Nơi mình dừng chân
Part 8:
_ Cậu về chưa, có cần tớ đón không?
_ Tớ chuẩn bị về rồi, để tớ bắt xe bus cũng được.
_ Vậy sáng mai gặp nha.
_ Ừ, sáng mai gặp.
_ …
_ Cậu còn gì nữa sao?
_ À không, bye bye.
Nói rồi cậu ấy cúp máy luôn.. Không biết cậu ấy muốn tôi giúp gì nhỉ, có vẻ quan trọng lắm. Buổi tối, 7h tôi về tới nhà, cả người mỏi nhừ. Tôi thay quần áo rồi học bài, không có ý định ăn tối. Bây giờ mà đi nấu ăn chắc tôi sẽ ngất trước khi được ăn mất. Vì thế tôi chỉ uống một cốc ngũ cốc lúa mạch. Đột nhiên điện thoại tôi reo, là số lạ:
_ Alo.
_ Em xuống nhà đi, mẹ em có nhờ tôi mua đồ ăn cho em.
Mẹ thật là, ai lại đi nhờ anh ta cơ chứ, chắc chắn mẹ đã cho anh ta số điện thoại của tôi. Cũng không thể để anh ta dưới nhà mãi được, tôi xuống nhà mở cửa lấy túi đồ ăn:
_ Lần sau anh đừng làm như vậy nữa.
_ Là mẹ em nhờ tôi không thì tôi cũng không làm tổn hại đến bản thân như vậy.
_ Anh không thể nói lời nào dễ nghe hơn được à?
_ …
_ Anh về đi, cảm ơn anh. Lịch học chỉ có thể học vào buổi tối ngoài ra lúc nào tôi cũng bận, anh sắp xếp đi.
Tôi đóng cửa lại, đi vào phòng khách, bật tivi và thưởng thức đồ ăn. Mẹ đúng là tuyệt nhất. Bỗng mẹ gọi tới:
_ Con gái à, con nhận đồ ăn chưa?
_ Dạ rồi, nhưng lần sau mẹ đừng làm vậy nữa nhé.
_ Là vì mẹ biết con sẽ không ăn tối nên mẹ mới làm vậy, mẹ cũng chẳng biết nhờ ai nên mẹ mới nhờ Trương Kỳ. Mẹ gọi cho cậu ta thì cậu ta nói cũng gần chỗ con nên mẹ nhờ cậu ta luôn.
_ Sao mẹ không gọi mà nhắc nhở con?
_ Cô nương à, dù mẹ có gọi, dù con có nói “vâng” đi nữa thì chắc chắn con cũng sẽ không ăn tối đâu, nhỉ?
_ Mẹ giỏi thật!
Mẹ tôi cười to:
_ Thôi ăn đi và nhớ học bài đấy.
_ Con nhớ mà, con chào mẹ.
Mở túi ra, bao nhiêu là đồ ăn: thịt nướng, cánh gà chiên, cơm cuộn và bánh bao. Anh ta muốn tôi mập chết hay sao. Ăn xong rồi học bài, cuối cùng là đi ngủ. Kết thúc một ngày dài.
Một ngày mới bắt đầu, hôm nay bầu trời có hơi âm u, thỉnh thoảng mưa rơi từng đợt. Tôi hấp lại bánh bao tối qua còn ăn sáng rồi đi học. Tôi cầm theo cái ô, sợ mưa bất chợt. Tới lớp đã thấy Tử Phong ở đó. Thấy tôi cậu ấy vội chạy đến, kéo tôi vào chỗ ngồi:
_ Cuối cùng cậu cũng đi học rồi.
_ Có chuyện gì với cậu vậy?
_ Tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp, nhưng, khó nói quá.
_ Có chuyện gì cậu nói mau đi.
_ Tớ…tớ….tớ thích Nghi Diên.
P/s: :(((((
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!