Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta
Chương 11: Nam chính, ngươi có họ hàng với hồ ly không?
Cái tên yêu nghiệt này lại có Long Ưu Lệnh, thứ mà cả một đời cung chủ chỉ có thể cấp cho một người duy nhất bởivậy giá trị đáng giá hơn hàng vạn kim ngân.
Lạc Thanh Linh xoa trán, đại sư phụ, nhị sư phụ, hai người đã thiếu người ta bao nhiêu tiền để đến nổi phải dùng Long Ưu Lệnh thế chấp cơ chứ?
Sau khi nghe tên yêu nghiệt trước mắt nói rõ lý do nàng gặp ám sát trong lòng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, mắng hai vị sư phụ bất lương kia hại nàng cuốn vào cuộc tranh đấu anh em nhà người ta.
Không được, Lạc Thanh Linh nàng ghét nhất là những chuyện như vậy phải tìm cách thoát ra mới được.
” Thì ra ngươi là kẻ mà hai vị sư phụ bất lương mà ta đã nhắc đến trong thư, đến đúng lúc lắm ta vốn có ý định thu hồi Long Ưu Lệnh này, hai người kia thiếu ngươi bao nhiêu tiền, ta trả!”Lạc Thanh Linh thản nhiên mà hỏi, thanh âm kia mềm nhẹ theo gió thổi qua, nghe thì có vẻ như ôn đạm, kì thực bén nhọn cực kỳ.
Mộ Dung Thấu không lộ ra ra bất có tâm tình gì thế, nhưng đám hắn mang theo bên cạnhnghe vậy không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Tả Lang cũng đồng thời chau mày, mím chặt môi, theo như những gì hắn biết hơn một năm nay nhờ vào việc kinh doanh cộng thêm phí chữa bệnh trắng trợn kiểu kia số tài sản mà Trúc Cơ công tử thu được, tuyệt không phải con số nhỏ.
Chỉ là người cực kì yêu tiềnvì muốn không dây dưa với chủ nhân mà sẵn sàng làm như vậy, thật khiến cho Tả Lang kinh ngạc. Đáng tiếc, nếu là người bình thường có lẽ sẽ đồng ý nhưng chủ nhân của hắn có thể thiếu thứ gì chứ tiền tuyệt không thiếu a!
” Nếu Trúc cơ công tử muốn như thế tại hạ cũng đồng ý, chỉ số tiền… này có hơi lớn!”
Ặc! Chủ nhân người đang nói gì vậy? Rõ ràng mục đích của chúng đâu phải là như thế? Tả Lang trong lòng kinh hô.
“Ngươi cứ nói!” Hu hu, sẽ tốn bao nhiêu đây? Tim nàng sắp rỉ máu, sau khi giải quyết được tên này Lạc Thanh Linh,nàngnhất định tăng thêm người đi tìm nhị vị sư phụ.
Một khi tóm được nhất định phải ân cần hỏi thăm một chút, không trị cái tật kia của hai người sớm muốn có ngày cô tráng niên mất sớm khỏi cần nữ chính Mộ Khuynh Tuyết cùng nam chủ Mộ Dung Thấu ra tay.
” Hai vị sư phụ của công tử thiếu ta XXXXX vạn.” Mộ Dung Thấu cười cười nói rất bình thản.
Rắc! Dường như có vật gì đó vỡ thì phải? Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt tại đây.
Số tiền lớn như vậy, hai kia rốt cuộc đã làm gì mà chi nhiều như thế hả? Lạc Thanh Linh nghiến răng nghĩ.
Đám người Phiến Đình nhìn bộ dạng lửa giận hừng hực của Lạc Thanh Linh âm thầm nuốt nước bọt, không tự chủ được lùi xa chỗ nàng đứng, cung chủ thật đáng sợ!
Lạc Thanh Linh cố gắng không nổi điên: “Được, ta…” chữ ‘trả’ nàng còn chưa kịp nói thì Mộ Dung Thấu đã quăng cho nàng một quả bom, không phải bom thường mà loại có sức công phá tuyệt chỉ hơn chứ không bom nguyên tử mà mỹ đã nén xuống hai thành phố hiroshima và nagasaki gây chấn động lớn trong chiến tranh thế giới thứ hai!
“Không phải là kim ngân mà là hoàng kim!” Giọng điệu của Mộ Dung Thấu hết sức bình thản cứ như việc số tiền kia chỉ có vài đồng chẳng đáng để hắn bỏ vào mắt!
Trên trán Lạc Thanh Linh xuất hiện rất nhiều chữ thập, cho dù nàng có bán luôn bản thân cũng không trả nổi, số tiền kia bằng một nửa quốc khố khi sung túc của Ngọa Thiên : “Làm sao có thể nhiều như vậy, gạt người?”
