Nơi mình dừng chân - Part 2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Nơi mình dừng chân


Part 2:


Khi đi học, điều vui nhất là được nhìn thấy Tử Phong mỗi ngày.Đúng như người ta nói,yêu ai đó mình sẽ trở nên ngu ngốc.Tôi đã vì cậu ta mà làm hộ bài kiểm tra khiến tôi bị trừ mất 2 điểm.Lúc cậu ta nhờ tôi:

_Tiểu Mỹ,cậu làm bài giúp tớ nhé!

_Điên à,cô giáo biết thì sao?

_Không sao,tớ sẽ chịu trách nhiệm.

Câu nói “sẽ chịu trách nhiệm” Của cậu ấy cứ vang mãi trong đầu tôi. Cuối cùng tôi cũng đồng ý.Đúng là ngu ngốc mà.

Rồi một ngày cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy muốn trốn học:

_Ê Tiểu Mỹ,chiều nay viết cho tớ giấy phép nghỉ học nhé.

_Không có lí do chính đáng là cô giáo gọi điện về cho phụ huynh đấy.

_Không sao,cứ viết là tớ bị ốm là được.

_Tử Phong,từ khi nào cậu lại trở thành một con người như vậy hả?

_Tiểu Mỹ,cậu chẳng hiểu gì cả. Tớ học nhiều nên bị stress, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi chút chứ.

_Cậu có học hành gì đâu mà bị stress cơ chứ.

Thật ra cậu ấy học cũng giỏi nhưng chỉ là mấy môn tự nhiên thôi còn mấy môn xã hội đều dựa vào tôi. Thế nên tôi cứ thắc mắc là tại sao cậu ấy lại chuyển vào ban xã hội.Dù tôi có hỏi thì cậu ấy cũng chỉ cười cho qua chuyện nên tôi cũng không hỏi nhiều. Cuối cùng thì chuyện nghỉ học của cậu ta tôi cũng giúp vì cậu ta đã nói:

_Tớ sẽ mua trà sữa cho cậu.

_Được,tớ viết.

Tôi trả lời dõng dạc nhất có thể.Rồi cả hai cùng cười.

Buổi chiều hôm ấy Tử Phong không đi học tôi cảm thấy trống vắng vô cùng. Cả buổi chiều tôi chỉ nghĩ đến cậu ấy. Có lẽ tôi thích cậu ấy một cách thái quá rồi.

Ai ngờ hôm sau cậu ấy mua trà sữa cho tôi thật:

_Tiểu Mỹ, đúng vị cậu thích nhé!

Tôi cười tươi nhận trà sữa từ cậu ấy. Sau tiết học đầu tiên cậu ấy hí hửng:

_Tiểu Mỹ,xuống cantin không? Đói quá.

Tôi không hiểu sao cậu ấy có thể nói ra câu đó trong khi trên tay tôi đang cầm cái bánh mì.Tôi nhìn cậu ấy mà không nói lên lời vừa quơ quơ cái bánh mì trước mặt cậu ấy. Thấy vậy Tử Phòng cười trừ rồi chạy đi mất.

Cậu ấy là vậy,làm gì hay đi đâu đều hỏi qua tôi, giống như thói quen vậy. Những gì thuộc về cậu ấy tôi đều biết chỉ là cậu ấy không biết. Tình cảm to lớn tôi dành cho cậu ấy đủ để cả thế giới biết chỉ mình cậu không biết.Điều duy nhất tôi không biết là tình cảm của cậu ấy như thế nào, trái tim cậu ấy đã hướng về nơi đâu.

Lát sau cậu ấy về, trên tay cậu cầm một hộp sữa và một cái bánh mì. Cậu ấy đưa hộp sữa cho tôi rồi nói:

_Tiểu Mỹ,uống đi.

Tôi cầm lấy hộp sữa với vẻ mặt nghi ngờ:

_Cậu lại muốn tớ giúp gì à?

_Mau bỏ cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu cậu đi.

_Tử Phong,tớ còn lạ cậu à?

_Vì tớ chỉ muốn giúp cậu cao hơn, thông minh hơn thôi mà.

_…..

_Aizz, tớ thề đấy tớ không có ý đồ gì thật mà.

_Thế tại sao?

_Vì cậu là bạn tớ.

Tôi nhận sữa. Trong lòng hỗn độn lắm,vui buồn lẫn lộn. Vui vì cậu ấy coi tôi là bạn còn buồn vì cậu ấy chỉ coi tôi là bạn.

P/s: Tiếp tục mời mọi người nêu ý tưởng của mình về part sau nha….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN