắng cho những tờ báo trên tay mình sẽ bị ướt thì có một chiếc dù màu hồng che cho anh và một giọng nói dịu dàng bỗng thốt lên
\”Sao cậu lại ở đây\”
Tuấn Kiệt ngạc nhiên liền quay qua. Vừa quay qua thì anh đã thấy nó đang cầm dù che cho mình và anh đã được nhìn thấy nụ cười tươi của nó thêm một lần nữa. Tuấn Kiệt đơ người ra nhìn nó, nhìn thấy nó thì anh có cảm giác như được gặp lại một người mà anh rất nhớ …
trong lúc Tuấn Kiệt đang như người mất hồn thì nó nắm tay anh và nói
\”Kiếm chỗ nào trú mưa đi\”
Tuấn Kiệt chưa kịp phản ứng thì đã bị nó kéo đi…

Tuấn Kiệt và nó chạy vào một quán cà phê ở gần đó để trốn mưa, cả hai người đều bị ướt, nó thấy Tuấn Kiệt bị ướt thì liền lấy khăn giấy trong túi áo khoác ra và nói
\”Cậu bị ướt hết rồi kìa\”
rồi nó cầm khăn lau những giọt mưa trên trán Tuấn Kiệt, hành động dịu dàng của nó khiến cho Tuấn Kiệt vừa ngạc nhiên vừa đỏ mặt ..
Tuấn Kiệt quay mặt qua chỗ khác vì ngại.
\”Cảm ơn cậu, tớ tự lau được rồi\”
nó nhận ra sự ngại ngùng của anh nên nhẹ gật đầu
\”Mà cậu tên gì thế\”
\”Tớ tên Tuấn Kiệt á\”
Tuấn Kiệt quay qua và nói. Nó cười nhẹ
\”Còn tớ tên Ngọc An\”

Tuấn Kiệt và nó từ đó đã là bạn bè, thường nói chuyện qua điện thoại và thường đi chơi cùng nhau. Cả hai đều rất vui khi đi cùng nhau rồi có tình cảm với nhau từ lúc nào cũng không hay…
\”Ngọc An…tớ yêu cậu …làm bạn gái tớ nhé\”
Tuấn Kiệt ôm nó từ sau lưng và khẽ nói. Nó mỉm cười hạnh phúc và nhẹ gật đồng ý. Tuấn Kiệt cũng mỉm cười hạnh phúc và hôn nhẹ vào môi nó, nụ hôn đầu của nó đã đành tặng cho anh, nó yêu anh.

Nó yêu anh hơn bản thân mình, tình yêu của nó đành cho anh là thật lòng, thật dạ. Nhưng liệu trong lòng anh thật sự yêu nó không hay anh chỉ xem nó là người thay thế một ai đó ở trong quá khứ thôi…
Tuấn Kiệt và nó yêu nhau gần một năm, tưởng như là rất hạnh phúc nhưng mà làm sao nó có thể ngờ được thì ra nó chỉ là một người thay thế mà thôi…

Hôm nay nó đi học về, nó bỗng nhớ người yêu của mình quá nên nó vui vẻ đi mua đồ ăn và qua nhà Tuấn Kiệt mà không nói trước .nó tạo cho Tuấn Kiệt bất ngờ nho nhỏ, chính vì vậy nó đã vô tình phát hiện một sự thật, một sự thật khiến cho trái tim nó tan vỡ.

Nó vừa bước vào nhà Tuấn Kiệt thì đã nghe tiếng khóc từ trong phòng của Tuấn Kiệt vong ra, nó cảm thấy tiếng khóc ấy rất đau khổ, không biết Tuấn Kiệt có chuyện gì nên nó vội chạy vào xem. khi đến phòng Tuấn Kiệt thì nó thấy cửa phòng không dòng, nó cứ vậy nhìn vào trong.

Người bên trong chính là Tuấn Kiệt, anh đang ngồi dưới đất khóc, anh khóc như chưa bao giờ được khóc, trên tay anh đang ôm khung hình. Tuấn Kiệt vừa khóc vừa nói
\”Diễm Phương, sao em lại bỏ anh một mình trên thế gian này, anh rất nhớ em, anh nhớ em nhiều lắm Diễm Phương à. Anh bên Ngọc An mà trong lòng anh chỉ nhớ em thôi, em hãy quay về bên anh đi Diễm Phương\”
trông Tuấn Kiệt thật đau khổ, anh ôm chặt khung hình vào lòng.
Ngọc An, nó đứng bên ngoài càng đau đớn hơn, nước mắt của nó rơi từ lúc nào cũng không biết, chỉ biết những lời mà Tuấn Kiệt vừa nói khiến trái tim nó đau, rất đau, từng câu nói của anh như mũi dao đâm thẳng vào trái tim nó. Anh nói cái gì, bên nó mà trong lòng anh chỉ có hình bóng của cô gá tên Diễm Phương ấy thôi sao ? Không, không phải vậy đâu, nó không thể nào tin được, anh đã nói anh yêu nó mà, anh yêu nó mà…
nó đang cố tự gạt bản thân, đang cố tự dối lòng mình. Nhưng làm sao có thể được khi chính tai nó nghe anh nói ra những điều đó mà..nó lấy tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng khóc, nó không để Tuấn Kiệt phát hiện mình đã biết sự thật, một sự thật vô cùng tàn nhẫn đối với nó…

Tuấn Kiệt khóc một hôi thì ngủ thiếp đi. Nó từ từ bước vào và nhẹ nhàng lấy khung hình ra khỏi tay Tuấn Kiệt, nó muốn biết người con gái Diễm Phương ấy như thế nào.
\”Sao…sao có thể như vậy\”
nó hơi hoảng hốt khi nhìn vào tấm hình, vì người trong hình và nó có nhiều nét giống nhau, giờ nó hiểu phần nào, hiểu tại sao anh lại yêu nó…

Tuấn Kiệt có lẽ khóc mệt quá nên ngủ rất say, anh đã không hay rẳng nó đang khóc ở bên cạnh mình, anh đâu có biết trái tim của nó giờ đã tan tán, chính là anh làm trái tim nó tan tán vì một người con gái trong quá khứ, một người giờ không biết đang ở đâu…
nó muốn biết trong quá khứ ấy đã có chuyện gì với anh, cô gái tên Diễm Phương ấy giờ ở đâu tại sao lại khiến cho anh đau khổ như vậy.

Nó đứng dậy và chạy ra khỏi ra nhà Tuấn Kiệt và kiếm bạn bè Tuấn Kiệt để hỏi cho rõ, nó không chịu được nhìn thấy anh đau khổ như thế này…phải bên nó, một người mà anh không hề yêu thì chắc hẳn anh rất đau khổ…những suy nghĩ đó khiến nó quyết phải kiếm ra cô gái tên Diễm Phương ấy nhưng nếu kiếm được cô ấy thì nó sẽ nói gì, phải làm gì ?

Sau cả ngày nó cũng kiếm được người biết mọi chuyện, đó là Minh Thành, thằng bạn tốt của Tuấn Kiệt, nó đến nhà Minh Thành và hỏi
\”Diễm Phương là ai…là gì của Kiệt vậy Thành\”
Minh Thành ngạc nhiên nhìn nó
\”Sao cậu biết Phương vậy An\”
\”Sậu trả lời tớ đi, cô ấy là ai\”
nó đang cố ép Minh Thành phải nói thật. Minh Thành lắc đầu và nói
\”Tuấn Kiệt đã bảo là tớ không được cho cậu biết\”
nó ngã xuống khiến cho Minh Thành hoảng hốt hỏi
\”Ngọc An, câu sao vậy\”
nó vừa khóc vừa nói
\”Cậu làm ơn nói cho tớ biết đi, tớ xin cậu mà\”
Minh Thành thấy nó khóc đau khổ như vậy thì không còn cách nào hết.
\”Phương là bạn gái cũ của Kiệt hai năm trước\”

\”Thế cô ấy đang ở đâu\”

\”Cô ấy…đã …chết vì tai nạn rồi …chính mắt Kiệt thấy cô ấy ngã xuống…nên cậu ấy rất đau khổ\”

Nghe tới đó thì nước mắt của nó rơi càng nhiều . Minh Thành đưa khăn giấy cho nó và nói
\”Ngọc An…cậu rất giống Phương…\”
nó nhẹ gật đầu và cười cười, nụ cười đau đớn.
\”Ừ…tớ đã thấy hình cô ấy….thôi tớ về nha\”
nói rồi thì nó liền quay lưng đi không đợi Minh Thành nói thêm gì nữa…

Đã 1h đêm, trời bắt đầu trở lạnh mà nó cứ lang thang ngoài đường phố .nó bước đi như cái xác không hồn, cứ đi mãi, cứ đi mãi, nó vô thức đến con đường mà nó và Tuấn Kiệt đã vô tình va vào nhau…
\”Anh bên Ngọc An mà trong lòng anh chỉ nhớ em thôi Diễm Phương\”
tiếng khóc đau khổ của Tuấn Kiệt vang lên bên tai nó, những lời của anh khiến trái tim nó đau, đau như cắt vậy. Tại sao anh lại không thể quên cô gái ấy, cô gái ấy đã chết cách hai năm rồi, không lẽ nó còn thưa người đã chết nữa sao, nó gục ngã xuống và nước mắt của nó không ngừng rơi…nhớ lại cái cảnh Tuấn Kiệt ôm khung hình Diễm Phương và khóc đau khổ thì nó thật đau lòng, thì ra anh không hề yêu nó, thì ra anh chỉ xem nó là người thay thế thôi…thật đau mà…
nó ngước mặt lên trời và khóc oà lên
\”Nếu trên thế gian này có phép màu thật sự thì để thời gian quay lại đi, chỉ cần người tôi yêu hạnh phúc thì tôi nguyện làm tất cả…tôi sẽ hy sinh tất cả để cậu ấy hạnh phúc, cả mạng sống của tôi\”
nước mắt của nó từng giọt cứ rơi xuống mặt đất lạnh giá…

Trong lúc nó đang khóc đau khổ thì trên bầu trời bỗng xuất hiện một đường sáng, rồi có gì đó rơi xuống phía trước mặt nó, cái vật đó mãi tỏa sáng trước mắt nó.
\”Cái gì vậy\”
nó cố đứng lên và bước về phía trước vài bước để xem cái phát sáng đó là gì, nó thấy cái vật phát sáng đó là một viên đá màu xanh, nó cúi người xuống lượm viên đá đỏ đó lên nhìn và nói khẽ
\”Sao viên đá này phát sáng hoài vậy\”
\”Cô đang buồn đúng không ?\”
bỗng nhiên có giọng nói của trẻ con thốt lên, khiến cho nó hơi hốt hoảng quay qua, quay lại nhìn xưng quanh, nó hỏi giọng rung
\”Là ai đang nói thế\”
\”Ta đang trên tay cô đấy\”
hình như giọng nói trẻ con ấy phát ra từ viên đá đỏ trên tay nó…nó rung cả người và từ từ cúi đầu xuống nhìn viên đá trên tay mình, nó thấy trong viên đá đỏ ấy có khuôn mặt của đứa trẻ mái tóc ngắn đỏ, nhất thời nó hoảng sợ rút viên đá ra xa và té ngã xuống đất.
\”Đừng tới gần tôi\”
viên đá phát sáng và nhẹ nhàng bay lên trước mặt nó
\”Cô đừng sợ, ta không phải ma quỷ gì đó đâu, cô đừng sợ mà, ta là viên sao băng nhỏ thôi\”
nó chợt nhớ ra hôm nay là 11/8 ngày sao băng sẽ xuất hiện…nó đã đỡ sợ hơn. Viên đá đỏ ấy tự bay vào tay nó và hỏi
\”Cô đang buồn đúng không ?\”
nó rung rung nước mắt và nhẹ gật đầu. Viên đá phát sáng mạnh khiến nó không thể nào mở mắt được…lúc nó mở mắt được thì đã không còn viên đá nữa mà thay vào đó là một cô bé khoảng bảy tuổi đang đứng trước mặt. Nó hỏi
\”Em…là….\”
cô bé cười và nói
\”Là ta đây, ta là viên đá lúc nãy, ta tên Băng Băng\”
nó từ từ đứng lên nhìn, chuyện kỳ lạ nhất đang trước mặt nó. Băng Băng bay xưng quanh nó và hỏi
\”Cô đang có chuyện gì vậy, hay là cô ước gì đó đi, ta sẽ thực hiện\”
nghe nói tới đó thì nó vội vui mừng
\”Thật không ?\”
Băng Băng đứng lại và gật đầu
\”Dường nhiên là thật rồi, ta là sao băng mà\”
nó bật khóc và nói vội
\”Tôi muốn trở lại hai năm trước, trở lại trước khi Diễm Phương gặp tai nạn, tôi muốn Diễm Phương sẽ không chết và mãi mã sống hạnh phúc với Tuấn Kiệt\”
Băng Băng ngạc nhiên khi nó không hề ước cho bản thân mình mà lại ước cho bạn trai với cô gái khác…nó nắm tay Băng Băng và hỏi
\”Không phải là cô nói sẽ biến điều ước của tôi thành hiện thực sao ?\”
Băng Băng nhìn nó và nói giọng buồn
\”Nhưng…nếu người yêu cũ của bạn trai cô sống lại thì bạn trai cô sẽ không còn nhớ cô là ai nữa\”
\”Tôi đồng ý\”
nó không suy nghĩ gì mà thét lên. Câu đó của nó khiến cho Băng Băng đơ người ra vì quá ngạc nhiên ..nó lại bật khóc và nói
\”Cậu ấy đâu có yêu tôi, vậy sao tôi còn phải bận tâm cậu ấy có còn nhớ tôi hay không, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là đủ\”
Băng Băng nhìn và hỏi khẽ
\”Sao phải khổ vậy\”
nó lau nước mắt và cố gượng cười. một nụ cười đau khổ
\”Vì tôi yêu cậu ấy. Băng Băng, xin hãy giúp tôi\”
Băng Băng nhìn nó như vậy thì đã yếu lòng, không thể không giúp nó. Băng Băng nhẹ gật đầu
\”Thôi được, cô đi theo ta\”
rồi nó và Băng Băng bỗng biến mất…
……..
—-Hai Năm Trước—-
nó thấy mình và Băng Băng đang đứng trước cửa siêu thị…nó còn nhìn thấy Tuấn Kiệt và Diễm Phương đang nắm tay nhau bước ra. Diễm Phương đang đùa giởn vui vẻ với Tuấn Kiệt
\”Đố anh bắt được em.hihi\”
Diễm Phương vừa chạy qua đường vừa nói. Ngay lúc đó có chiếc xe hàng tông vào Diễm Phương…rồi cô ngã xuống trước mặt Tuấn Kiệt…
nó quay sang Băng Băng và hỏi
\”Đây là hình ảnh hai năm trước hả ?\”
Băng Băng gật đầu và nói
\”Phải, là hai năm trước, chỉ cần cô nói (tôi ước Diễm Phương sẽ không gặp tai nạn) thì cô ta sẽ không bị chiếc xe đó dụng…nhưng đổi lại bạn trai cô và cô sẽ không bao giờ gặp nhau\”
những hình ảnh vui vẻ của nó với Tuấn Kiệt đang hiện rõ trong đầu, nó không hề muốn xoá ngày tháng vui vẻ bên anh nhưng nhìn lại ở trước mắt, thấy anh ôm xác Diễm Phương khóc đau đớn ngoài đường như vậy thì làm sao nó có thể ích kỷ được…nó từ từ nhắm mắt lại.
\”Tôi ước Diễm Phương sẽ không gặp tai nạn\”
khi nó mở mắt ra thì nó đã thấy chiếc xe hàng dừng lại, thấy Diễm Phương không sao, thấy anh vui mừng ôm lấy Diễm Phương, nó cười nhưng nước mắt của nó lại không ngừng rơi. Băng Băng nắm tay nó và nói
\”Chúng ta trở về hiện tại thôi\”

—4h sáng, ở nhà Tuấn Kiệt—
Băng Băng buông tay nó ra và nói
\”Ta cho cô gặp Tuấn Kiệt lần cuối đó..khi trời sáng hai người sẽ biến mất khỏi cuộc đời nhau\”
nó ôm mặt khóc nức nở, không nói câu nào. Băng Băng hỏi
\”Cô hối hận rồi à\”

\”Không…tại tôi mừng quá thôi\”

\’\”Sao cô lại ngốc như thế ?\”

\”Vì tôi yêu cậu ấy\”

nó vừa khóc vừa nói. Băng Băng lắc đầu
\”Tình yêu là gì mà có thể khiến con người ta nguyện hy sinh tất cả\”
rồi Băng Băng biến trở lại viên đá và biến mất.

Lúc này Tuấn Kiệt từ phòng bước ra và đi thẳng vào nhà bếp, anh giờ không thể nhìn thấy nó dù nó đang ở trước anh…
Tuấn Kiệt mở tủ lạnh ra lấy thức ăn ra nấu bữa sáng, nụ cười của anh bây giờ trông thật hạnh phúc, đó là thứ mà nó muốn nhìn thấy nhất và là thứ mà nó không bao giờ mang lại cho anh.
nó nhẹ nhàng ôm lấy Tuấn Kiệt từ sau lưng
\”Tớ yêu cậu\”
Tuấn Kiệt có cảm giác lạ, quay đầu qua nhìn thì thấy người đang ôm anh là Diễm Phương, anh thấy Diễm Phương đang cười tươi với mình.
nó đã tan biến…tan biến mãi mãi ….
***********hết*****************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN