Nông Trang Chủ Cổ Đại - Chương 3: Mẫu thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Nông Trang Chủ Cổ Đại


Chương 3: Mẫu thân


Ngày hôm sau Lý Phỉ làm xong công việc của mình, thì nhớ tới ngày hôm
qua những cây khô kia, nhân dịp không có người chú ý, vào không gian,
mới phát hiện những cây hoa này, đều lớn thêm một chút, đều vẫn còn
sống, hoàn toàn không giống như ngày hôm qua một bộ dáng muốn héo rũ.

Tất cả những thứ này đều mình tùy tiện mang vào, tùy tiện bày đặt,
không có trồng đám hoa héo kia vào đất. Một ít cây tiếp xúc với đất,
hoặc là hồ nước đều sống lại.

Chẳng lẽ trong không gian này có thể gieo trồng thực vật, hơn nữa nó rất thích hợp thực vật sinh sống?

Lý Phỉ thực kinh hỉ, nếu đúng là như vậy, thì cuộc sống của mình ở cổ đại sẽ càng thêm tốt đẹp rồi!

Lý Phỉ lập tức đem tất cả các loại hoa héo rũ kia đều trồng xuống. Nàng lại thấy có hồ nước cách đó không xa, nghĩ nghĩ, lại tưới ít nước cho
đám cây kia, mới đi ra ngoài.

Thấy chung quanh không có người, Lý Phỉ áp chế vui mừng trong lòng lại, trở lại phòng bếp làm việc.

Dường như hôm nay ở phòng bếp tâm tình mọi người thực tốt, liền ngay cả vị quản sự gặp Lý Phỉ tới trễ, cũng không có hùng hùng hổ hổ giống như
trước vậy.

“Xuân Hoa tỷ!” Xuân Vân lập tức nhảy ra, ôm Lý Phỉ cánh tay, cười hì hì, giống như chưa bao giờ có buồn phiền gì cả.

“Xuân Hoa tỷ, đi, đi lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng.” Nói xong liền kéo Lý Phỉ đi.

“Tiền tiêu vặt hàng tháng?”

Thấy bộ dáng nghi hoặc của Lý Phỉ, Xuân Vân cả kinh nói: “Xuân Hoa tỷ,
ngươi không nhớ rõ à? Hôm nay là ngày lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng.”

Thì ra hôm nay là ngày lĩnh tiền lương. Vừa vặn đi xem, tiền nơi này
đến tột cùng là bộ dáng gì nữa? Rốt cuộc tiền là được tính như thế nào?
Muốn ở thế giới này sinh tồn tốt, thì nhất định phải hiểu được nơi này
người ta sinh sống thế nào, sẽ tìm hiểu về tiền trước đã.

Cùng
Xuân Vân đến phòng thu chi, nơi đó đã có rất nhiều người đang chờ. Lý
Phỉ cùng Xuân Vân đứng chung một chỗ, thuận tiện đánh giá những người
này. Nàng phát hiện người nơi này ăn mặc cũng không hoàn toàn giống
nhau. Chẳng hạn như mầy nha hoàn đứng gần đó, đường may quần áo mặc trên người rõ ràng là tốt hơn của nàng, hơn nữa hoa văn cũng xinh đẹp hơn.
Từ nét mặt cao ngạo của các nàng có thể nhìn ra được, các nàng hẳn là
nha hoàn cao cấp so với mình.

Những người đó được lĩnh trước, hơn nữa thái độ của phòng thu chi đối với các nàng cũng không giống bình thường.

Lý Phỉ tùy ý liếc mắt một cái tiền lương của các nàng, là đồng tiền, Lý Phỉ đại khái hiểu biết một ít.

Lý Phỉ làm bộ như lơ đãng hỏi Xuân Vân bên cạnh: “ Tiền tiêu vặt hàng tháng của các nàng là bao nhiêu vậy?”

“8 tiền nha. Thật nhiều, khi nào thì ta mới có thể lĩnh được nhiều như vậy?” Trên nét mặt Xuân Vân là tràn đầy hâm mộ.

“Xuân Hoa tỷ, chúng ta lĩnh tiền rồi đi ra ngoài mua gì đó ăn đi, đã
lâu rồi ta không có ăn kẹo hồ lô. A! Trăm ngàn đừng nói cho mẫu thân ta
biết nha, bằng không bà sẽ mắng ta đấy.” Xuân Vân thè lưỡi, nghịch ngợm
nói.

“Nhưng là, Xuân Hoa tỷ, có phải hay không ngươi lại phải
đưa tiền cho mẫu thân ngươi? Hình như hôm nay mẫu thân ngươi sẽ đến lấy
tiền.”

Thì ra tiền của mình đều cho người nhà. Khó trách tìm không ra được một văn tiền nào trên người.

Hôm nay sẽ gặp mẫu thân của thân thể này, Lý Phỉ nghĩ chính mình phải cẩn thận, không thể để lộ ra sơ hở gì.

Chờ Lý Phỉ lĩnh đến tiền tiêu vặt hàng tháng, quả nhiên, không bao lâu
sau, người thân của Xuân Hoa cũng tới rồi. Lý Phỉ nhìn số tiền trong
tay, quyết định lưu lại một nửa, không thể đưa ra toàn bộ. Tương lai
mình còn phải chuộc thân, số tiền này để đó còn dùng.

Lý Phỉ
cầm tiền, tinh thần có chút không yên đi ra phía cửa sau. Thấy có một
phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đang đứng đó chờ sẵn.

Nhìn thấy Lý Phỉ đi ra ngoài, nàng liền lập tức tiến lên.

“Xuân Hoa, lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng rồi phải không?”

Lý Phỉ thấy nàng bộ dạng này, không hề quan tâm mình ở trong này trôi
qua thế nào, trực tiếp liền hỏi tiền. Không khỏi có chút chán ghét.
Nhưng là nàng vẫn gật gật đầu.

“Ngươi biết không ngươi đệ đệ
lại sinh bệnh rồi, đầu năm nay thu hoạch cũng không ra gì, trong nhà
ngươi lại nhiều tỷ đệ như vậy, đều chờ ăn, ngươi xem thế nào?” Nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay áo Lý Phỉ.

Lý Phỉ không có đáp lời, trực tiếp từ trong cổ tay áo lấy ra số tiền chuẩn bị trước, đưa cho bà ta, xoay người bước đi.

“Đợi chút, Xuân Hoa, làm sao lại chỉ có như vậy thôi?”

Mẫu thân Xuân Hoa thấy số tiền không đủ, chỉ bằng một nửa mọi lần, liền ngăn lại Lý Phỉ hỏi.

“Ta chỉ có thể cho bà số tiền đó thôi, ta để lại một ít để dùng.” Lý
Phỉ không có gọi bà là mẫu thân, bà không phải thân sinh của mình, hơn
nữa mẫu thân của Xuân Hoa không giống như là một người mẫu thân, làm cho đáy lòng Lý Phỉ có chút chán ghét, cho nên nói chuyện có chút bất kính. Nhưng mẫu thân Xuân Hoa chỉ nghĩ tới việc tiền bị thiếu, đâu còn để ý
gì tới chuyện đó.

“Ngươi thì có việc gì dùng tiền? Ở trong phủ
này được ăn được mặc, căn bản không cần dùng tiền, trong nhà thì lại
phải dùng đến nhiều tiền, ngươi…”

Lý phỉ cảm thấy như có cả
đàn ruồi kêu ong gong bên tai, có chút không kiên nhẫn. Nàng rút tay áo
về, nhìn thoáng qua mẫu thân Xuân Hoa.

Mẫu thân của Xuân Hoa từ trước tới giờ chưa thấy Xuân Hoa như vậy, ánh mắt của nàng lạnh như
băng, như đang nhìn một kẻ xa lạ. Mẫu thân của Xuân Hoa kinh hãi, tay
không tự giác buông ra.

Lý Phỉ thấy nàng buông tay ra, xoay người bước đi.

Chờ nàng đi được vài bước, mẫu thân Xuân Hoa mới phản ứng lại. Bà lập
tức ngồi bệt xuống dưới đất khóc lớn lên. Bà không bỏ thời gian ra suy
nghĩ vì sao vừa rồi Xuân Hoa xem nàng như vậy, bà chỉ biết là nàng chỉ
cho chính mình một nửa tiền như mọi khi, tiền khác không cho. Nàng chỉ
biết nghĩ đến biện pháp đòi tiền, chính là biện pháp đòi tiền rất phổ
biến ở nông thôn, khóc lóc om sòm.

Lý Phỉ thấy bà ta ngồi dưới
đất khóc lớn không biết xấu hổ là gì, miệng nói trong nhà có bao nhiêu
khổ, nữ nhi không hiếu thuận. Làm cho người qua đường vây xúm lại xem.

Lý Phỉ chưa từng gặp qua người như vậy, vừa thẹn vừa giận, nàng không
nghĩ phải đứng ở đây nữa, đem còn lại tiền đều ném cho mẫu thân Xuân
Hoa, thừa dịp bà ta đang kiểm tiền, liền đi vào phủ.

Quên đi, dù sao số tiền đó cũng không là bao, Lý Phỉ an ủi chính mình. Về sau mình không bao giờ gặp bọn họ nữa là được.

Lý Phỉ trở lại phòng, tâm tình có chút buồn bực. Nghĩ muốn vào không gian nhìn một chút.

Đi vào thì bị hoảng sợ luôn.

Chính mình giống như đang đứng trong một biển hoa vậy, những cây hoa
héo rũ trước kia, đều chỉnh tề sống lại. Những cây không có hoa, giờ nở
rộ những đóa, dường như những đóa hoa này so với trước kia xinh đẹp hấp
dẫn hơn.

Lý Phỉ còn ngửi được đâu đó thoang thoảng mùi thơm.

Thật không thể ngờ được không gian tùy thân thế nhưng có chức năng làm
cho thực vật sinh sôi nảy nở. Thậm chí còn có thể làm chúng lớn nhanh
hơn.

Lý Phỉ thật cẩn thận vuốt ve những đóa hoa đó, nàng quả
thực không thể tin được. Nếu thực sự nó chức năng đó, vậy thì cuộc sống
của mình, sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất! Lý Phỉ cẩn thận kiểm tra những cây hoa. Lại ngồi xổm xuống xem thổ nhưỡng dưới chân, còn có hồ
nước trong suốt, đó chính là địa phương thần kỳ của không gian này đi.

Lý Phỉ lại thu dọn một ít cỏ dại, tâm tình cũng bình phục rất nhiều, mới ra không gian.

Hiện tại Lý Phỉ đã có chút hiểu biết về thế giới này, như vậy, hiện tại chính là làm thế nào để thoát khỏi thân phận nha hoàn này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN