Nhượng Xuân Quang - Chương 32: Sắp chết đến nơi rồi, ai có thể không run sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nhượng Xuân Quang


Chương 32: Sắp chết đến nơi rồi, ai có thể không run sao?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Toàn bộ việc này đều như Mộ Cẩm dự liệu.

Hắn đang muốn mượn phong thư này của Thập Nhất để trêu chọc Nhị Thập.

Quan Thuần Lương nói, nàng không biết được ba chữ “Dao tương tư” nên đến đây hỏi.

Tiểu Lục cùng Thập Nhất đều biết chữ. Nhị Thập muốn hỏi chữ, cũng không cần đến Băng Sơn Cư. Do vậy có thể thấy được, việc Nhị Thập thêu khăn hỏi chữ này, là muốn giấu Tiểu Lục, cũng muốn giấu Thập Nhất.

Mộ Cẩm tưởng tượng rõ ràng chuyện đã xảy ra, vì vậy để cho Dương Đào đến phòng Nhị Thập tìm kiếm vật có ba chữ “Dao tương tư”.

Dương Đào trở về nói: “Hồi bẩm Nhị công tử, có một phong thư đặt trong hộp thêu.”

Mộ Cẩm cầm lấy lá thư này, “Nói cho nàng ta biết, thư ở chỗ ta.”

Nhị Thập nghe xong lời Dương Đào nói, vì giúp Thập Nhất che dấu gian tình, nhất định sẽ tới thư phòng.

Lòng nàng toàn sự sợ hãi, bị chặn bởi tường cao, là con mồi nhỏ bé không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Nhưng toàn bộ việc này cũng không như Mộ Cẩm dự liệu.

Đinh Vịnh Chí là thứ ngoài ý muốn.

Thốt ra hai chữ “Hoàng Thượng”, với sự nhạy bén của nữ nhân kia, có lẽ đã đoán được đại khái.

Mộ Cẩm vốn định bày ra một cái bẫy nho nhỏ để trêu đùa Nhị Thập, nhưng không ngờ, lại đem bí mật của chính mình lộ ra.

Nhìn thấy nàng rơi xuống Thệ Đàm, Mộ Cẩm bỗng nhiên nhớ tới Linh Lộc Sơn, lần Nhị Thập chạy trốn. Tâm trạng giờ phút này lại giống với lúc nhìn hồ nước khi ấy, dường như có điều gì tiếc hận. Khó có nổi một nữ nhân thú vị, liền như vậy chết đi, thật đáng tiếc.

Ngày ấy, Mộ Cẩm nói hắn nuôi hổ gây họa. Nhưng Nhị Thập còn không thể là một chú hổ con. Nàng lợi dụng sự khôn vặt của mình, chỉ biểu hiện ở trước mặt hắn. Giúp cuộc sống nhàm chán của hắn thêm vài việc vui.

Nàng biết quá nhiều, hơn nữa lại trọng tình trọng nghĩa. Hai điểm này đều dễ dàng bị người khác lợi dụng.

Nàng thật đáng chết, nàng sớm nên chết đi.

“Nhị ca.” Tiếng hoàng anh xuất cốc vang lên. Mộ Đông Ninh đứng trên chiếc cầu gỗ, ngưng mắt nhìn về Mộ Cẩm ở phía xa.

Con mắt Mộ Cẩm rời khỏi Thệ Đàm, nhìn về phía muội muội.

Đây cũng là thứ ngoài ý muốn.

Mộ Cẩm vốn định dùng thư dọa Nhị Thập. Nhưng dọa quá mức lại không vui. Vì vậy lại để cho Thốn Bôn đi mời Mộ Đông Ninh, kịp thời cứu viện Nhị Thập.

Hôm nay, việc này cũng thành ngoài ý muốn. Mộ Cẩm muốn để cho Mộ Đông Ninh cứu viện, là một Nhị Thập che giấu phong thư. Chứ không phải là một Nhị Thập đã biết được bí mật của hắn.

Xem ra, đồ miệng rộng Đinh Vịnh Chí đã phá vỡ bàn cờ của Mộ nhị công tử rồi.

Mộ Đông Ninh không hề hay biết, vẫn đảm nhiệm vai là người đi cứu.

“Nhị ca.” Nàng gọi lại một tiếng, nhìn Thệ Đàm mà hô lớn: “A Man rơi xuống nước rồi!”

Trong tai Nhị Thập, cái âm thanh “A Man” này như từ phía chân trời xa xôi bay đến. Nếu có thêm giọng điệu của Tây Phụ Quan thì càng gần gũi hơn.

Nàng thật sự sắp chết rồi, trong đầu mơ màng nghe được tiếng gọi của người nhà.

Phụ thân nói: “A Man, con đi trước vài năm làm tạp dịch, đợi đệ đệ, muội muội trưởng thành, trong nhà nhiều người lao động, con cũng không cần khổ cực như vậy nữa.”

Mẫu thân nói: “A Man, đến trong nhà người giàu, nhất định phải nghe lời. Lời không được nói, phải vĩnh viễn giấu dưới đáy lòng.”

Đệ đệ, muội muội trưởng thành. Nàng lại bị bán đến kinh thành, mất đi liên hệ với người nhà.

Bốn phương tám hướng nước chảy cuồn cuộn. Tuy Nhị Thập kỹ năng bơi vô cùng tốt, nhưng bả vai lại bị Mộ Cẩm túm đến bị thương, căn bản nhấc không nổi cánh tay.

Nàng hối hận. Lúc trước không nên làm người câm mà phải làm một người điếc. Như vậy thì cái gì cũng không biết rồi.

Hai cái đầu tròn nhỏ cá ăn thịt trong hồ nước đang chơi vui vẻ, đột nhiên ngửi được mùi thức ăn mới, hưng phấn mà nhe lên răng nanh phi tới. Đông Tây Nhị Tài sức cắn rất tốt, cắn xé vài cái, có thể đem Nhị Thập xé thành các mảnh nhỏ.

Nhị Thập chìm vào bên trong hồ nước, không thấy nổi lên bọt khí.

Mộ Đông Ninh kinh hãi, mắt nhìn thấy Mộ Cẩm thờ ơ, liền gọi hai tiếng: “Nhị ca, Nhị ca!”

“Ừ.” Mộ Cẩm chỉ như vậy lên tiếng.

Mộ Đông Ninh chỉ chỉ bên trong hồ nước, lo lắng nói: “A Man rơi xuống hồ nước rồi!”

“Ừ.” Mộ Cẩm thực bình tĩnh.

Mộ Đông Ninh hỏi: “A Man vì sao lại rơi xuống nước?”

Mộ Cẩm nở nụ cười, nói: “Chắc là không cẩn thận rơi xuống.”

Mộ Đông Ninh không còn tâm trạng oán trách vị Nhị ca vô tình máu lạnh này, kêu to với hai hộ vệ trên cầu. “Các ngươi mau mau đi vớt người, trong nước có người sắp bị cá ăn rồi!”

Không có lệnh của Mộ Cẩm, hộ vệ nào dám động. Hai người cúi đầu, không rên lấy một tiếng.

“Thốn Bôn, Thốn Bôn!” Mộ Đông Ninh khó thở, gọi: “Thốn Bôn!”

Thốn Bôn không biết ở nơi nào, không có tiếng đáp lại.

Mộ Đông Ninh không rõ nguyên nhân, trơ mắt nhìn thấy Nhị Thập rơi xuống hồ, lúc này không giúp được gì, nàng không khỏi nghẹn ngào một tiếng: “Nhị ca, huynh đã đáp ứng muội, sẽ đối xử tối với nàng cơ mà.”

Mộ Cẩm nói: “Khóc cái gì? Nàng ta còn chưa chết.”

Mộ Đông Ninh khóc lớn tiếng hơn, “Nhị ca, cầu xin huynh cứu lấy A Man.”

“Được rồi, đừng khóc.” Nước mắt Mộ Đông Ninh ngược lại lại có hiệu quả, Mộ Cẩm giơ tay phất một cái.

Đông Tây Nhị Tài đang bơi về hướng Nhị Thập lập tức dừng lại, song song vẫy đuôi mà vòng ra chỗ khác, tiếp tục đi gặm thi thể mục nát.

“Như thế nào đột nhiên lại đến đây?” Mộ Cẩm như đã quên, là chính hắn an bài nàng đến đây.

Mộ Đông Ninh cho rằng Thốn Bôn gạt Mộ Cẩm tìm nàng, không dám khai tên Thốn Bôn ra. Nàng tìm cớ nói: “Hôm nay Xuân Lan làm bánh củ cải trắng, muội cảm thấy hương vị rất ngon, muốn cho Nhị ca nếm thử. Ai ngờ đâu thoáng một cái, liền thấy A Man rơi xuống hồ, huynh còn không cứu.”

“Ừ.” Hễ nói đến Nhị Thập, thái độ Mộ Cẩm liền ôn hòa.

“Nhị ca!” Mộ Đông Ninh lại muốn sử dụng nước mắt tấn công.

“Biết rồi.” Ánh mắt Mộ Cẩm trở lại bên trong hồ, “Thốn Bôn, đem nữ nhân kia vớt lên.”

“Vâng.”

Mộ Đông Ninh chỉ nghe thấy không trung vang lên một tiếng, không nhìn được Thốn Bôn từ đâu đến, chỉ thấy hắn nhảy xuống nước.

Đinh Vịnh Chí lúc này mới đi tới, đến bên cạnh Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm liếc nhìn Đinh Vịnh Chí. “Úp một cái sọt lớn như vậy, ngươi còn có mặt mũi đứng đây.”

Mộ Đông Ninh không biết Đinh Vịnh Chí, càng không biết hắn là con trai của Thượng Thư. Hiển nhiên không thể nào biết được, Nhị ca nàng trước mặt một vị quan nhị đại, lại uy phong như thế.

(*Quan nhị đại: tầng lớp con, cháu của quan lại)

Đinh Vịnh Chí không dám nói câu nào. Hắn nào ngờ được, từ trước đến nay không có ai dám vào Băng Sơn Cư, bỗng nhiên từ đâu ra mọc ra một nữ nhân tới.

May mắn lúc ấy hắn gọi là “Nhị công tử”, không gọi câu “Tứ hoàng tử” nào. Cái này xem như bảo vệ được thân phận Tứ hoàng tử đi. Đinh Vịnh Chí an ủi chính mình.

Nhị Thập chìm ngày càng sâu, Thốn Bôn không có cách nào chỉ lướt trên mặt nước tìm người. Hắn bơi vào, bất chấp nam nữ khác biệt, tay phải nắm chặt lấy cổ tay gầy gò của nàng, tay trái dùng sức, ôm bên trên eo nàng. Hắn ôm lấy nàng, phi thẳng lên.

Nhị Thập đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, cực kỳ ỷ lại cái ôm ấm áp này, nàng đem mặt dán chặt vào ngực Thốn Bôn.

Ánh mắt Mộ Cẩm càng trầm xuống.

Đến trên bờ, Thốn Bôn nhẹ nhàng đem Nhị Thập đặt trên mặt đất, lui sang một bên.

Nhị Thập sức nín thở kém, từng ngụm từng ngụm chậm chạp phun ra, tỉnh lại.

Đau nhất vẫn là chỗ bả vai bị Mộ Cẩm túm chặt, đau đến co rúm cả người lại.

Thân thể nhỏ bé run lên một cái, như sắp vỡ ra từng mảnh nhỏ.

“Dương Đào.” Mộ Cẩm ra lệnh: “Tắm rửa sạch sẽ cho nàng, bôi thuốc trên vai, lát nữa ta có lời muốn hỏi.”

“Vâng.” Dương Đào từ bên trong bóng cây đi ra.

Mộ Đông Ninh tiến lên hỏi: “A Man, em có sao không?”

“Đông Ninh.” Mộ Cẩm gọi nàng, “Bánh củ cải trắng đâu?”

“Có ngay ạ.” Mộ Đông Ninh thở dài, “A Man, nghỉ ngơi tốt nhé.”

Mộ Cẩm nói: “Yên tâm, không chết được.”

“Nhị ca, A Man chọc giận huynh ở đâu?”

“Nàng ta có ngày nào không chọc giận ta sao?”

Mộ Đông Ninh nhớ tới, Tiểu Thất cũng thế này bị ném vào trong hồ. Khi đó, Tiểu Thất còn có hộ vệ yêu mến cứu giúp. Mộ Đông Ninh khuyên nhủ: “Nhị ca, trời cao có đức hiếu sinh, nàng làm sai việc gì, cũng không cần trả giá bằng tính mạng.”

Mộ Cẩm liếc mắt nhìn bóng lưng Nhị Thập rời đi. “Nàng a.” Hắc cười ác ý, “Hồng hạnh vượt tường rồi.”

Mộ Đông Ninh ngạc nhiên tại chỗ.

– —

Tiểu Thập thích nói chuyện phiếm.

Với nha hoàn, người hầu, thậm chí cả với hộ vệ trên cầu, nàng đều có thể tán dóc được vài câu.

Nàng băng qua Băng Sơn Cư, gặp được nha hoàn thiếp thân của Mộ Đông Ninh. Tiến lên bắt chuyên, sau đó cuống cuồng chạy đến Yểm Nhật Lâu.

Khi đó, Tiểu Lục đang nói những đạo lý tâm đắc gần đây.

Nàng cùng Thập Ngũ, hai vị tiểu mỹ nhân ngồi bên ngoài vườn, một người uống trà, một người thủ thỉ.

Tiểu Lục thở dài một tiếng, nói: “Đến ngày hôm qua ta mới nghĩ thông suốt. Mấy người chúng ta tranh đấu gay gắt, nhưng đều chỉ là thủ đoạn nhỏ nhặt. Đổi lại ở nhà khác, khẳng định là đấu không lại những nữ nhân kia. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ở lại bên cạnh Nhị công tử vẫn là thích hợp nhất. Nếu như Nhị Thập được sủng ái, về sau gả cho Nhị công tử, ta liền đi cầu xin nàng, ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi. Nguyện vọng của ta rất đơn giản, chỉ cần ăn một bát cơm, được ngủ trên giường lớn. Ăn no ngủ kỹ, ta đã thỏa mãn rồi.”

Tiểu Thập bước vào Yểm Nhật lâu, định lớn tiếng hô to, lại kiềm chế, nhanh nhảu nói, “Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi.”

Mấy ngày gần đây, Tiểu Lục ngồi ở chỗ này mà đợi các loại bánh từ trên trời rơi xuống, cái gì cũng không chờ được. Người cũng lười biếng đi rất nhiều. Nàng chống cằm nhìn lại, chậm rãi hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng nhẽ Nhị công tử muốn đuổi chúng ta khỏi phủ rồi hả? Có phân phát ngân lượng không? Được bao nhiêu?”

Tiểu Thập nói: “Có lẽ… một phần cũng không cho a.”

Tiểu Lục trợn tròn mắt, đứng dậy, “Chuyện gì vậy?”

Lúc này, ba người còn lại đã nghe được lời Tiểu Thập nói, lần lượt ra khỏi phòng.

Tiểu Thập chạy vội, có chút thở gấp, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm thở nữa rồi. “Là Nhị Thập… Nhị Thập… xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?” Thập Ngũ lập tức bật dậy, “Hôm qua, không phải Nhị công tử để cho phòng may vá làm suốt đêm để may đồ mới sao? Hôm nay còn an bài nha hoàn cho Nhị Thập, tốt như thế sao lại xảy ra chuyện được?”

Thập Nhất cũng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Các ngươi cũng không phải không biết, cái tính tình của Nhị công tử, sáng thì âm, chiều thì tinh, nửa đêm thì cuồng phong mưa bão.” Tiểu Thập nói: “Ta vừa nói chuyện phiếm với nha hoàn của Tam tiểu thư, nàng nói Nhị công tử phát hiện Nhị Thập tư thông với nam nhân, vô cùng tức giận, như thể muốn phá hủy cả Băng Sơn Cư.”

Thập Nhất thật lâu không lộ ra vẻ gì, khuôn mặt đã trắng, nay còn trắng hơn, trắng đến vô cùng.

“Nhị Thập tư thông với người khác?” Thập Ngũ không tin, “Nàng đến lời nói còn không nói được, như thế nào tư thông với người khác được?”

“Cùng ai tư thông?” Tiểu Lục kinh ngạc suy đoán, “Thốn Bôn sao? Thốn Bôn không thích nói chuyện, Nhị Thập lại không nói được, thấy cũng xứng đôi lắm.”

“Phi!” Thập Ngũ mắng một tiếng, “Ngươi nói cái gì đó? Nói hươu nói vượn.”

Tiểu Lục ngậm miệng.

Tiểu Thập nói: “Nhị công tử trong ở phòng Nhị Thập tìm ra một phong thư tương tư.”

Thập Nhất hiểu rõ, cái phong thư kia chính là của nàng. Nhị Thập miệng khó thể trả lời, có thể Nhị công tử đã hiểu lầm.

Tiểu Lục càng thêm ngạc nhiên, “Nhị Thập không biết chữ, như thế nào có thể thư từ được?”

“Nhị công tử khả năng… nghi ngờ Nhị Thập giả bộ không biết chữ thì phải?” Tiểu Thập nói, “Nhị Thập bị ném vào trong Thệ Đàm, may mắn Tam tiểu thư đi qua, mới cứu được lên. Nha hoàn nói, Nhị công tử có lời muốn hỏi, có khi nào lại giống với Tiểu Thất hay không, hỏi xong rồi không thấy tăm hơi?”

Thập Ngũ sốt ruột, “Sáng nay Nhị công tử vốn muốn cùng ta đi du ngoạn, ta nghĩ, Nhị công tử từng có hảo cảm với ta, ta đi cầu xin hắn.” Nói xong, nàng nhấc váy chạy ra ngoài.

Thập Nhất sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy. Nàng nắm chặt chiếc váy ngắn của mình. Bông hoa trên váy bị nắm chặt như thể bị héo rũ. Nàng buông lỏng tay ra, bỗng nhiên thở ra một hơi, kiên quyết mà đi ra ngoài.

Thập Tứ vẫn luôn không nói gì, mặt lạnh lùng, môi mím lại, cũng quay đầu đi.

Tiểu Lục cùng Tiểu Thập liếc nhìn nhau.

Tiêu Thập hỏi: “Chúng ta không đi à?”

Tiểu Lục dậm chân một phát, kéo tay Tiểu Thập nói: “Đi, ngươi không phải thích xem chuyện vui nhất sao?”

Tiểu Thập bị túm làm chân trái vấp chân phải, “Nhị công tử có thể đem chúng ta xử tử luôn hay không?”

“Lần trước ta thay Tiểu Thất cầu tình, Nhị công tử buông tha ta. Lúc này… Không biết nữa.” Tiểu Lục như hạ quyết tâm, “Chết thì chết. Không phải từng có câu, chết khổ sở một chút, về sau có thể đầu thai vào gia đình giàu có.”

Tiểu Thập nói: “Ta chưa từng nghe qua lời này a.”

Tiểu Lục nói: “Ta nghe qua là được rồi.”

Tiểu Thập còn nói: “Tiểu Lục, tay của ngươi giống như rất run.”

Đâu chỉ run thôi đâu, Tiểu Lục cả mồ hôi lạnh còn túa ra. “Sắp chết đến nơi rồi, ai có thể không run sao?” Tiểu Lục hướng về phía trước chạy, “Đừng nói chuyện nữa, cứu người quan trọng hơn. Ta mỗi năm đều bái tế cho Tiểu Thất, đã buồn lắm rồi. Cũng không muốn sau này phải bái thêm cho cả Nhị Thập nữa đâu.”

Mấy vị tiểu mỹ nhân áo quần phấp phới, như hoa nhài trắng tuyết lặng yên nở nộ, thơm ngát cả đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN