Nông Trang Chủ Cổ Đại - Chương 4: Hy vọng 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Nông Trang Chủ Cổ Đại


Chương 4: Hy vọng 1


Làm thế nào để thoát khỏi thân phận nha hoàn này.

Lý Phỉ nghĩ ra đại khái có hai cách. Một là chính mình chuộc thân.
Chính mình bị bán với hai lượng bạc, như vậy mình phải có ít nhất ba
lượng bạc chuộc thân, nhưng cũng không nhất định được chấp thuận.

Thứ hai chính là cầu xin chủ nhân ban ơn, thả đi ra. Những người này
phải người có công lao lớn hoặc là hầu hạ chủ nhân thật nhiều năm, vẫn
trung thành và tận tâm mới có thể cầu đến ân điển này.

Đối với
điều thứ nhất, mình bây giờ còn không có tiền, nhưng mình lại có cái
không gian này, tiền chắc không là vấn đề, nhưng người ta chưa chắc đã
cho nàng chuộc thân. Mà điều thứ hai, phải đợi có công lớn lao, chính
mình lại cầu ân điển, như vậy mình nên như thế nào mới có thể đạt được
công lao to lớn đây?

Thoạt nhìn tiền đồ là một mảnh u ám, nhưng là Lý Phỉ tin tưởng vững chắc chính mình nhất định có thể tìm được đường ra.

Buổi tối, mọi người tụ cùng một chỗ chuẩn bị đi ngủ.

“Xuân Vũ, nghe Đại quản sự nói muốn từ bên trong những nha hoàn bậc ba
tuyển một cái lên bậc hai đi. Ta xem, nhất định là ngươi rồi. Nếu làm
bậc hai, tỷ tỷ đừng quên chúng ta nha.”

Một cô gái trong số đó nói với Xuân Vũ, trong giọng nói lộ vẻ hâm mộ.

Xuân Vũ thấy mọi người đều nhìn về phía mình, hơi hơi nâng cằm lên, có
chút kiêu ngạo nói: “Còn không nhất định đâu, nhưng mà ta nghe mẫu thân
ta nói hẳn là không sai đi. Yên tâm, về sau ta sẽ không quên các ngươi
đâu.”

Nha hoàn bậc hai? Lý Phỉ không có hứng thú với việc này, thay quần áo liền chuẩn bị ngủ.

“Xuân Hoa tỷ.” Bên cạnh Xuân Vân chậm rãi tới gần, “Xuân Vũ tỷ tỷ sẽ
làm nha hoàn bậc hai đấy, cũng không biết khi nào thì chúng ta mới có
thể thăng lên đi.”

“Ngươi rất muốn làm nha hoàn bậc hai?” Lý Phỉ thấy tiểu Xuân Vân tràn đầy hâm mộ, có chút kỳ quái hỏi.

“Đúng vậy, nha hoàn bậc hai làm việc cũng không mệt như chúng ta vậy,
hơn nữa tiền phát cũng hơn nhiều so với chúng ta, còn có nếu tương lai
chúng ta…” Nói xong, Xuân Vân lập tức đỏ mặt, vùi đầu ở trong chăn.

Tương lai làm sao vậy? Lý Phỉ không hiểu, “Tương lai như thế nào?”

Xuân Vân nghe được Lý Phỉ hỏi như vậy, lại càng không dám đi ra, dùng
sức hướng bên trong chui. Lý Phỉ thấy nàng bộ dáng này nhịn không được
cười lên một tiếng.

“Về sau có thể tìm tướng công tốt!” Xuân Vân ngủ bên cạnh đột nhiên nói lớn tiếng.

Mọi người nghe xong, đều hì hì cười đùa

Xuân Vân nghe xong, càng ngượng ngùng, ở trong chăn cuộn một đoàn.

Lý Phỉ cả kinh, không có tâm tình nở nụ cười. Đúng vậy, thời đại này
nha hoàn là không có tư cách tự mình chọn hôn sự, chỉ có thể tìm gia
đinh trong phủ, cầu chủ nhân ban hôn sự, con cháu tương lai đều là nha
hoàn gia đinh.

Trong lòng Lý Phỉ càng nóng nảy. Nhất định phải thoát khỏi thân phận nha hoàn này, cho dù là chạy trốn cũng được!

Lý Phỉ cũng không muốn sẽ phải chạy trốn, tuy rằng nàng có không gian
tùy thân, làm như vậy thực dễ dàng. Nhưng là Lý Phỉ biết, mình còn có
khế ước bán mình, mình nếu chạy đi, chính là trốn nô, nếu bị bắt được sẽ bị lưu đày, đây là hình phạt rất nghiêm trọng.

Chỉ có lấy đến khế ước bán mình, mới có thể quang minh chính đại sinh sống.

Mọi người cung quanh đều đã đi ngủ, có người còn gáy khò khè. Trong lòng Lý Phỉ lại có chút không thể bình tĩnh.

Chuộc thân! Đầu tiên mình phải kiếm được tiền để chuộc thân, rồi lại
nghĩ biện pháp chuộc thân. Nhưng là hiện tại mình một văn tiền cũng
không có, chỉ có đám hoa kia trong không gian. Lý Phỉ nhận thức một ít
trong số đó. Là mẫu đơn, nhưng mà, là loại mẫu đơn gì, Lý Phỉ không
biết.

Không biết vậy có thể hay không bán được tiền? Nếu có thể bán được tiền, tiền mình chuộc thân liền đơn giản rồi.

Ngày mai đi hỏi thăm một chút, Lý Phỉ tưởng tượng rồi mơ mơ màng màng ngủ.

Ngày hôm sau, Lý Phỉ đứng lên, cùng Xuân Vân cùng nhau rửa mặt. Nàng
làm bộ lơ đãng hỏi: “Xuân Vân, lần đó ta giúp ngươi thu dọn đám hoa cỏ
đó, có mấy cây hình như là mẫu đơn, ngươi nói xem chúng có đáng giá tiền hay không?”

Xuân Vân không biết Lý Phỉ vì sao hỏi như vậy,
chính là tâm tư nàng đơn thuần, sẽ không nghĩ nhiều, đáp: “Ta không
biết, Xuân Hoa tỷ, ngươi hỏi cái này gì chứ? Hay là hôm nay ta đi hỏi
một chút Tiểu Thôi.”

Tiểu Thôi là gia đinh phụ trách hoa cỏ trong viện, có chút kiến thức về hoa cỏ. Lý Phỉ nghe nàng nói như vậy, gật đầu.

Lúc ăn cơm trưa, Lý Phỉ tìm đến Xuân Vân hỏi thăm tình huống.

Xuân Vân quả nhiên hỏi thăm đi ra rất nhiều tin tức.

Những mẫu đơn này thực đáng giá, có một gốc cây là loại Thập Mẫu Cẩm,
có cây là Lam Điền Ngọc, những cây đó đều là của Thanh di nương lúc được lão gia sủng ái mua về từ Lạc Dương. Người bình thường không nuôi nổi.
Nhưng bây giờ những cây đó đều bị Hà di nương hiện tại được sủng ái,
ngấm ngầm giở trò, đem đám hoa đó hại chết hết, lão gia cũng không nói
một câu nào…

Nói xong, chủ đề của Xuân Vân liền lệch khỏi quỹ
đạo, giảng giải đến các loại bát quái của nhà cao cửa rộng. Những cái đó Lý Phỉ không có hứng thú, nàng đánh gãy Xuân Vân lời nói, hỏi một vấn
đề khác.

“Lạc Dương? Lạc Dương có phải hay không chính là địa phương lấy mẫu đơn mà nổi danh?”

Xuân Vân liếc một cái xem thường, dùng để tỏ vẻ bất mãn đối với việc Lý Phỉ đánh gãy bát quái của mình, “Xuân Hoa tỷ, ngươi không biết Lạc
Dương còn gọi là thành Mẫu Đơn sao? Nơi đó mọi nhà đều trồng mẫu đơn,
hơn nữa hàng năm còn tổ chức một lần hoa mẫu đơn hội đó, nghe nói, ngẫu
nhiên còn có thể nhìn thấy đương kim Thiên Tử đâu.”

Lý Phỉ nghe được tin tức mà mình muốn, bắt đầu lo lắng như thế nào đem những cây mẫu đơn quý báu này bán đi.

Buổi chiều, Lý Phỉ vừa rửa xong bát đũa và đám rau dưa dùng cho chiều
nay, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, lại thấy Xuân Vân vội vàng chạy
tới.

“Làm sao vậy?”

Lý Phỉ gặp Xuân Vân đầu đầy mồ hôi, hỏi.

“Xuân Hoa tỷ, ta, đau bụng, ngươi đi giúp ta trông coi ở trong sân được không?”

Lý Phỉ thấy nàng bộ dạng này, biết nàng nhất định giữa trưa ăn phải cái gì không nên ăn, cũng không chối từ, đi trong viện giúp nàng trông coi.

