Những Truyện Ngắn Của Sứ - Thà Bạn Đừng Đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Những Truyện Ngắn Của Sứ


Thà Bạn Đừng Đến


(Phần 2 của Chiếc Thủy Tinh Cầu Vồng)

Nó – Diệu Linh là một học sinh giỏi nhất lớp 12a1 và cũng là cô gái xinh đẹp nhất trong trường học. Nó có khuôn mặt xinh xắn với mái tóc dài đen mượt hay vén qua một bên vai, trông nó thật dịu dàng nhưng người ta chẳng bao giờ thấy trên môi nó có nụ cười tươi. Người ta chỉ thấy nó luôn luôn lạnh lùng và suốt ngày chỉ một mình thôi, hình như nó chằng hề có một người bạn nào cả ?

Có một hôm không khí trong lành một mình nó ra sân cỏ sau trường đọc sách, đang yên tỉnh thì…
\”Mình mời bạn uống nước ngọt nè !\”-một giọng nữ bỗng vang lên và một lon Socola xuất hiện trước trang sách nó đang đọc.

Nó khẽ giật mình ngước mặt lên nhìn. Người đang đứng trước mặt nó giờ là một cô gái tên Ngọc Thư, đang mặc đồng phục của nhà trường với mái tóc ngắn ngang vai, trông cô cũng dễ thương lắm. Ngọc Thư cười tươi và nói khẽ
\”Mình mời bạn uống đó !\”
nó vội đứng dậy hỏi
\”Nhưng bạn là ai, sao lại mời tôi uống nước chứ ?\”
Ngọc Thư vẫn cười
\”Mình tên Ngọc Thư ngồi phía sau Linh mấy tháng rồi mà\”
rồi cô đưa vào tay nó lon Socola một cách tự nhiên. Nó khẽ rút tay lại và nói giọng lạnh nhạt
\”Cảm ơn nhưng tôi không khát\”
nói rồi nó cúi người xuống thu dọn mấy cuốn sách của mình lại.

Ngọc Thư tỏ ra hụt hẫng và nói giọng buồn
\”Thư chỉ muốn làm bạn với Linh thôi mà…\”
nó ôm lấy mấy cuốn sách đứng lên và lạnh nhạt nói
\”Tôi đã quen một mình rồi\”
không để Ngọc Thư nói thêm gì nữa nó quay lưng bước đi nhanh. Ngọc Thư rất ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của nó, cô thất vọng ra về…

Tưởng cô sẽ bỏ cuộc nhưng không, từ hôm đó Ngọc Thư để ý đến nó nhiều hơn, cô tìm mọi cách bắt chuyện với nó nhưng tất cả đều vô ích.

Nó vẫn lạnh lùng chẳng thèm để ý đến những gì mà cô nói, giống như nó xem cô là người vô hình vậy. Trong lòng nó cũng không hiểu tại sao cô lại luôn muốn làm bạn với mình rõ ràng hôm bữa nó đã nói rồi mà. Nó vẫn thờ ơ với Ngọc Thư dù cô có làm gì ?

Cho mãi hai tháng sau, có một hôm lúc Ngọc Thư đang thực lớp thì nó bỗng chạy vào với vẻ mặt lo lắng. Ngọc Thư lên tiếng hỏi
\”Ủa Diệu Linh, không phải lúc nãy Linh đã về rồi sao?\”
nó không thèm trả lời mà cứ nhìn dưới đất, hình như nó đang tìm cái gì đó ! Nhìn thấy nó có vẻ như muốn khóc nên Ngọc Thư cũng cúi người xuống nhìn qua nhìn lại ở dưới đất…

Sau vài phút Ngọc Thư cuối cùng cũng thấy dưới chân bàn có một chiếc vòng đeo tay bạc, cô vội chạy tới lượm lên và vô tình nhìn thấy dòng chữ trên chiếc vòng \”Chúng ta mãi mãi là bạn thân\” thấy dòng chữ ấy thì Ngọc Thư biết rằng chiếc vòng này rất quan trọng với nó.
\”Híc …híc… Mất thật rồi sao?\”
nó khẽ nói. Lúc này Ngọc Thư bước tới đưa chiếc vòng ra trước mặt nó và hỏi
\”Linh đang tìm cái này phải không?\”
nó liên ngước mặt lên nhìn. Vừa thấy chiếc vòng bạc trên tay Ngọc Thư thì nó đã nở nụ cười vui mừng và buột miệng kêu khẽ
\”Nhã Phương\”
rồi nó đứng lên cầm lấy chiếc vòng bạc từ tay Ngọc Thư và ôm vào lòng. Chiếc vòng bạc ấy của một cô bạn tên Nhã Phương đã tặng nó, suốt hai năm qua nó luôn mang theo bên mình vì chiếc vòng bạc ấy có những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc sống này của nó….

Ngọc Thư và nó ngồi xuống bên cạnh nhau.
\”Nhã Phương ???? Người đó là ai vậy Linh\”
Ngọc Thư hỏi giọng mò tò.  Nó nhìn vào chiếc vòng và nói khẽ
\”Nhã Phương…là bạn thân của tôi\”
Ngọc Thư vội hỏi
\”Thế giờ bạn ấy đâu rồi\”
nó thở dài và nhẹ quay mặt qua chỗ khác. Nhìn nó có vẻ không muốn nói thì Ngọc Thư vội vàng nói
\”À Thư xin lỗi. Thư nhiều chuyện quá\”
nó lấy tay vén nhẹ mái tóc trước của mình và đứng dậy nói
\”Thôi…tôi còn có việc… Cảm ơn bạn đã giúp tôi tìm lại chiếc vòng nha\”
nói rồi nó quay lưng đi… Nhưng từ đó nó đã thay đổi thái độ với Ngọc Thư, dù cô có hỏi bất cứ điều gì về bài tập thì nó cũng sẵn lòng trả lời. Rồi từ từ cả hai người trở thành bạn bè từ lúc nào cũng hay… Nó thấy cô bạn Ngọc Thư này cũng tốt, cũng biết quan tâm người khác. Cả hai đều thật lòng quan tâm nhau.

—–Một Năm Sau——-
Giờ nó với Ngọc Thư đã bước vào cánh cửa đại học và cả hai đã thân hơn trước chút rồi, nó tưởng tình bạn này sẽ lâu dài sẽ không tan vỡ như tình bạn kia nhưng nó sai rồi…   

Một hôm nó qua nhà Ngọc Thư để làm bài với cô và hai cô bạn khác.  Ngọc Thư hỏi
\”Bài này làm thế nào vậy Linh\”
nó bỏ cây viết xuống bàn và tiến gần chỗ Ngọc Thư
\”Đâu, đưa cho Linh xem thử\”
\”Đây nè Linh\”
Ngọc Thư đưa cuốn tập đang trong tay mình qua cho nó xem.
\”À bài này hả ?   Thế nè….\”
nó vui vẻ chỉ Ngọc Thư làm bài. Nó rất thật lòng giúp đỡ cô trong chuyện học tập và luôn chia sẻ với cô những lúc cô không vui hay là những lúc cô cãi nhau với người yêu. Nó đã thật lòng xem cô là bạn tốt, cứ giúp đỡ cô trong tất cả mọi việc mà chẳng hề nghĩ suy gì cả ?

Ngọc Thư nhẹ gật đầu
\”Thư hiểu rồi, cảm ơn Linh nhiều nha. Linh thật giỏi bài nào cũng biết hết\”
nó vén gọn mái tóc trước của mình rồi cười cười
\”Thư đưa Linh lên cao quá rồi đó !\”
hai cô bạn của Ngọc Thư đang ngồi kế bên cũng cười cười. Ngọc Thư lấy đĩa trái cây đưa tới trước mặt nó và vui vẻ nói
\”Linh ăn trái cây đi. Ngọt lắm nè !\”
nó ngước mặt lên vô tình thấy đồng hồ đeo tường thì vội nói
\”Đã hơn 6h rồi hả ? Thôi Linh phải về rồi. Bay mọi người nhé\”
Ngọc Thư và hai cô bạn nhẹ gật đầu
\”Ừ bay Linh\”
nó ôm tập sách rồi vui vẻ bước ra khỏi phòng Ngọc Thư.

Ra tới trước cổng thì nó mới nhớ ra áo khoác của mình còn ở bên trong.
\”Trời à sao dạo này mình hay quên quá ta\”
nó vừa quay vào vừa lẩm bẩm. Tới trước cửa phòng thì…
\”Thư hay thật, biết lợi dụng con nhỏ đó chỉ bài\”
cô bạn của Ngọc Thư cười nói. Cô bạn thứ hai lúc này cũng lên tiếng nói
\”Chứ sao nữa, Ngọc Thư của chúng ta mà. Con nhỏ đó xem trọng tình bạn, chỉ cần giả vờ quan tâm lo lắng cho nó chút thôi là nó ngu ngốc chỉ bài cho tụi mình liền á\”
cô bạn 1 cười đểu
\”Hừ, cũng nhờ mình tra ra chuyện của nó và cô bạn Nhã Phương và cố ý va chạm vào nó khiến cho nó làm rớt chiếc vòng thì Thư mới kết thân với nó được chứ ? Khi nào xong việc thì Thư cứ vứt con nhỏ đó đi nha. Haha\”
Đứng bên ngoài nó nghe rõ từng câu. Thật lòng nó không thể nào tin được Ngọc Thư làm bạn với nó chỉ vì muốn nó chỉ bài, được điểm cao thôi, cô từ trước giờ đang lợi dụng nó ư, thật quá đáng mà.

Lúc này Ngọc Thư cười ngượng và nói
\”Đúng là lúc đầu Thư chỉ muốn điểm cao để tốt nghiệp và đuợc vào đại học mới làm bạn với Diệu Linh… Nhưng….\”
\”Xin lỗi, tôi bỏ quên áo khoác\”
Ngọc Thư chưa nói hết câu thì nó mở cửa bước vào và nói giọng lạnh nhạt. Nhìn thấy nó thì hai cô bạn và Ngọc Thư đều hoảng hốt. Nó vội lấy áo khoác của mình trên ghế rồi bỏ đi thật nhanh chẳng nói câu nào.

\”Diệu Linh\”
Ngọc Thư vội vàng đuổi theo. Nó cố chạy nhanh ra khỏi nhà Ngọc Thư, nó thất vọng, đau lòng, nó tự hỏi thật ra bản thân mình đã làm sai gì mà sao người bạn nào cũng không thật lòng với nó, đều muốn bỏ rơi nó, chẳng lẽ nó thật lòng xem họ là bạn của mình là sai hay sao ? Nước mắt của nó tuôn rơi từ lúc nào cũng chẳng biết nữa.

Ngọc Thư cố nhanh một bước chặn nó lại và nói
\”Diệu Linh, nghe Thư giải thích đi\”
\”THÔI ĐỦ RỒI\”
nó bỗng thét lớn lên. Ngọc Thư khẽ giật mình nhìn nó. Lúc này ánh mắt nó vô cùng lạnh lùng khiến cho người khác phải tránh xa. Nó nhìn và nghẹn ngào hỏi
\”Bạn lợi dụng tôi chưa đủ ư ? Sao bạn lại đối xử với tôi như vậy hả Ngọc Thư, tôi thật lòng xem bạn là bạn tốt mà\”
Ngọc Thư vừa gật đầu vừa nói
\”Phải ! Thư thừa nhận lúc đầu Thư tìm mọi cách kết bạn với Linh chỉ vì muốn lợi dụng Linh để Thư được vào đại học thôi. Linh cũng biết Thư học kém thế nào rồi mà\”
lúc này nước mắt Ngọc Thư bất giác rơi, cô nghẹn ngào nói tiếp
\”Nhưng một năm qua chúng ta cùng chia sẻ buồn vui với nhau, từ lâu Thư đã không còn ý nghĩ lợi dụng Linh nữa. Linh đã là bạn thân của Thư thật rồi\”
nó bỗng khẽ cười, một nụ cười thật buồn, nó khẽ rơi nước mắt và hỏi
\”Bạn nghĩ tôi còn có thể tin bạn nữa sao ?\”
Ngọc Thư nắm tay nó và vội nói
\”Linh hãy tha thứ cho Thư lần này đi mà\”
nó giật tay Ngọc Thư ra và nói giọng lạnh nhạt
\”Rất tiếc không thể, tình bạn này nên kết thúc đi\”
Ngọc Thư vội lắc đầu
\”Không ? Thư không muốn\”
nó nhìn và nói khẽ
\”Từ khi Nhã Phương bỏ đi qua Anh thì tôi rất cô đơn… Là bạn đã đến, là bạn nhắc cho tôi nhớ tình bạn đẹp thế nào…nhưng nếu bạn đến khiến tôi thất vọng trong tình bạn, khiến cho nước mắt tôi rơi một lần nữa thì…thà bạn đừng đến…\”
nói xong thì nó lạnh lùng bước đi… Lượt qua Ngọc Thư như chưa từng quen biết. 

Những cơn gió lạnh giá vô tình đi ngang qua thổi mái tóc nó nhẹ nhàng bay lên. Lúc này người ta mới thấy hai hàng nước mắt đang nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của nó. Chẳng ai có thể biết ngay lúc này trong lòng nó buồn thế nào, thất vọng thế nào. Từ khi Ngọc Thư đến bên nó thì nụ cười mới có lại trên môi nó nhưng giây phút này đây nó lại ước cô đừng bao giờ đến, vì cô đến lại khiến cho nước mắt nó tuôn rơi.  Giơ tay mình đang đeo chiếc vòng lên nhìn và hỏi khẽ
\”Nhã Phương à tại sao chứ ? Sao ai ai cũng không thật lòng với Linh hết vậy… Không lẽ cả đời này Linh sẽ không có một tình bạn đúng nghĩa sao ?\”
Bước chân nó cứ lang thang đường phố chẳng biết đi đâu về đâu…

Thật ra trong lòng Ngọc Thư cũng đau buồn không kém, cô tự trách bản thân mình sao lúc đầu lại lợi dụng tình bạn với nó để có lợi ích cho riêng mình. Giá mà cô không có ý nghĩ ấy thì sẽ không đánh mất tình bạn này và sẽ không khiến cho một người tốt như nó phải tổn thương như thế này. Giá như từ đầu cô đến với tình bạn này cách chân thành thì tốt biết bao… Nhưng giờ có hối hận thì cũng quá muộn màng rồi, từ nay có lẽ nó sẽ xem cô là một người xa lạ chưa từng quen biết…
*****************hết****************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN