Niên Hàn Nặc Tuyết
Chương 1: Sinh ra đã là nữ phụ thì mãi mãi vẫn là nữ phụ.
“Quan Văn Quân, nhất định anh phải hạnh phúc hơn bây giờ. Chúc anh và cô ấy mãi mãi hạnh phúc. Tạm biệt anh, tín ngưỡng của em.”
Cô buông ra rồi đưa mắt nhìn người con gái đang mang trên người chiếc váy cưới xinh đẹp nhất ngày hôm nay đang đứng nhìn bọn họ.
Quan Văn Quân quay lại ngạc nhiên, vốn định giải thích nhưng quá muộn. Vương Tiểu Hải nhắc váy nhanh chân bước đến trước mặt cô và tát cô một cái. Má bên phải ửng đỏ lên, Niên Tuyết nhìn đối diện Vương Tiểu Hải đang đưa mắt ghen ghét nhìn cô.
“Tiểu Hải…”
“Câm miệng.”
Cô nhẹ nhàng nói nhưng lại bị Vương Tiểu Hải hét lên: “Niên Tuyết, tôi khinh thường cô.”
Niên Tuyết rất muốn giải thích nhưng đột nhiên thấy bản thân mình không thể: “Tiểu Hải, tớ…”
“Niên Tuyết, hai năm nay cô biến mất tại sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt tôi?”
Cô thở dài: “Văn Quân gửi thiệp mời cho tớ, tớ…chỉ muốn chúc phúc cho hai người.”
Vương Tiểu Hải giận dữ nhìn cô: “Niên Tuyết, cô thật hèn hạ. Đừng nghĩ bản thân mình là nữ chính ngây thơ nữa, sinh ra cô đã là nữ phụ thì mãi mãi vẫn là nữ phụ thôi.”
Cô đau lòng, đưa mắt nhìn xuống tay của Vương Tiểu Hải và mạnh mẽ nói: “Cậu nói đúng, tớ là nữ phụ. Là nữ phụ thì luôn luôn có cái kết xứng đáng với nữ phụ nhưng mà Vương Tiểu Hải, hôm nay tớ đến không tranh giành với cậu. Tớ đến để chúc phúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc.”
Quan Văn Quân nhăn mày còn Vương Tiểu Hải chỉ biết im lặng nhìn cô.
Cô quay người bước ra về nhưng dừng lại, quay người nở một nụ cười đẹp nhất nói: “Vương Tiểu Hải, đừng bận tâm về tớ nữa, mãi mãi tớ sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa đâu.”
Sau ra lại ra về trong kiêu hãnh, cô xinh đẹp tự tin từng bước mạnh mẽ ra về khiến mọi người quay lại nhìn cô ngưỡng mộ. Hai năm trước cô đã hứa với Vương Tiểu Hải, hứa mãi mãi không được đứng trước cô ấy mà xin lỗi.
Đối diện với Vương Tiểu Hải, cô không dám nhìn vào đôi mắt của cô ấy. Cô rất sợ và cảm thấy bản thân mình của hai năm trước trong mắt của Vương Tiểu Hải.
Nhưng bây giờ có thể dũng cảm đối diện, có thể mạnh mẽ nở một nụ cười đẹp nhất để chúc hai người mãi mãi hạnh phúc là điều cô luôn mong muốn suốt hai năm qua. Niên Tuyết cười trong nước mắt, nước mắt của niềm vui lẫn đau buồn mà bước từng bước ra về.
Người nào đó nhìn cô đầy hối tiếc sau đó lại quay về phía Quan Văn Quân và Vương Tiểu Hải chúc phúc.
…
Một tuần sau khi cô đi hôn lễ về, Niên Tuyết bắt đầu cầm bút vẽ những gì cô đã suy nghĩ một tuần nay. Niên Tuyết bình thản lạ thường, thẫn thờ suy nghĩ rồi lại cầm bút vẽ. Vẽ vài đường nghuệch ngọac rồi lại xóa đi, sau đó lại vẽ một bức tranh thật hoàn hảo.
Niên Tuyết lén nhìn về phía bàn đựng màu và dụng cụ vẽ, bên cạnh đó là những hộp thuốc và nhiều tờ giấy bệnh cô nhận được trong hai năm qua. Cô dừng tay, đưa mắt nhìn về phía khung cửa, nơi có một bầu trời xanh mượt và những đám mây trắng. Môi cô cong lại thành một nụ cười, có lẽ cô đã quyết định cho số phận mình.
Năm ngày sau, cô hoàn thành bức tranh và gọi điện cho quản lý đến xem xét. Niên Tuyết buông điện thoại xuống, nhìn chăm chú vào bức tranh rồi đột nhiên nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp nhưng gầy gò yếu ớt.
Sau đó cô nhìn lọ thuốc ngủ và nhiều lọ thuốc khác nằm trên bàn. Cô có bệnh, một loại bệnh khó chữa và cứ ám ảnh cô suốt hai năm qua làm cô không thể nào dũng cảm đối diện Vương Tiểu Hải. Bản thân vừa bị nhiễm HIV vừa bị trầm cảm khiến cô càng ngày càng tự ti khi đối diện với mọi người. Tuy nhiên mấy ngày trước lại có một tin nhắn làm động lực cho cô đối diện họ.
Đó không phải là một mà là nhiều tin nhắn luôn xuất hiện trong điện thoại của cô suốt hai năm qua. Người nào đó đã biết được chuyện của cô và đã cố gắng an ủi, động viên suốt hai năm cô trốn tránh xã hội.
Cô nhìn xung quanh căn hộ đầy những bức tranh bị cô bỏ rơi, nhìn những ngày tháng cô đã trải qua mà bỗng dưng rơi lệ. Cô khóc cho tuổi thanh xuân của cô và khóc cho sự ngu ngốc của thời niên thiếu. Cô nghĩ Vương Tiểu Hải nói đúng, cô là nữ phụ đáng thương hay xuất hiện trong những bộ phim. Một nhân vật luôn gây mất thiện cảm cho người xem và luôn nhận được cái kết đau thương.
Cô đi vào phòng và đến một chiếc tủ nhỏ đã bị khuất bởi những đồ vật khác. Trên tay cô cầm chìa khóa, lặng lẽ mở cánh tủ và lấy ra một túi nhỏ có chứa nhiều viên thuốc nhỏ. Sau đó nghe tiếng chuông tin nhắn, cô cầm túi nhỏ ra và đặt lên bàn. Tay cầm chiếc điện thoại và nhìn dòng tin nhắn.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Niên Tuyết mỉm cười, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của cô. Giá mà thời gian có thể quay lại, lúc đó cô vẫn sạch sẽ để dũng cảm tìm anh.
“Cảm ơn nhưng tôi nghĩ tôi không xứng đáng để người có một cuộc sống trọn vẹn như anh xem trọng. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi nghĩ mình nên đi theo con đường mà bản thân đã quyết định. Thật tiếc khi trong hai năm qua tôi đã không thể nhìn thấy mặt người mà làm tôi rung động. Chúc hạnh phúc”
Tin nhắn được gửi, cô buông điện thoại xuống, lấy một viên thuốc nhỏ từ trong túi ra và đưa vào miệng. Đột nhiên cô thấy bản thân mình gần như chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ say nồng và mãi mãi không thể tỉnh lại.
Trong khi ý thức còn rất ít, cô bỗng nghe tiếng của một người đàn ông. Người đó không ngừng kêu tên cô, giọng nói đầy bi thương không ngừng gọi tên cô. Nhưng thật đáng tiếc cô không thể nào tỉnh lại được nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!