Nơi mình dừng chân - Part 25:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Nơi mình dừng chân


Part 25:


_ “Không thể nào như vậy được, chẳng lẽ do tôi nhìn nhầm. Sao lại có thể xuất hiện ở đây được, không thể nào”
Tay tôi bất giác nắm chặt lấy tay Tử Phong.
_ Tiểu Mũ, cậu sao vậy? Tiểu Mỹ!
Tôi lại càng siết chặt tay Tử Phong hơn.
_ Tiểu Mỹ, cậu nhìn gì đáng sợ vậy?
Tử Phong lay mạnh người tôi, lúc đó tôi giật mình, bình thường trở lại.
_ Tớ không sao.
Người ấy nhìn thấy tôi rồi, lúc cúi xuống chào, anh ta luôn nhìn tôi rồi cười. Chuyện này thật điên rồ mà. Suốt tiết mục, người đó chỉ nhìn tôi. Gặp lại người đó chắc chắn không có gì tốt. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, không thể cứ mãi như vậy. Từ lúc nhìn thấy người đó, nhìn thấy nụ cười quen thuộc đó tôi không hề ngẩng mặt lên lần nào nữa.
Vào lớp, mọi người cứ nhao nhao lên việc đi học buổi sáng của tôi để hỏi chuyện. Để dập tắt làn sống, Tử Phong leo hẳn lên trên bàn hét to cho cả lớp nghe:
_ Bắt đầu từ hôm nay Tiểu Mỹ sẽ đi ô tô đi học, có ai thắc mắc về việc này thì cứ giữ trong bụng đi, đừng hỏi làm gì vì tớ sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào, kể cả Tiểu Mỹ cũng vậy. Giải tán!
Vừa dứt câu nói, cậu ấy bị một đám nữ sinh xông vào hành hung. Tôi để ý ngoài sân trường, chiếc xe ô tô của nhóm nhảy vẫn chưa rời đi. Nhớ lại những chuyện trước đây thật không thể thở nổi. Tôi tự trấn an bản thân:
_ “Chuyện qua rồi, chỉ là gặp lại thôi, không sao, sẽ không sao”.
Sau kì nghỉ hè được gặp lại giáo viên, mọi người thi nhau hỏi han đủ thứ chuyện:
_ Chào các em, kì nghỉ hè vui chứ?
_ Vui ạ!
_ Các em thấy tiết mục nhảy hiện đại vừa nãy như thế nào?
_ Hay ạ. (Học sinh 1)
_ Đẹp trai ạ. (Học sinh 2)
_ Nhóm nhảy sẽ đi giao lưu với các lớp, chắc cũng sắp tới lớp ta rồi đó.
_ Thật hả cô?
Cả lớp hò hét, riêng tôi và nam sinh thì không có hứng thú. Cô giáo vừa nói xong thì nhóm nhảy đó tới, bao gồm cả người đó. Họ bước vào lớp, giới thiệu từng thành viên. Với tôi thì nó thật nhàm chán vậy mà nữ sinh trong lớp cứ luôn vỗ tay không ngừng là sao? Tôi chẳng nghe lọt câu nào của bọn họ. Cho đến khi người đó giới thiệu:
_ Xin chào các bạn, mình là Doãn Hoàng Giang, rất vui được gặp mọi người.
Từ đầu tới cuối cậu ta luôn nhìn chằm chằm tôi, mọi người cũng bắt đầu chú ý tới ánh mắt kì dị đó.
_ Hôm nay mình tới đây không phải chỉ để giao lưu mà mình còn muốn gặp một người. Cô ấy đã từng là cả thế giới của mình nhưng mình đã sai khi bỏ rơi cô ấy vì thế hôm nay mình quay lại để xin lỗi và mong cô ấy tha thứ.
Cả lớp vang lên tiếng “ố” kéo dài. Cậu ta từng bước đi về phía tôi ngồi, ánh mắt mọi người cũng vì thế mà dõi theo. Cả người tôi bắt đầu run lên, tay tôi nắm chặt lấy vạt áo trắng của Tử Phong, đầu óc đang có chút choáng váng. Tử Phong dường như đoán ra điều đó, cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi. Cái nắm tay đó khiến tôi phần nào cảm thấy an toàn hơn chút. Doãn Hoàng Giang đi đến chỗ tôi, tôi không hề ngẩng lên nhìn, không hề ngẩng mặt lên cho dù cậu ta đang ở ngay bên cạnh.
_ Tiểu Mỹ, cuối giờ chúng ta gặp nhau được không?
P/s:🤔🤔🤔
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN