Nhượng Xuân Quang
Chương 33: Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Mộ Đông Ninh có chút lo lắng, nói đi nói lại với Mộ Cẩm: “Chuyện tư thông có khi chỉ là hiểu lầm, Nhị ca vẫn nên hỏi rõ ràng, sau đó hẵng quyết định.”
Ở trước mặt nàng, Mộ Cẩm thu lại vẻ không kiên nhẫn, “Đã biết.”
Nàng lại khuyên bảo: “Nhị ca, huynh phải đáp ứng muội, ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động. Mạng người là chuyện lớn.”
Hắn cũng chỉ đáp lấy lệ.
Sau khi Mộ Đông Ninh rời khỏi, Mộ Cẩm đi vào thư phòng.
Đinh Vịnh Chí đang ở đó đi đi lại lại, trên khuôn mặt màu đồng thau, hai hàng lông mày đang nhăn thành hình xoắn ốc, “Nữ nhân kia là ai, nàng có nghe được lời ta nói hay không?”
Mộ Cẩm đáp lại hắn bằng một ánh mắt vô nghĩa. Một thương nhân bình thường có thể có ước hẹn với Hoàng Thượng, nghĩ đã không thấy tầm thường rồi.
“Nhị công tử, không bằng ta phái người đem nàng diệt khẩu?” Đinh Vịnh Chí nhìn cách Mộ Cẩm ra tay đối với Nhị Thập. Mộ Cẩm có thể giết chết nàng ta trong nháy mắt, lại không biết vì sao, lại chuyển thành ném ra ngoài.
Nhị Thập tư sắc bình thường, Đinh Vịnh Chí cũng không nghĩ nàng là cùng đám thị thiếp.
Mộ Cẩm không nói gì.
“Nhị công tử.” Đinh Vịnh Chí lại nói: “Thân phận của ngươi là người đã chết. Nếu không cẩn thận để lộ bí mật, liên lụy cực lớn.”
“Việc này không phải do ngươi để lộ bí mật ra hay sao?”
Đinh Vịnh Chí lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mộ Cẩm nói xong, đột nhiên nhìn về phía Thốn Bôn, chuyên chú mà nhìn một hồi lâu.
Đinh Vịnh Chí cũng nhìn theo về phía Thốn Bôn. Thế nhưng lời Mộ Cẩm nói tiếp theo làm Đinh Vịnh Chí suýt nữa rớt cằm.
Mộ Cẩm cẩn thận đánh giá Thốn Bôn một phen, nói: “Ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ. Thốn Bôn, ngươi lớn lên không tồi.”
Đinh Vịnh Chí: “…” Lời này nếu là vui đùa bình thường, nghe một chút cũng liền cho qua. Thế nhưng, Nhị công tử lại nghiêm túc nói ra, cũng giống như ngày đại hội tuyển phi hồi đó, Hoàng Thượng xem xong một đám nữ tử, đột nhiên khen ngợi một vị đại thần mặt như quan ngọc.
(*Quan ngọc: đàn ông có dung mạo đẹp)
Vị đại thần kia ngày thứ hai liền bắt đầu để râu, cũng không dám quan ngọc nữa.
Thốn Bôn so với Đinh Vịnh Chí thì ổn trọng hơn, trả lời: “Tạ Nhị công tử.”
Lúc này, hình ảnh Nhị Thập được Thốn Bôn ôm lấy lại không vứt ra được khỏi đầu Mộ Cẩm. Hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy nữ nhân kia có thể tin được hay không?”
Đinh Vịnh Chí nhìn Mộ Cẩm, lại nhìn Thốn Bôn. Nữ nhân kia là nữ nhân nào?
Thốn Bôn thành thật trả lời: “Thuộc hạ cho rằng, Nhị Thập cô nương gia cảnh không có, lại không biết chữ, chưa bao giờ hỏi đến hành tung của Nhị công tử, có thể là người không cần để tâm.”
“Ừ.” Mộ Cẩm nhìn hồ nước một cái, lại nhìn chằm chằm Thốn Bôn. Luận dung mạo, Nhị công tử tự nhận không thua bất kì kẻ nào. Không hiểu vì sao mà nữ nhân kia ôm người khác thì vô cùng gắt gao, còn hắn ở trên giường thì lúc nào cũng phải kéo tay thì nàng mới bằng lòng ôm hắn. Không vì sao cả, chẳng vì gì hết. “Ngươi so với ta hiểu nàng rất rõ.”
Thốn Bôn lập tức cúi đầu, “Thuộc hạ không dám.”
“Vậy mà ngươi biết nàng không hỏi đến hành tung của ta, chính ta cũng không biết đấy.”
Nhị công tử đây là đang cố tình kiếm chuyện. Nhưng Thốn Bôn không dám đáp.
Đinh Vịnh Chí nói tiếp nói: “Nhị công tử, không diệt khẩu sao?”
Mộ Cẩm nói, “Trời cao có đức hiếu sinh, Đông Ninh đã nói rồi.”
“Sợ sẽ trở thành hậu hoạn.” Người làm đại sự, có ai không phải hi sinh mấy mạng người? Hoàng Thượng năm đó, cũng phải dẫm lên máu thịt huynh đệ mới có thể đăng cơ.
Mộ Cẩm liếc nhìn Đinh Vịnh Chí, “Ta sớm nên đem ngươi giết đi, thì chuyện gì cũng không có.”
Nói đến đây, Đinh Vịnh Chí liền lập tức im miệng.
Lúc này, hộ vệ canh cửa vội vàng đến báo, “Nhị công tử, có một đám cô nương tới.”
– —
Trên đường đi, Thập Nhất đã nói ra ngọn nguồn mọi chuyện.
Mấy người còn lại tuy rằng kinh ngạc, nhưng tới cũng đã tới rồi, hoặc là dứt khoát không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, vô luận ai là người tư thông, đều phải cùng cầu tình với Nhị công tử, cố gắng giữ lại một cái mạng.
Vài mỹ nhân quốc sắc thiên hương quỳ gối trước thư phòng, váy áo rực rỡ, làm cho Băng Sơn Cư vốn yên tĩnh nay lại sinh động hẳn lên.
Tiểu Thập nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa Nhị công tử tới, có nước mắt liền khóc. Khóc không ra, thì cũng phải che mắt giả bộ khóc lóc vài tiếng đấy.”
“Sắp chết đến nơi rồi, ai có thể không khóc sao?” Tiểu Lục dũng khí thật đáng khen, nhưng chung quy vẫn sợ chết. “Ta hiện tại đã muốn khóc rồi.” Nói xong liền bắt đầu dụi dụi khóe mắt.
Thốn Bôn nghe được lời này, ngược lại lại muốn cười. Đám cô nương xinh đẹp này ở chỗ Nhị công tử rèn luyện, không trở thành nữ nhân rắn rết cũng khó.
Mộ Cẩm tiến vào.
Khuôn mặt Thập Nhất tái nhợt nhưng cực kỳ bình tĩnh, dập đầu nói: “Nhị công tử, thư tương tư là tiểu nữ viết, không có liên quan đến Nhị Thập.”
“Thẳng thắn như vậy.” Mộ Cẩm cười khẽ, mở phong thư ra, “Vậy vì sao lại đưa thư cho nàng ta?”
Thập Nhất thẳng thắn nói: “Tiểu nữ cùng nam nhân kia đã hẹn nhau, giờ Ngọ nhất khắc hôm qua sẽ trả lời hắn. Ngày hôm trước, tiểu nữ ôm bệnh nằm giường, liền tìm Nhị Thập đưa tin. Tiểu nữ nói với Nhị Thập, tiểu nữ đã quyết tâm cùng nam nhân kia đoạn tuyệt tư tình, nàng mới bằng lòng đáp ứng đưa tin. Tin đưa xong, tiểu nữ cùng nam nhân kia liền chặt đứt liên hệ. Tiểu nữ cho rằng như vậy từ bỏ nhân duyên này, có thể thần không biết quỷ không hay mà giấu giếm.”
Mộ Cẩm mở ra phong thư màu vàng úa, “À, người kia tên là Tiếu Vĩnh Quý.”
“Việc này hoàn toàn do tiểu nữ dựng lên, không liên quan đến hắn. Hắn là một đồ tể, đến nay chưa lập thất, chưa tiếp xúc với mấy người phụ nữ khác, là tiểu nữ tâm tư hồ ly quấy rầy, chủ động câu dẫn hắn.” Thập Nhất nói: “Hắn khắc chế giữ lễ, cùng tiểu nữ không có phát sinh quan hệ không chính đáng nào.”
“À.” Thập Nhất nói này kia một hồi, Mộ Cẩm nghe xong không có phản ứng gì. Hắn giương mắt nhìn mặt các nữa nhân khác, “Các nàng lại tới đây làm gì vậy?”
Các nàng cùng đồng thành nói: “Chúng tiểu nữ tới cầu xin Nhị công tử khai ân.”
Mộ Cẩm cười: “Là cảm thấy khăn trùm đầu của ta không đủ xanh phải không?”
(*Khăn trùm đầu không đủ xanh, ý chỉ việc bị cắm sừng)
Thập Nhất sợ hắn vì giận dữ mà lập tức giết mấy người bọn họ, vội vàng nói: “Tiểu nữ nguyện dùng cái chết để tạ tội. Việc này không có liên quan đến người khác.”
Mộ Cẩm lại nói: “Nàng ta đưa tin cho nàng cũng chính là tòng phạm, nàng mà chết, thì nàng ta cũng phải nửa người tàn phế.”
Thập Ngũ dập đầu thật mạnh xuống đất, “Thập Nhất tội không đến chết, Nhị Thập cũng vậy. Nhị công tử, người tốt sẽ được báo lại, cầu người khai ân.”
“Đúng vậy, Nhị công tử.” Tiểu Lục run run mà mở miệng, đối mặt với đôi mắt của Mộ Cẩm, nàng càng run lên. “Thập Nhất nhầm đường lạc lối, thế nhưng ở trong lúc nguy cấp, nàng kịp thời dừng cương trước bờ vực. Không phải từng có câu, nữ nhân biết quay đầu là vô cùng quý giá, cầu Nhị công tử tha cho Thập Nhất một mạng.”
“Cầu Nhị công tử khai ân a.”
Mỗi người một câu thế này, Mộ Cẩm trước kia rất thích hưởng thụ lời oanh tiếng yến, hiện tại chỉ cảm thấy ồn ào.
Phiền, hôm nay chuyện gì cũng phiền, một đám nữ nhân ríu rít trước mắt càng phiền.
Mộ Cẩm đứng dậy, lời gì cũng chưa nói, liền đi mất.
Đám mĩ nhân hoang mang mà nhìn nhau, không biết Nhị công tử thế này là khai ân, hay vẫn là trừng phạt.
– —
Thốn Bôn đã từng nói qua với Dương Đào, không được sơ suất với Nhị Thập.
Dương Đào đương nhiên dốc lòng chiếu cố, tắm gội xong, nàng liền bôi thuốc trên vai cho Nhị Thập.
Vết thương đã dần tan máu bầm.
Dương Đào khuyên nhủ: “Nhị Thập cô nương, cô nương vẫn nên nghe lời Nhị công tử nói. Ngoại trừ chính Nhị công tử ra, chúng ta đều là hạ nhân.”
Nhị Thập là do nghe được quá nhiều, mới nên nông nỗi này. Nàng thay đổi một bộ y phục mới, nàng không muốn đáp lại lời Dương Đào, liền làm bộ dáng ham mới mẻ, phất phất làn váy.
“Đây là do phòng may vá buổi trưa mới may, Nhị Thập cô nương da thịt trong trắng hồng hào, thật xinh đẹp.” Dương Đào thắt eo nhỏ nhắn giúp Nhị Thập rồi đi ra ngoài.
Dương Đào vừa đi, Nhị Thập lập tức quỳ gối trên mặt đất.
Ngày đầu tiên làm nô tài, quản gia đã dạy nàng, nô tài lúc nào cũng phải đem chính mình đặt ở vị trí hèn mọn nhất.
Khi còn chưa xác định được thân thế của Mộ Cẩm, Nhị Thập còn có chút may mắn, ở trước mặt hắn có thể hoặc là thất thần, hoặc là ngủ gật.
Hôm nay nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện lên một Mộ Cẩm với đôi mắt không chút cảm tình. Nàng không nghi ngờ gì nữa, hắn thật sự muốn giết nàng.
Nàng có thể tránh được một kiếp, hoàn toàn là nhờ phúc của Tam tiểu thư. Nàng không dám cho mình may mắn nữa.
Nhị Thập quỳ thật lâu, đối với tiếng bước chân bên ngoài đặc biệt lưu ý.
Nàng chung quy không có đôi tai thính như Quan Thuần Lương, hơn nữa Mộ Cẩm cố tình thu lại tiếng bước chân. Mãi đến khi cửa mở, nàng mới biết được hắn đã bước vào. Người nàng run lên trong thoáng chốc, cái trán dính sát xuống đất.
Mộ Cẩm tiến vào phòng liền nhìn thấy Nhị Thập quỳ bò trên mặt đất, giống như trước đây. Có lẽ, lại không giống nhau.
Mộ Cẩm nói: “Ồn muốn chết.”
Lời này tất nhiên không phải nói một Nhị Thập im lặng.
“Không thể tưởng tượng được, ta đem nữ nhân giao cho ngươi chiếu cố, ngươi thật sự từng bước từng bước dung túng các nàng. Ta là chủ tử, hay ngươi là chủ tử?”
Nhị Thập quỳ xuống đất bất động.
Nếu thân phận bại lộ, Mộ Cẩm cũng không chơi chiêu thật giả nữa, hỏi: “Biết vì sao ta phải giết ngươi?”
Nhị Thập không có hé môi. Chỉ cần hắn không cho phép, cả đời này nàng cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Nàng muốn biểu đạt thái độ của nàng, nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không tiết lộ dù chỉ một chút.
Hắn đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Biết thân thế ta là giả, trên đời cũng chỉ có mười người. Ngươi là người thứ mười một.”
Nhị Thập hối hận, chính là đêm tháng chạp đó nấu một bát mì trường thọ, nếu không có đêm hôm đó, một ngày nào đó, Tam tiểu thư thả nha hoàn về nhà. Về sau hết thảy đều trở thành hy vọng xa vời. Hiện giờ hy vọng xa vời lại trở thành tuyệt vọng. Nàng đã hết đường chạy trốn.
Mộ Cẩm dùng phiến quạt gõ nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh của Nhị Thập, nhẹ giọng hỏi: “Biết vì sao ta không giết những người còn lại, mà chỉ giết ngươi không?”
Nhị Thập dường như đã rõ.
“Bọn họ giống nhau đều cùng một chữ, trung.”
Thốn Bôn nguyện vì Mộ Cẩm đến chết mới thôi, Quan Thuần Lương mặc áo giáp, cầm binh khí, Đinh Vịnh Chí chiêu mộ binh sĩ, người Mộ gia biết chuyện càng ra sức bảo vệ huyết mạch hoàng thất. Mộ Cẩm rũ mi nhìn Nhị Thập, “Mà ngươi, tiểu tâm tư quá nhiều.”
Nàng vẫn không nhúc nhích. Sợ chính là hắn nói, muốn dùng một quạt kết liễu nàng.
Từ nơi đó hạ xuống, đúng chỗ ngực nàng. Nàng hiện tại đã biết, hắn có thể giết người không chớp mắt.
Mộ Cẩm ra lệnh nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nhị Thập ngẩng đầu. Cứ như vậy mà nhìn hắn, nàng ít khi nhìn hắn ở khoảng cách này, lúc này nàng mới biết hắn là như thế nào cao cao tại thượng, mà nàng mệnh như con kiến.
Phiến quạt dùng thêm lực, hắn hỏi: “Ngươi có thể thề, vĩnh viễn sẽ không phản bội ta?”
Nàng thận trọng gật đầu.
“Thật sự?”
Nàng hung hăng gật đầu.
“Chết cũng không từ?”
Nàng quyết đoán gật đầu.
Mộ Cẩm bắt lấy, nâng cằm nàng lên, “Ta bắt ngươi chết, ngươi sẽ như thế nào?”
Nhị Thập nhắm mắt lại. Trọng tâm chính là phải làm giống với Thốn Bôn, chỉ cần Nhị công tử hạ lệnh một tiếng, có chết cũng không nhíu mày.
Nỗi sợ hãi cái chết không đọng trên khuôn mặt nàng.
“Ngoan.” Mộ Cẩm cười, “Như vậy thì giải thích, phong thư kia là như thế nào?”
Nhị Thập đoán, Nhị công tử đã biết thư này là của ai. Vừa rồi nói nàng hồng hạnh vượt tường, chỉ là tìm cớ mà thôi. Hắn ép chính là thái độ của nàng. Muốn nàng vứt bỏ hết tình nghĩa lúc trước, chỉ trung thành với hắn.
Thư là của Thập Nhất, tùy tiện tra xét cũng có thể tra ra. Phong thư tới tay Nhị công tử, Nhị Thập nói hay không nói, cũng không còn quan trọng.
Nàng không cố chấp nữa, trực tiếp làm ra một cái tư thế.
Mộ Cẩm nhướng mày, hỏi: “Thập Nhất?”
Nhị Thập gật đầu khẳng định.
“Được.” Mộ Cẩm nhìn chằm chằm nàng. Từ lúc nàng nghe lén được lời Đinh Vịnh Chí nói, cũng chỉ hơn có một canh giờ, nhưng nàng tựa hồ đã thích nghi với hiểm cảnh, trấn định như thường. Sự khiếp đảm vừa rồi dường như chưa từng có.
“Mười người kia đều là nam. Ngươi một thân là nữ nhân, không có võ công, không có gia cảnh. Làm gian tế ngược lại lại không khiến người khác nghi ngờ, giữ ngươi cũng có chỗ hữu dụng.” Mộ Cẩm nói lời này, không biết nói cho chính mình nghe, hay là nói cho Nhị Thập nghe.
Nàng quỳ xuống, cảm tạ ơn không giết của Mộ Cẩm.
“Ngẩng đầu lên.” Mộ Cẩm lại ra lệnh.
Nhị Thập lại ngẩng đầu.
Hắn đã biết là không giống chỗ nào rồi. Lúc trước nàng chẳng sợ gì mà làm ra bộ mặt không biểu tình, ánh mắt linh động còn có hứng thú, tròng mắt giống như làm trộm cắp, cơ linh giảo hoạt. Lúc này mắt lại đen như ao tù nước đọng, một đường nhìn thẳng, như đem hắn ở trong mắt, nhưng ở trong tròng mắt nhỏ bé kia lại không có hình bóng của hắn.
Xem ra, nàng đã hoàn toàn chặt đứt ý chí phản kháng. Hết hy vọng là tốt.
Có điều, thấy nàng bày ra khuôn mặt như vậy, Mộ Cẩm càng bực bội. Hắn hồi lâu không nói lời nào.
Nhị Thập lại nằm ở trên mặt đất.
Vừa rồi hắn không kịp thưởng thức y phục mới của nàng, lúc này mới thấy, thạch lựu cùng xanh đen giao nhau trên làn váy, mấy cánh đóa hoa mẫu đơn nở rộ. Nàng nào giống mẫu đơn diễm lệ, tựa như một gốc cây giấu ở trong hoa mẫu đơn, là loại tùng nhỏ cúc non, mảnh khảnh lại đáng thương. “Nói thì nói vậy, nhưng cũng không nhất thiết đưa ngươi đi làm gian tế.”
Nhị Thập cũng không phản ứng gì.
Mộ Cẩm cảm thấy chính mình làm điều thừa thãi, muốn quay đầu đi, lại sợ bị đám kia ríu rít đến phiền. Hắn tiến lên, “Ngẩng đầu, suốt ngày quỳ cái gì mà quỳ?”
Nhị Thập vội vàng ngẩng đầu, thẳng thắn đứng lên.
Mộ Cẩm cầm quạt chỉ thẳng vào ngực nàng, “Từ nay về sau, nơi này của ngươi chính là của ta.”
Nàng không rõ nguyên do.
“Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!