Nơi mình dừng chân
Part 11:
_ Chào con, Tiểu Mỹ, ta là dì Lan, giúp việc ở đây.
_ Dạ con chào dì, mà hôm qua…
_ Hôm qua con sốt cao, nguyên cả một đêm.
Hóa ra là vậy.
_ Cảm ơn dì đã chăm sóc con.
Dì cười hiền hậu, ngồi xuống cạnh tôi, đưa tôi bát cháo.
_ Là Trương Kỳ chăm sóc cho con, khi thấy con ngã xuống sàn cậu ấy kêu ta gọi bác sĩ rồi tự mình chăm sóc cho con cả đêm. Cậu ấy vừa rời khỏi nhà được một lúc thôi. Quần áo đồng phục ta để ở đây,ăn sáng xong rồi đi học nhé. Trương Kỳ xin lỗi con vì không đưa con về được.
_ Dạ không sao, cảm ơn dì ạ.
_ Không có gì, giúp ta làm Trương Kỳ vui lên nha, từ lâu không thấy nó đưa ai về nhà, từ khi cô gái kia rời bỏ cuộc đời nó.
_ ….
Nói xong dì Lan ra khỏi phòng. Anh thật sự yêu cô gái kia nhiều như vậy sao?
Chuẩn bị xong tôi gấp lại chăn rồi rời khỏi đó. Bước ra khỏi phòng mới thấy ngôi nhà thật tráng lệ. Căn nhà hai tầng, chủ đạo là kính trắng: bàn kính, vách ngăn kính, đồ trang trí cũng là kính,… hoàn toàn là kính. Chào dì Lan xong, bước ra khỏi ngôi nhà mới thấy bên ngoài còn đẹp hơn rất nhiều, lối đi toàn đá trắng, xung quanh bao nhiêu cây xanh, đẹp biết bao. Tự nhiên cảm thấy Trương Kỳ cũng không đáng ghét lắm, không đáng ghét lắm.
Trước khi đến trường tôi có ghé về nhà để lấy sách vở. Vừa bước vào lớp Tử Phong đã lao tới:
_ Tiểu Mỹ, cậu có sao không? Sao hôm qua chạy mất rồi nghỉ luôn cả một ngày? Hôm qua tớ có đến nhà cậu nhưng không có ai ở nhà, gọi điện thì cậu không bắt máy, sao vậy?
Chết, tôi quên mất không gọi lại cho Tử Phong.
_ Tớ không sao, cậu đừng lo.
_ Thật không?
Tôi vội đổi chủ đề bởi không biết phải trả lời như thế nào.
_ Chuyện của cậu với Nghi Diên…. có cần tớ giúp nữa không?
Tử Phong hơi lúng túng.
_ Cậu… đổi ý rồi à?
Tôi nghĩ kĩ rồi, thà cứ bên cạnh Tử Phong làm bạn thân còn hơn là nói ra mà mất luôn tình bạn tốt đẹp này.
_ Hôm qua tớ xin lỗi vì đã nói như vậy với cậu. Xin lỗi nhé!
_ Không sao, không sao. Cậu có cách gì rồi?
_ Cậu có giúp cậu ấy việc gì chưa?
_ Thỉnh thoảng giúp cậu ấy chút việc, thỉnh thoảng tớ có mời cậu ấy ăn kem. Hình như cậu ấy thích kem lắm thì phải.
_ Cậu không nghĩ tỏ tình bây giờ là quá sớm à?
_ Không, vì tớ muốn biết tình cảm của cậu ấy như thế nào thôi. Liệu cậu ấy có thích người khác hay vẫn giữ mối tình yêu xa với anh chàng gì gì đó ở bên nước ngoài của cậu ấy.
_ Cậu nghĩ sao?
_ Tớ không chắc, nhưng cũng đáng để thử chứ.
Tử Phong cười, một nụ cười buồn, một nụ cười gượng ép. Còn tôi, tôi cũng cười nhưng là nụ cười thấy bản thân thật yếu đuối.
_ Được, tớ sẽ giúp cậu.
P/s: Chẳng có gì p/s cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!