Nông Trường Lưng Chừng Núi
Chương 2: 2: Sả Mật Ong
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi sâu vào bên trong là một gian bếp, qua cánh cửa có thể nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang quay lưng về phía cửa xào rau, dáng người y cao to rắn rỏi, cách ăn mặc đơn giản với áo phông ngắn màu trắng rộng rãi, quần dài màu xám.
Chương Bách gọi: “Bác(*) gì ơi?”
(*) 老乡(lǎoxiāng): Đây là cách xưng hô đối với người nông dân chưa biết họ tên.
Đúng lúc người đàn ông quay lại múc thức ăn, thấy bọn họ thì kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chử Nhược Chuyết vừa nhìn thấy tướng mạo thanh niên này thì ngẩn ra, chàng trai này sở hữu mái tóc đen nhánh rối bời, tròng mắt đen trắng rõ ràng, vầng trán sáng sủa, làn da trắng trẻo, cổ thon dài.
Ngoại hình này dù ở trong thành phố cũng hiếm thấy, nào có giống những người nông dân bản địa đen nhẻm vì làm lụng lâu dài dưới cái nắng gay gắt mà hắn nhìn thấy trong thôn mấy hôm nay.
Đến cả Chương Bách mở miệng cũng không thể không biết ngại mà gọi người ta là bác nữa, cười nói: “Người anh em này, bọn tôi làm việc đi ngang qua chỗ này, đang khát quá, không biết có thể uống cốc nước không?”
Anh chàng kia quan sát bọn họ một lượt, khóe miệng hơi nhoẻn lên nụ cười, y hất cằm về phía cánh cửa phía sau gian bếp ra hiệu, nói: “Vào trong ngồi đi, ở đây nóng lắm, tôi đi rót nước cho các anh.” Nói rồi, y bưng món ăn vừa xào xong dẫn bọn họ đi qua cánh cửa kia, vào một căn phòng rộng rãi.
Vừa vào nhà là Chương Bách thấy dễ chịu hơn hẳn, hóa ra căn nhà này rất rộng, xà nhà cực cao, có gió lùa vào khiến hai người đang lôi thôi lếch thếch thấy mát rượi, vô cùng thư giãn.
Cách trang hoàng nhà chính cũng không giống gia đình nông dân hay làm, sàn nhà trải gạch lát nền to màu xám bóng loáng.
Một bên hoàn toàn là tường kính, ánh sáng hắt vào rất mát mẻ, xuyên qua nền kính có thể nhìn thấy những cây rau xanh mướt tươi tốt mập mạp ngoài vườn.
Một bên có lắp mấy chục bể cá thủy tinh hình chữ nhật, bên trong có đủ các loài cá với kiểu dáng phong phú đang bơi.
Ở giữa là bàn ăn gỗ thô dài, chất gỗ dày dặn và chắc chắn, vài cái ghế dựa bày ra ở đó, trông đơn giản mà dễ thương.
Chương Bách lên tiếng khen ngợi, “Anh bạn, con cá vàng này cậu nuôi đắt tiền lắm! Đó là rồng đỏ(*) đấy, tôi từng thấy rồi! Vào thời điểm tốt có thể bán được với giá mấy trăm ngàn tệ trên thị trường đó!”
(*) Còn gọi là cá rồng châu Á, ở Việt Nam người ta hay gọi là cá rồng.
Loài cá này tượng trưng cho sự may mắn, phát tài lộc, đem lại hạnh phúc và xua đuổi tà ma làm cho phong thủy được tốt hơn.
Người đàn ông kia đặt món ăn lên mặt bàn, đáp: “Ừ, nếu các anh có hứng thú thì có thể mua mấy con mà nuôi.” Y vừa nói vừa mở chiếc tủ lạnh hai cánh trên tường, lấy đồ trong đó ra.
Chương Bách nói: “Sao mà mua nổi chứ——Nuôi loài này còn phải chi rất nhiều tiền cho bể nuôi và thức ăn cho cá nữa, tốn kém lắm.
Trông cậu không giống người địa phương ở đây nhở?” Cậu ta đã để ý tới chiếc tủ lạnh hai cánh, gần như người nhà quê rất ít khi mua loại tủ lạnh lớn thế này, hơn nữa nhìn thương hiệu có vẻ cũng rất đắt.
Quan sát thêm cả tủ bát trên bếp, các thiết bị điện như lò nướng, lò hấp, lò vi sóng, máy rửa bát, máy xay thực phẩm tất tần tật đầy đủ mọi thứ, đây là người thành phố về quê sao?
Chàng trai kia cười nói: “Tổ tiên nhà bố tôi đều là người ở đây, tôi xuất ngũ về đây định cư.” Y lấy hai chiếc ly thủy tinh dài và một chiếc bình cũng bằng thủy tinh ra từ hai bên cánh tủ lạnh, bên trong có những vụn lá xanh ngắt chìm nổi trong làn nước trong veo.
Y rót đầy nước vào hai chiếc ly rồi đặt lên bàn cho bọn họ, nhìn Chương Bách đã chạy đến trước bể cá vàng, rồi lại nhìn sang Chử Nhược Chuyết sống lưng thẳng tắp đang ngồi trước bàn dài giữa phòng, cười nói: “Tôi họ Huyên, Huyên Hiểu Đông, gọi tôi Hiểu Đông là được rồi.”
Chương Bách đi tới lấy ly nước uống ừng ực, lập tức uống hết ngay, sau đó mở to mắt nhìn cái ly rỗng trong tay.
Huyên Hiểu Đông thấy vậy mỉm cười, giúp cậu ta rót đầy ly tiếp rồi đặt bình lên bàn, cười nói: “Hai người cứ tự nhiên.” Chương Bách hơi ngại ngùng, vừa uống vừa cười, “Nước chanh mật ong này không tệ, vừa thơm ngát vừa ngon miệng.”
Dù đã khát khô cả họng nhưng Chử Nhược Chuyết vẫn nhấp từ từ từng ngụm nhỏ ly đồ uống mát lạnh kia, nghe thấy Chương Bách nói thì sửa lại: “Không phải chanh, đây là sả.” Ngay sau đó hắn lại nói: “Tôi họ Chử, bạn của tôi họ Chương, làm phiền cậu rồi.” Thấy đối phương tự giới thiệu bản thân, vốn dĩ Chương Bách phải nói trước rồi mới đến lượt hắn, nhưng Chương Bách còn lơ tơ mơ không biết giới thiệu thế nào, suy cho cùng vẫn là do cậu ta mới tốt nghiệp nên thiếu kinh nghiệm xã hội, chủ yếu vẫn chưa va vấp nhiều.
Chử Nhược Chuyết đã gặp nhiều tình huống xã giao này từ nhỏ rồi, mở miệng là tự giới thiệu được ngay.
Huyên Hiểu Đông nhìn hắn, ánh mắt chan chứa ý cười, “Chào Chử tiên sinh, chào Chương tiên sinh.
Đây là nước sả mật ong, hương sả và hương chanh na ná nhau nên cũng được gọi là sả chanh(*).”
(*) Nghĩa là cây sả có hai cách gọi, sả hoặc sả chanh đều đúng.
Chương Bách cũng cười, “Ồ sả chanh, hình như nghe ở đâu rồi—— À đúng rồi Hiểu Đông, cậu là người địa phương chứ? Biết ở đâu có quán cơm nhỏ sạch sẽ không? Bọn tôi về nội thành thì xa quá, mà xung quanh thì tôi lại không quen lắm.”
Huyên Hiểu Đông cười nói: “Tôi cũng đang nấu bữa trưa, nếu không chê thì chi bằng dùng tạm một bữa ở chỗ tôi nhé? Mặc dù không có món gì đặc sắc nhưng cũng khá tươi và sạch sẽ.”
Chương Bách vô cùng vui mừng, “Thế này sao được…” Cậu ta liếc Chử Nhược Chuyết, hai người cũng đã quen nhau một thời gian, cậu biết rõ hắn rất kỹ tính, mấy hàng quán ruồi nhặng ven đường thì hắn sẽ kiên quyết không vào.
Chỗ này trông sạch sẽ, nhưng không biết có động vào chỗ nào hắn kiêng kỵ không.
Chử Nhược Chuyết hơi chần chừ rồi nói: “Bọn tôi gửi cậu tiền thức ăn nhé?”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu mỉm cười nói: “Đều là thu hoạch ngoài vườn rau, bình thường ăn không hết đâu, đừng khách sáo, chỉ thêm vài món thôi, cháo cũng có sẵn rồi.” Nói xong, y quay đầu đi vào gian bếp, một lát sau bưng ra một nồi cháo đặt bên cạnh chiếc bàn dài, cười nói: “Đây là cháo ngô, không biết hai người có quen húp cháo không.
Nếu không quen thì tôi nấu thêm một nồi cháo hoa, hoặc nấu cơm cũng được.”
Chương Bách biết rõ dân bản xứ ở đây thích dùng cháo ngô, lại có phần bận tâm đến Chử Nhược Chuyết, khuyên nhủ: “Nhiều người ở đây sống thọ lắm, nghe nói thường dựa vào hoa màu.
Hạt ngô này phơi khô rồi nghiền nát nấu cháo, ngọt lắm, anh Chử không ngại thì thử xem sao.”
Chử Nhược Chuyết nhìn vào trong nồi sứ, quả nhiên là một nồi cháo ngô vàng óng, còn ngửi được mùi ngô ngọt.
Có lẽ cũng do hắn đã quá đói bụng nên dù là lần đầu tiên thấy món này thì cũng không cảm thấy bài xích, hắn nói với Huyên Hiểu Đông: “Khách nghe theo chủ nhà là được, tôi không có vấn đề gì đâu.”
Huyên Hiểu Đông nở nụ cười, “Cũng không phải dưỡng sinh trường thọ gì, thật ra là do nghèo đói, trộn ngô với gạo nấu cháo để tiết kiệm tiền, nhưng nếu để dùng làm lương thực chính thì gạo trắng vẫn thiếu rất nhiều chất dinh dưỡng.” Y lấy từ trong tủ bát bên cạnh mấy cái bát sứ to trắng phau đặt xuống trước mặt bọn họ.
Huyên Hiểu Đông quay đầu đi ra ngoài, chỉ nghe được tiếng nồi lại vang lên, không lâu sau mấy đĩa thức ăn được bưng ra.
Chương Bách đã xử xong mấy bát cháo, thấy món ăn thì vô cùng ngạc nhiên, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đối phương có thể lọ mọ nấu được ba món ăn một món canh.
Món mặn là rau cần xào thịt khô, mùi thịt khô thơm nức cả mũi; cà xào ớt xanh và thịt, sắc tím và xanh hồng xen lẫn nhau, xanh tươi đỏ thắm tím đậm kết hợp trên cùng một chiếc đĩa, trông vô cùng đẹp mắt; lại thêm cả một đĩa cải xoăn xào, cũng xanh mướt vừa vặn.
Mấy món ăn này đều rất đầy đặn, món canh là lá ớt hiểm(*) thả vào nấu cùng canh trứng, màu xanh và vàng nhạt hòa quyện, mùi thơm nức mũi, nhìn kỹ còn thấy cả sò điệp khô trong canh.
Salad còn kết hợp cùng một đĩa trứng vịt muối, lòng đỏ trứng chảy ra dầu, một hũ dưa chuột dập điểm những miếng ớt đỏ tươi nhỏ, xanh đỏ đẹp đẽ(**).
(*) Còn gọi là ớt mắt chim, ớt thóc, ớt chim ỉa, dùng trong các món mặn.
Lá của loài ớt này được sử dụng phổ biến ở các nước Đông Nam Á, Ma Cao, Hồng Kông, trở thành một trong những loại thực phẩm bán chạy nhất.
(**) Gốc là 红绿怡人 (hồng lục di nhân), bắt nguồn từ bài thơ Di hồng khoái lục (怡紅快綠) của nhân vật Giả Bảo Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng (Tào Tuyết Cần).
Chương Bách nhìn Huyên Hiểu Đông ngồi xuống, bèn vội vàng tiến đến vừa múc canh cho y vừa cười, “Trứng vịt muối này cũng do cậu làm sao? Quả nào cũng chảy ra dầu! Kỹ thuật đỉnh quá.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Cũng không có gì đặc biệt, người địa phương ở đây đều biết, lúc làm trứng vịt muối thì nhớ dùng nước biển ngâm sứa, chắc chắn ai cũng có thể làm trứng ứa dầu.”
Chương Bách bưng bát cháo lên húp xì xụp, húp một mạch nửa bát xong mới cầm đũa gắp rau, rõ ràng là rất đói.
Chử Nhược Chuyết lại cầm đũa khuấy khuấy trong bát, lo lắng không biết nên mở miệng thế nào, bảo hắn cứ bê bát lên húp luôn như Chương Bách thì thật sự khó nhìn quá.
Đang lúc do dự, Huyên Hiểu Đông lấy một cái thìa sứ ở bên cạnh đưa cho hắn.
Hắn nhận thìa, ngẩng đầu nhìn Huyên Hiểu Đông cười tủm tỉm múc canh giúp mình, không khỏi cảm thấy bất ngờ vì anh chàng này nhanh nhạy tận tâm quá, gật đầu nói: “Cảm ơn.” Sau đó cúi đầu chậm rãi múc cháo ăn bằng thìa sứ.
Rau dưa này đều mới hái từ ngoài vườn rau, tươi ngon không cần bàn cãi.
Mà rõ ràng người tên Huyên Hiểu Đông này lại có kinh nghiệm trong việc nấu nướng, lượng nhiệt và thời gian nấu món ăn đều rất chuẩn, giòn ngon mà vẫn xanh mướt.
Thịt khô đậm đà, dưa chuột dập chua cay giòn giòn, cháo ngô loãng vô cùng bon miệng, lá ớt hiểm trong canh vừa vào miệng là tan ra, trong vị ngon còn thoang thoảng mùi ngai ngái của lá ớt.
Chương Bách ăn liền ba bát cháo ngô lớn rồi húp thêm một bát canh lớn, ăn toát cả ra mồ hôi, cả người sảng khoái, lưu luyến đặt đũa xuống, thỏa mãn dựa lên ghế bành.
Tự nhiên cậu ta thấy ngưỡng mộ người đàn ông tên Huyên Hiểu Đông này.
Chương Bách không khỏi cảm khái: “Hôm nay bọn tôi chạy khắp nơi tìm chỗ ăn mệt quá, còn chẳng bằng anh bạn tự trồng tự ăn, thoải mái ghê——Không khí ở đây lại tốt, không có chút áp lực nào cả.”
Huyên Hiểu Đông cười an ủi cậu ta, “Tự cung tự cấp đương nhiên là tốt, bây giờ xã hội này không tiến ắt lùi, không biết tiến thủ không biết tích lũy, không nhân lúc còn trẻ mà tận lực gây dựng sự nghiệp một phen, sau này sẽ khiến con cái mình phải chịu thiệt thòi.”
Con gái nhà Chương Bách vừa tròn một tuổi, một năm qua cậu ta ra sức phấn đấu vì muốn cho con gái mình một tương lai thật tốt, nghe vậy thì lập tức sinh ra cảm giác tri kỷ, “Không tệ! Nếu không phải vì muốn con mình không thua kém ai ở vạch xuất phát thì sao cần phải liều mạng thế! Tôi nói chú nghe này chú em, bây giờ trông cậu thoải mái hơn tôi thế thôi, nhưng tương lai con cái phải đi học, người lớn ốm đau phải đến bệnh viện, những tài nguyên này vẫn nên đến thành phố lớn.
Còn trẻ tuổi thì đừng ham an nhàn, nếu mà nằm phẳng thật ấy thì sẽ bị người ta giẫm lên đấy!”
Chử Nhược Chuyết hơi cau mày, cảm thấy Chương Bách thân thiết với người quen sơ quá(*), nói năng không biết chừng mực.
Hắn nhìn Huyên Hiểu Đông, không ngờ đối phương chẳng hề giận chút nào, vẫn cười nhẹ, dường như không để bụng những lời Chương Bách nói: “Anh nói đúng.” Lông mi y dày, đôi mắt cũng không thể hiện sự bất mãn, trông dáng vẻ thật sự rất hòa nhã.
Huyên Hiểu Đông đảo mắt sang nhìn Chử Nhược Chuyết đang nhìn mình, nở nụ cười thân thiết, “Chử tiên sinh cũng ăn xong rồi sao?”
(*) Đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc.
Chử Nhược Chuyết gật đầu, nói: “Cảm ơn cậu.” Sau đó chồng bát của mình lên nhau.
Chương Bách là người lanh lợi, vội vàng thu dọn bát đũa trước, “Để tôi rửa chén để tôi rửa chén.”
Huyên Hiểu Đông cười, nói: “Hai người đừng khách sáo, có việc bận thì cứ đi đi, chuyện nhỏ này không sao đâu.”
Cuối cùng Chương Bách vẫn mang bát đi rửa, Huyên Hiểu Đông cũng không từ chối nữa.
Hai người nhanh chóng chào tạm biệt rồi ra đồng quan sát một lát, thấy mặt trời đã ngả về phía Tây, Chử Nhược Chuyết và Chương Bách liền lên xe về thành phố.
Trên đường về có ngang qua chân núi, Chử Nhược Chuyết bỗng nhiên nói: “Lái xe qua căn nhà chúng ta ăn cơm hôm nay.”
Chương Bách thấy khó hiểu, chỉ là vẫn lái xe đến cổng.
Chử Nhược Chuyết xuống xe, mở cốp lấy báo bọc hai cây thuốc vào cùng một bình rượu, mang ra chỗ cổng gỗ, đặt thuốc lá và rượu ở cánh cổng vừa đóng kín rồi trở về xe.
Chương Bách thấy bao bì màu xanh lục, líu lưỡi nói: “Gấu mèo kìa, cái này siêu xịn luôn ấy, thuốc lá Địa Đạo Nam, còn cả rượu Phù Dung, toàn những thứ không mua được ngoài thị trường, nghe nói được ủ trong bộ đội, dùng nước suối phù dung, thật ra đều là rượu ngũ cốc, uống không bốc.
Mấy thứ này giá trị hơn nhiều so với bữa chúng ta ăn trưa nay, anh sợ nợ nhân tình đúng không? Đợi một lát em đi mua con gà cũng được, em thấy Hiểu Đông cũng không hút thuốc đâu, có khi không biết hàng quý, lãng phí lắm.”
Chử Nhược Chuyết không để ý tới cậu ta, chỉ nói: “Đi thôi.”
Chương Bách tiếc của trừng mắt nhìn đồ vật gần cổng gỗ, vừa lái xe vừa nói: “Cũng không biết cậu ấy có nhận được không, lỡ bị ai đi ngang qua lấy mất thì tiếc quá.”
Chử Nhược Chuyết vẫn không nói năng gì, Chương Bách tặc lưỡi tiếc nuối chốc lát rồi mới nói: “Sáng mai anh về thủ đô chứ? Nghe nói là sinh nhật cụ Chử?”
Chử Nhược Chuyết gật đầu nói: “Khu ruộng bên này nhờ cậu rồi.”
Chương Bách cười vỗ ngực nói: “Anh yên tâm, chắc chắn không có vấn đề gì! Sang năm nhất định có thể thu hoạch được.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoan Ngọ bình an!
Mở văn đại cát!
Mưa lì xì đến đây!
____________________
Chú thích của editor:
Cá rồng châu Á
Rau cần xào thịt khô
Cà xào ớt xanh và thịt
Cải xoăn xào
Canh trứng lá ớt hiểm
Dưa chuột dập: Về cơ bản giống dưa chuột muối của mình, nhưng do có thêm bước dùng dao dập dưa sau khi thái (giống như mình hay dập tỏi) nên mới có cái tên như vậy.
Ớt hiểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!