Kỳ thật việc của Xuân Vân cũng không nặng nhọc gì, chỉ cần phụ trách
dọn dẹp sạch sẽ sân viện là được rồi. Đây là việc mà mẫu thân Xuân Vân
tìm nhiều tiền tài từ quản sự kia làm ra được. Quả nhiên có cái mẫu thân chính là bảo!

Lý Phỉ cầm cái chổi chậm rãi quét.

Lúc
này thấy có hai người đi tới, một người trong đó không đến ba mươi tuổi, ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt. Vừa thấy
chính là một nhân vật lớn, Lý Phỉ đang muốn tránh ra, thì một người nha
hoàn bên cạnh vị phu nhân kia gọi mình: “Ngươi, đứng lại, đi lại đây!”

Giọng nói của nàng có vẻ không tốt, vẻ mặt có chút sốt ruột, Lý Phỉ
thấy chính mình bị nhìn được, cũng không dám lại tránh né, bước đi lên
phía trước.

“Ngươi giúp ta dìu phu nhân.”

Lý Phỉ nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người nọ một cái, thấy phụ nhân kia sắc
mặt tái nhợt, bộ ngực phập phồng kịch liệt, giống như không thở nổi. Vị
nha hoàn kia thấy chủ nhân của mình thân thể không thích hợp, gắt gao
nâng trụ nàng, còn gọi cho mình đi hỗ trợ.

Lý Phỉ vừa thấy liền biết đây là bệnh hen suyễn phát tác, nàng đẩy nha hoàn kia ra, nhanh
chóng đỡ vị phu nhân kia tới cái đình gần đó, thấy nha hoàn kia đang
định phát hỏa, vội vàng nói: “Phu nhân là phát bệnh, ngươi nhanh đi tìm
đại phu, ta ở đây trông coi, ngươi nhanh đi lên!”

Câu cuối của Lý Phỉ như quát lên.

Nha hoàn kia hiển nhiên là bị dọa đến, một hồi lâu mới hồi phục tinh
thần lại, thấy chủ nhân nàng bộ dáng này, cũng không nói thêm nữa,
nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.

Lý Phỉ nhanh chóng nới lỏng cổ áo
cho vị phu nhân kia, cũng không dám cởi hết toàn bộ, chính là hơi nới
lỏng thôi, nơi này không có bình dưỡng khí, Lý Phỉ cũng không biết nên
làm cái gì bây giờ? Chỉ đứng bên cạnh quạt gió, một bên chờ đại phu. Lý
Phỉ cũng không phải bác sĩ, chính là một lần ở công ty đi làm, một lần
gặp cấp trên cũng là bị hen suyễn phát tác, Lý Phỉ thấy người khác làm
như vậy nên biết đến.

Phụ nhân kia đã biết mình bị làm sao, chính là nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi cũng không nói gì thêm.

Quý phụ nhân này bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, dần dần, hô hấp chậm rãi vững vàng hơn, bên kia nha hoàn mang theo người đi tới hướng bên
này. Phụ nhân kia nhanh chóng sửa sang lại mình quần áo một chút, lại
tiếp tục nhắm mắt lại nghiêm cẩn ngồi chờ.

Nha hoàn kia không
chỉ mang theo đại phu còn mang theo một đám người. Còn có người trong
truyền thuyết Lý phu nhân, vị chủ nhân của mình mà Lý Phỉ mới chỉ nhìn
thấy một lần.

“Tam đệ muội, Tam đệ muội, ngươi thế nào rồi?”

Lý phu nhân bước nhanh đi tới, giọng điệu có chút thân thiết và lo
lắng. Lý Phỉ thế mới biết vị quý phu nhân này là Lý Tam phu nhân.

“Tốt hơn nhiều, nhị tẩu, ngươi không cần lo lắng.” Lý Tam phu nhân mặt mang mỉm cười, khách khí trả lời.

“Vậy là tốt rồi, bằng không ngươi gặp chuyện không may ở chỗ này của
tẩu, vậy thì tẩu tử đắc tội quá! Đến đến, mau để cho đại phu nhìn xem.”

Nói xong, để cho một cái lão đại phu tiến lên.

Lý Phỉ thấy vây lập tức lui sang một bên.

Lão đại phu xem mạch một hồi lâu, mới vuốt chòm râu rồi nói, đại khái ý tứ là bị hen suyễn. Rồi lại nói cụ thể nguyên nhân gì đó, sau mở mấy
phương thuốc rồi rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN