[NP, HĐ,NỮ PHỤ] Ly biệt tàn tâm
Chương 3: Vô tình nhặt nuôi bé trai sơ sinh từ trên trời rơi xuống
ẦM ẦM
Cô giật thót mình cảm thấy quái lạ hôm nay đâu có dự báo trời mưa đâu sao cô nghe tiếng sấm sét. Nhìn sang đồng hồ gần 1 giờ khuya thế này mà bầu trời quái lạ quá, hay đây là đặc điểm khác biệt của thế giới này với thế giới cũ của cô nhỉ. Mới xuyên qua đây nên cô còn hơi ngáo mấy chuyện xung quanh, chả biết nhiều về thế giới này cho lắm
WHAT….Cô không nhìn lầm là có thứ gì đó rơi xuống với vận tốc cực nhanh đáp xuống chỗ gần mình sao? Linh cảm không tốt rồi, cô chạy ra mở cửa xuống dưới coi tình hình thì thấy cái “phi thuyền” mini ở dưới lỗ hổng đất do chấn động va chạm
Thật ra bên trong “em bé” đang náo loạn vì đáp nhầm chỗ nên chả biết đây là đâu, cứ thấy phi thuyền báo hiệu có sinh vật sống đang tiến lại gần tính chuẩn bị tinh thần đánh nhau thì dừng lại
“Sinh vật ở hành tinh này thật là đẹp, con gái sao?”
Cô mới nhìn thấy em bé xong liền hốt hoảng ráng cạy ra cho bằng được, em bé bên trong thấy lạ tưởng chắc muốn cứu mình nên cũng bấm để phi thuyền mở cửa và rồi Lạc Ân bế em bé này lên liền sinh nghi sao lại có em bé bên trong phi thuyền và nó còn rơi từ trên trời xuống. Mấy giây sau thì phi thuyền bốc hơi đó là em bé bấm tự động thu nhỏ lại biến nó thành dây chuyền trên người làm cho Lạc Ân tròn xoe mắt ra. Mới có mấy ngày mà cô gặp cái tình huống quái dị đây, chẳng lẽ thằng bé này không phải người trái đất
“Nếu như vậy sợ có vài nhà khoa học biết được sẽ mổ thằng bé này ra làm thí nghiệm. Nó mới có vài tháng thôi làm sao mình có thể khoanh tay chịu nhìn, mình sẽ giấu chuyện này và nuôi nó đến khi lớn lên rồi sẽ nói sau”
Lạc Ân sau một đêm thấy vài thứ không tin được lại còn chăm sóc bé này nên không chịu được mà ngủ. Sáng hôm sau, cô lại điên đầu thêm khi thấy từ em bé mà giờ thành thằng nhóc tầm 5-6 tuổi là sao, cái này phản khoa học CMNR
-Mama ơi, con đói
Ơ ơ…..cô hóa đá không biết nói sao với tình huống dở người này, thật muốn khóc. Trong khi đó thằng nhóc cũng muốn khóc vì không biết xưng hô thế nào nên xưng đại theo phong tục của người Trái Đất ở đây, bộ không đúng sao?
Dù còn nhỏ nhưng bộ não lại đầy chất xám hơn so với người Trái Đất. Tuy nhiên mới đáp xuống lại gặp mĩ nhân với vẻ lạnh sầu, tim nó có hơi đập nhanh. Tuy nhiên vị này có vẻ rất hiếm cười, ngay cả trông mình thì khá là lúng túng khi chọc cười.
Mang đứa nhỏ này liệu có bị hiểu lầm không nhỉ? Phải kêu nó nếu có gọi mình thì kêu một tiếng “chị”, chứ kêu “mẹ” thì chết mất.
“Nhóc, sau này gọi là “chị” nhé, đừng gọi là “mẹ” sẽ không hay đâu”
“Tại sao?”
Nó ngơ ngác hỏi lại với khuôn mặt tượng trưng xưng vậy không đúng sao?
“Sau này sẽ biết, nhóc cứ gọi chị vậy đi nhé”
Quả nhiên đứa trẻ nào cũng đều tư tưởng ngây ngô, ít nhất mình sẽ dạy dỗ nó kĩ thành người tránh giao du mấy kẻ xấu bên ngoài. Kể cả con nít cũng phải cho nó biết, chắc gì mấy đứa nít quỷ thời này đều tốt?!
Nhưng mà thằng nhóc này thật sự cách nó dậy thì quá khác, chỉ trong một đêm đã lớn nhanh thế thì liệu sau này mình còn giấu nổi không.
Khi tôi cùng bé bắt một chuyến đến thành phố nơi chú ấy sống theo tờ giấy thì cũng mất khoảng 2 tiếng. Vì lên xe buýt khá đông nên dù say cỡ nào tôi phải cố kẻo mắt ngồi canh đồ đạc tránh mất mát.
Dù ở thế giới ngôn tình thì bản thân tôi vẫn giữ lập trường thế giới hiện đại ăn sâu vào máu rồi. Vì trên xe quá nồng mùi trang điểm của mấy nữ sinh cộng thêm mùi thuốc lá của mấy thằng này khiến tôi khó chịu. Tôi lấy khẩu trang ra đeo cho nhóc ấy tránh ngửi mấy thứ ô nhiễm.
Sao tôi cảm thấy chuyến đi lần này nó dài quá nhỉ? Cơn mệt mỏi sắp lan ra toàn cơ thể rồi đấy, nhìn sang đứa nhóc này chắc không quen nên cũng ngủ say nãy giờ rồi.
Có vài nữ sinh rất xinh nếu như có cái duyên đắp vào người. Váy ngắn quá nhìn vào cứ như thấy được cả mông vậy, áo lại ôm sát người tôn lên dáng. Giờ nhìn kĩ thì lý do tôi ghét vậy do tôi quá cổ hủ về cách ăn mặc. Ngày thường tôi đều mặc quần dài với áo phông là ổn.
Tuy nhiên cô nàng phản diện nào có phong cách ăn mặc quyến rũ với vẻ đẹp ma mị hơn nữ chính để thu hút. Nữ chính trông ngôn nào cũng có vẻ ngoài lương thiện tựa như con cừu non và bam chính đã đổ cái vẻ đẹp trái ngược mình. Giống như nam châm trái dấu hút nhau.
Kể như vậy được rồi, để tôi lấy xô ra nôn cái. Ôi đúng là trong ngôn tình cái gì cũng xảy ra chứ ngoài đời bị nói mày đang ảo tưởng hóa điên rồi à. Mấy thiếu gia ngoài đời chắc gì hứng thú mấy cô nhà nghèo có khi coi là tình nhân thỏa mãn luôn đấy. Ngoài đời tình yêu không dễ gì mà yêu từ cái nhìn đầu đâu, đó là chỉ bị rung động sắc đẹp nên mới nói thế thôi.
Tôi không phải là loại nói yêu dễ dàng. Tôi là loại người hướng nội cho nên sự tự ti trong tôi phải nói là đạt max.
Khi bước xuống xe, theo sự chỉ dẫn tờ giấy cùng với hỏi đường thì tôi đã đến nhà chú ấy. Giống như căn biệt thự mấy nhà giàu mua ở riêng vậy, đứa nhóc bên cạnh tôi nhìn có vẻ chả phản ứng ngạc nhiên theo độ tuổi. Chắc bên ngoài hành tinh cũng tân tiến lắm hoặc nó là con nhà giàu?
Thôi, không suy nghĩ nhiều nữa. Tôi bấm chuông và cũng mất một lúc mới thấy chú ấy ra đón tiếp.
“Chú Mạc Hàn đấy hả, con xin lỗi vì sau này đành nhờ chú chăm sóc cho hai đứa tụi con”
Mạc Hàn nhìn bên cạnh Lạc Ân là cậu nhóc tầm chừng 5-6 tuổi trông khá là tuấn tú. Sau đó nhìn Lạc Ân tính hỏi cô đứa nhóc này là con ai?
“Đứa bé này giao cho em nuôi cho nên nếu chú thấy phiền thì tiền nuôi nó con sẽ cố trả chú lại”
Tôi cúi đầu thể hiện sự lịch sự khi phải nhờ một người lạ chăm cả hai đứa. Tuy có thể thấy chú ấy khá lúng túng khi trông thấy tôi làm vậy nên cũng bỏ qua và mang đồ đạc tôi vào.
“Từ nãy chị không biết tên em, có thể cho chị biết tên của em được không?”
“Nếu ở Trái Đất thì tên em dịch sang là Thiên Ý”
Tôi trợn mắt, cái tên có ý nghĩa phết nhỉ. Nhưng gọi nhóc “Ý” thì nghe không hợp lắm cho nên mình đã khuyên hãy đổi vị trí hai từ lại.
“Chị gọi gì em cũng chịu hết”
Đứa nhóc này có vẻ ngoan hơn mấy đứa nhóc tôi từng gặp nhỉ. Mấy đứa như vậy tôi sẽ dễ dàng cư xử hơn mấy đứa cứng đầu, nhõng nhẹo vì tôi không giỏi trông trẻ con lắm.
Công việc Mạc Hàn khá vất vả khi vừa làm giám đốc công ty lại còn là nhà tiểu thuyết nữa. Mỗi đêm khi tôi đi ngang qua phòng đều thấy sáng lên, tôi quyết định rót cafe để giảm bớt mệt mỏi.
“Công việc mệt mỏi thế mà chú ấy lại kêu quen rồi”
Sáng mai tôi đi học còn Mạc Hàn lại đi làm cho nên tôi đành để nhóc ấy ở nhà trông trẻ. Ban đầu có hơi khó chịu khi nghe tôi nói đến chỗ đó, nhưng cũng may nó cam chịu.
Tôi coi thẻ học sinh tên lớp và ngôi trường thì cảm thấy thật không hiểu sao ngôi trường gần đây. Đệt, cái cô này chọn trường xa chỗ nhà thuê làm gì không biết. Sao không kiếm chỗ gần mà học?
Cái này gọi là điên vì yêu?
Cũng may vì gần chứ không chắc tôi chết vì đi xa mỗi ngày chứ không phải chết vì học. Học tập hơi bị căng thẳng vì chương trình ở đây quá khác so với tôi. Ngôi trường dạy các kiến thức mốt sau này ra làm quan lớn.
Mặt tôi kiểu “WTF”, sáng sớm bối rối vì trong lớp toàn gương mặt lạ hoắc giờ đến mấy giáo viên này. Thôi thì nhìn là biết trong ngôn thì chuyện học hành cứ như ăn cháo vậy. Đó là đối với nhân vật chính.
Vì chả biết học như nào để thi nên tôi quyết định đầu tư tiếng các nước khác. Khá là may trong đây còn có tiếng Anh cho nên niềm đam mê duy nhất không bị xóa bỏ.
“Chị Lạc Ân ơi”
Hừm, ai kêu mình hả?
“Chị à, hôm nay em mở tiệc tính mời chị cho nên chị có thể đến được không?”
“Xin lỗi, chị bận rồi em gái. Em có thể mời bạn trai Tần Thiên đi cho vui chứ mời chị làm gì?”
Tôi đang muốn hỏi cô đấy, mời bạn trai đến còn mời tôi chả khác phá đám cuộc tình hai người.
“Em gái mời mà cô không tới. Làm chị kiểu gì đấy?”
“Anh là tôi hả?”
Không để anh ta nói tiếp, tôi tấn công liên tiếp.
“Anh có phải là tôi hay không mà tôi đi hay không cũng xỉa xói. Làm con trai mà sân si chuyện con gái không biết nhục hả?”
“Ba mẹ anh không dạy người ta đang nói chuyện mà xen vào là bất lịch sự hả?”
“Cô gan lắm đấy….”
Nhìn anh ta run lên vì tức giận càng khiến tôi muốn nói ra hết để xả giận.
“Ờ, gan tôi lớn lắm. Anh tính lấy quyền đè tôi hả? Anh làm như có tiền là có tất cả, dùng tiền để trừng trị tôi bộ không thấy việc làm của anh quá bỉ ổi hay sao? Một tên mặc váy”
Tôi giả vờ phụt ra để khinh bỉ hắn. Suốt ngày cứ kêu cô gan, cô giỏi, đụ má không dùng não suy nghĩ hay sao ấy. Yêu thì yêu cho lắm vào để não ngáo ra.
Ăn nói thì như muốn làm ông tổ nhà người ta luôn ấy. Đang đi về gặp cặp đôi hãm lìn thế không khẩu nghiệp là không được.
Tha cho tôi cái, đã ôm ấp thì cứ việc chứ đừng lôi tôi vào làm bình đỡ đạn cho việc tiến lên một bước trong cuộc tình của mấy người. Thật ghê tởm.
.
“Chị Lạc Ân đến đón em hả? Thật vui”
A, chỉ có nhóc Thiên này khiến mình thư thản hơn rồi. Nhìn nụ cười này càng khiến mình cưng quá đi mất, hôm nay tôi sẽ mua bánh cho bé ấy để thưởng.
“Hôm nay chị sẽ mua bánh thưởng em. Em muốn ăn gì?”
“Em không biết vì em chưa bao giờ được ba mẹ cho đi ra ngoài ăn”
Đúng rồi nhỉ, mình quên mất, thôi thì lát mình hỏi quán bánh món nào ngon mua về cho cả ba ăn nhỉ?
“Ngon quá, lần đầu tiên được ăn bánh nhỏ nhỏ này”
“Chị xinh đẹp lại còn hiền thế thì ai làm chồng chị chắc sẽ sướng lắm”
“Haha, em cứ đùa”
Nhóc ấy thẩn thờ ra nhìn tôi rồi chỉ vào tôi nói rằng:
“Chị hãy cười như này trông sẽ đẹp hơn”
Lần đầu tiên có người khen tôi vậy nhỉ, từ miệng cậu bé này. Có vẻ mình gặp được em ấy trở nên tốt hơn nhỉ, cuộc sống mình từ ngày có cậu nhóc này dã khác dần cái cuộc sống tẻ nhạt trước đây.
“Hôm nay hay chị em ta đi mua đồ ăn nhé?”
Theo như tôi được biết gần đây có siêu thị mới mở nên nghĩ chắc mới khai trương chắc sẽ giảm giá nên tôi kéo vào mua nhanh.
“Anh Tần Thiên, chúng ta mua mấy món về làm tiệc nhé”
“Được, mua gì tùy em”
“Ái chà, bạn gái cậu thì chiều hết mức còn người anh em của cậu thì sao?”
“So hai người thì tôi chọn em ấy”
Tôi nhìn sang phải là một nhóm nam đi với một nữ cứ như bảo vệ kĩ càng. Hừm Tần Thiên thì biết khỏi nói, cái tên kia là kẻ bữa mời mình uống tên Lâm Ninh thì phải, cái người ăn mặc như vệ sĩ thế chắc của Tần Thiên cmnr.
“Chậc, quả là oan gia”
Nhưng kệ, tôi chả làm gì sai mắc gì phải trốn tránh.
“Chị ơi, em đeo tai thỏ này dễ thương không?”
Ý Thiên hướng ánh mắt long lanh cầu mua khẩn khiết khiến Lạc Ân phì cười trước hành động làm nũng.
“Trông dễ thương thế mà không mua thì thật phí”
“Chị thật tốt, tốt nhất trên đời”
Cậu bé hét lên thể hiện sự vui sướng khi mua món đồ mình thích, Tần Thiên nghe tiếng chỉ tùy tiện liếc qua lại thấy đúng ngay đứa con gái mà anh chúa ghét.
“Chị em kìa Tần Thiên, hay chúng ta qua chào hỏi”
Lạc Tình tung tăng đến chào bà chị vì đã thoát khỏi cuộc sống mình. Nhưng mà chưa được bao lâu mà bà chị này có con rồi á?
“Chị Lạc Ân, chúng ta thật có duyên”
Lạc Ân nhìn lên thấy Lạc Tình muốn phun bãi nước miếng, duyên cái cc. Chỉ là vô tình gặp thôi mà cô ta trưng ra cho ai xem. À quên, cho mấy nam nhân xem chứ….
“Chào cô Lạc Tình, cô cũng đi mua đồ sao?”
“Đúng vậy, tôi đang đi bạn trai với bạn anh ấy đi mua đồ”
Tôi chỉ “À” một tiếng nhưng ngẫm lại thỉ cảnh ba nam đi chung một nữ làm mình suy nghĩ đen tối thật.
“Đứa bé đi với cô là con hả?”
Có cần nói thẳng vấn đề không hả? Da mặt anh đủ dày đấy, anh nói ra mà không để ý bao người nhìn sao.
“Không, ba mẹ nó nhờ tôi nuôi trong khoảng đi du lịch xa”
Anh ta chỉ kiểu à ừ cho qua, nhưng hình như có vẻ mặt vẫn không tin lời giải thích của tôi. Không tin thì kệ anh ta nhưng nếu đồn bậy bạ thì coi chừng tôi vả anh không còn răng.
“Quý cô này là Lạc Ân, quả là người đẹp”
“Cảm ơn, tôi phải mua đồ ăn cho em ấy nên xin lỗi vì không trò chuyện giờ được”
Tôi đi qua liếc nhìn anh ta với ánh mắt bình thường, không là ánh mắt căm hận không muốn gặp lại lần tiếp. Lần này là quá đủ rồi…..
Giờ tôi để ý sao nơi này ít nữ nhân thế, hay mất tôi quáng gà vậy thế. Thôi mình nhảm thế là đủ rồi, mua đồ ăn cho lẹ để em ấy về nghỉ ngơi.
.
Tối đến tôi làm đồ ăn cho chú ấy mặc dù biết sẽ về trễ. Nhưng mà dù gì mình cũng lo vì bản thân chú đã làm bao công việc, mình bái phục luôn chứ đừng đùa.
Tiện thể giải trí bằng game có đồ họa rất đẹp và quan trọng tiện thể giao tiếp bằng tiếng anh cho nó tiến bộ. Tôi vào hội tên “Cầu duyên”, cảm thấy cạn lời cho ai đặt tên này cứ như FA lâu năm thèn khát yêu đương thế?!
Cuộc hội chat
Lạc xúc xích: Các đồng chí chưa ngủ à?
Mèo mun: Mọi người bàn mai rảnh tính họp nhóm theo thường lệ. Em muốn đi không?
Hoàng tử xấu trai: Tôi cũng muốn gặp mặt Lạc xúc xích ngoài đời, trong hội mình ít nữ quá cầu em là gái nhé Lạc.
Mau quỳ xuống: Thôi ông im đi, người ta họp vì vui mà ông thì muốn thoát FA.
Hoàng tử xấu trai: Hứ, mấy xuân xanh trôi qua tôi còn chưa có nổi một bạn gái đầu tiên.
Mau quỳ xuống: Tên ông như nào thì người như thế đó…cho nên không ai theo là đúng rồi.
Hoàng tử xấu trai: Cậu thấy tôi ngoài đời rồi mà….
Mèo mun: Ngoài đời đẹp khổ nỗi bị điên.
HT bị chà đạp: Ngày mai tiến hành nha các chú, mấy em gái hội mình có người yêu hết rồi nên ông mơ đi.
HP người yêu HT: Chị đây muốn coi mặt bé Lạc xúc xích nữa.
Lạc xúc xích: Ngày mai mấy giờ để em lên lịch đi.
HT bị chà đạp: Mấy anh chị đây toàn đi cỡ tối lắm, tầm 7 giờ. Nếu em đi được thì hoan nghênh :v. Ở quán X ngay bên thành phố Y.
Lạc xúc xích: Ồ, gần nhà nhỉ. Chắc được ạ.
Mèo mun: Tôi sắp diện kiến dung nhan thành viên mới rồi.
Hoàng tử xấu trai: Nếu em là gái thì chúng ta triển nhé.
Lạc loài: Tôi cũng muốn xem :))))
Lạc xúc xích: Em on tới đây thôi, sắp đến giờ em phải cho thằng bé nhà em ngủ rồi.
Lạc xúc xích offline
Hoàng tử xấu trai: Đệt, thằng bé??????
Mèo mun: Lạc có con?
Mau quỳ xuống: Thôi, ông chấm dứt ngày từ hai ta chưa gặp nhau nhé…. Há há há
Hoàng tử xấu trai: Thôi im đi, tôi chưa mất hi vọng….
Lạc loài: Ế rồi cứ khoái ra vẻ thoát ế.
HT bị chà đạp: .-. Sao các chú khoái bàn đề tài về Lạc thế?
HP người yêu của HT: Lo ngủ đi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!