Lời của Lạc Thanh Linh cũng là tiếng lòng của Tả Lang, hắn nhớ rõ con số trên tờ giấy nợ mà sư phụ của chủ nhân đưa trước khi mất đâu có nhiều như vậy.
” Tại hạ nào dám, ban đầu quả thật hai vị tiền bối mượn tại hạ là XXXXX vạn bạc thế nhưng do kéo dài cho nên số tiền mới thành con số kia!” Mộ Dung Thấu nhúng vai ra vẻ bất đắc dĩ nhìn Lạc Thanh Linh.
” Bọn họ mượn ngươi đã được bao nhiêu năm?”
” 5 năm lẻ 6 tháng!”
” Chỉ có nhiêu đó thời gian, tại sao lại lên nhiều như vậy? Lãi suất ngươi tính bao nhiêu?”
” Cứ mỗi tháng không trả, số tiền nợ tăng lên gấp đôi!”
” Ngay cả ta cũng chưa có cho vay cắt cổ kiểu đó! Hai người kia đầu óc ra nước hay sao mà lại đồng ý vay như vậy? Không có bằng chứng, ngươi nghĩ ta tin sao?”Hừ, nhất định là tên này gạt mình.
” Nếu công tử không tin thì xem giấy nợ!”
“…” Lạc Thanh Linh cổ họng tắc nghẹn, sắc mặt tối như mực hàn khí bóc lên hừng hực, đám người Phiến Đình ra sức thu nhỏ tồn tại của chính mình.
Lạc Thanh Linh không nói hai liền lập tức xé nát tờ giấy úa vàng kia, cười tươi như hoa nhìn Mộ Dung Thấu: “Không có giấy nợ, Long Ưu Lệnh kia của ngươi chẳng qua là một khối ngọc thượng phẩm thôi! Phiến Đình, Lôi Minh chúng ta đi!”
Đám người Tả Lang nhìn hành động của nàng như vậy cằm muốn rớt xuống, còn có thể làm như vậy sao? Người này cũng quá vô sỉ rồi!
” Khoan đã, thứ mà công tử xé chỉ là bản sao thôi! Bản gốc ở chồ này cơ!” Mộ Dung Thấu cầm một tờ giấy hoe vàng trên đó có hai chữ to GIẤY NỢ, hắn đương nhiên dự liệu trước tất cả cho nên mới đến tìm Lạc Thanh Linh, trong mắt sáng lên ý cười giảo hoạt!
Chết tiệt, khi cười lên lại đẹp như nhật nguyệt, nếu là bình thường Lạc Thanh Linh nhất định sẽ thưởng thức một phen nhưng bây giờ hận không thể đánh cho hắn một trận nên thân, yêu nghiệt gì chứ tên này là hồ ly mới đúng!
” Đó là bản gốc, chỉ duy nhất nhất một tấm?”
“Đúng!”
Nghe được đáp án mà mình muốn, Lạc Thanh Linh không khỏi mỉm cười hài lòng: ” Vậy ta đây không khách khí!”
Nói đoạn Lạc Thanh Linh liền vận kinh công dùng tốc độ tối đa, bọn Tả Lang chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã tiếp cận Mộ Dung Thấu.
“Chủ nhân, cẩn thận!” Tả Lang chỉ có thể kinh hô.
Mộ Dung Thấu thân hình chợt loé tránh thoát công kích Lạc Thanh Linh, tay vươn ra chụp lấy mành trướng cửa rèm ra vào của xe ngựa của Lạc Thanh Linh. Mành trướng trong tay Mộ Dung Thấu linh hoạt như một con giao long, bay tới hướng Lạc Thanh Linh.
Thân thủ nhanh như điện, nội lực bức người. Lạc Thanh Linh nhíu mày, tuổi người này chỉ hơn nàng đôi chút mà đã có cường đại thế kia, còn không đợi Lạc Thanh Linh kịp phản ứng, mành trướng đã muốn quấn quanh người.
Đối với việc mình cuốn Lạc Thanh Linh có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại trấn tĩnh, dùng dao găm luôn mang bên mình cắt đứt nó mà tiếp đất.
Khoé miệng nhếch lên ý cười nồng đậm,Mộ Dung Thấu nhìn mành trướng bị nàng cắt đoạn, cười gian nói: “ Thân thủ của TrúcCơ công tử thật sự không tệ….”
Vứt đoạn mành trướng kia xuống đất, Lạc Thanh Linh trừng mắt nhìn tên yêu nghiệt mị hoặc khuynh thành, có thể làm chúng sinh trong thiên hạ mà nói: “Không chơi nữa, ngươi cầm Long Ưu Lệnh đi đồ nợ thì đi tìm hai lão già kia đi!”
Khoé miệng chậm rãi nhếch lên một chút, Mộ Dung Thấu cười tà mị: ” So với bọn họ, ta càng muốn là ngươi cơ!” Cứ như con mèo nhỏ xù lông vậy thật khiến cho người khác có tâm tư trêu ngẹo.
” Muốn ta làm không công cho ngươi, nằm mơ!” Đáng ghét, rõ ràng đã ngâm mình trong dược liệu mấy năm cộng thêm Thất Sắc Diệp giúp nàngcô tăng thêm 10 năm nội lực mà vẫn thua hắn một bậc. Nếu có thể thắng, nhất định nàng sẽ đánh cho khuôn mặt kia biến dạng, cười cái gì mà cười.
Tên này không chỉ diện mạo biến thái ngay cả võ công cũng biến thái không kém!
Đáng thương cho Lạc Thanh Linh, 10 năm công lực của nàng làm sao thắng nổi 50 năm công lực mà sư phụ người ta truyền cho chứ?
” Nếu Trúc cơ công tử không đồng ý, như vậy tại hạ chỉ còn nước công bố cho thiên hạ biết Trúc cơ công tử là thân nữ nhi …”
Chân của Lạc Thanh Linh khẽ khụng lại song rất nhanh vẫn tiếp tục bước lên xe ngựa: “Tùy ngươi!”
” Chuyện giới tính này quả thật cũng không to tác gì, đại tiểu thư Lạc Thanh Linh không để tâm là đúng!”
Cả người Lạc Thanh Linh cứng lại, xoay người nhướng mày nghiêm túc nhìn Mộ Dung Thấu lạnh giọng nói: ” Đừng nói là hai…”
“Không phải,hệ thống tình báo của tại hạ dùng rất tốt mặc dù có chút tốn thời gian.” Mộ Dung Thấu cười tà nhìn nàng.
_______________________Ta là đường phân cách___________________________
Lạc Thanh Linh nghiến răng nhìn tên hồ lý cười tủm tỉm trước mặt, hận không hể xong đánh cho hắn một trận tơi bời.
Phiến Đình rót ly trà cho Lạc Thanh Linh:”Cung chủ, uống chút trà hạ hỏa đi.”
Tiếp lấy ly trà Lạc Thanh Linh hỏi hắn một câu: “Đúng rồi, ngươi tên gì?” Bị kéo vòng cái vòng rất rối của hoàng tộc Lạc Thanh Linh cảm thấy kế hoạch an ổn làm con sâu gạo trong phủ Thừa tướng, đến tuổi thì xuất giá của nàng khó mà thực hiện được. Cũng may Long Ưu Lệnh chỉ có giá trị 3 năm, vẫn còn kịp để nàng kịp giơ chân chạy đi không dây dưa với nam nữ chính của bộ tiểu thuyết Khuynh thế vương phi của Tà Vương.
“Mộ Dung Thấu!”
” Phụt!” Nghe cái tên này Lạc Thanh Linh nhịn không được phun ngay ngụm trà vừa mới vào khoang miệng, nếu không phải thân thủ Mộ Dung Thấu rất nhanh thì hắn ách sẽ bị nàng phun trúng.
Đương nhiên dù hắn có bị phun trúng cũng chẳng mãy may ảnh hưởng đến tâm tình của Lạc Thanh Linh.
Cái gì thế này, hắn chính là Mộ Dung Thấu! Ông trời, người thật biết cách đùa giỡn nàng cơ mà.
Phiến Đình bên cạnh vội cầm khăn đưa cho Lạc Thanh Linh, sau khi lau khóe môi của mình nàng hít một hơi, sau đó vỗ mạnh bàn: ” Không thương lượnggì nữa! Ngươi muốn công bố Trúc cơ công tử là Lạc Thanh Linh của phủ tể tướng tùy ngươi!” Mặc dù chuyện này sẽ rất rắc rồi nhưng vẫn đỡ hơn khi dây vào tên này.
Đối việc phản ứng của Lạc Thanh Linh, Mộ dung Thấu hết sức không hài lòng. Rõ ràng họ mới gặp nhau lần đầu làm sao có khả năng đắc tội nàng, làm gì mà lật mặt không đồng ý nữa? Người xưa quả nhiên nói không sai, tính cách của đàn bà con gái như kim mò đáy biển.
Nếu Lạc Thanh Linh biết tiếng lòng của Mộ Dung Thấu nhất định nhịn không được chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói: Đương nhiên, nữ phụ mà dây dưa với nam chính kết cục nhất định sẽ bị nữ chính xử lý không nương tay.
Mặc dù hiện tại Lạc Thanh Linh nàng vừa có quyền vừa có tiền tài muốn gì được nấy nhưng làm ơn xin nhớ nữ chính có bàn tay vàng, thứ không thể coi thường giúp cho mạng nữ chính sống dai hơn cả tiểu cường* (con gián).
” Một khi ta công bố ra, đại hoàng huynh thì ta không dám chắc nhưng ngũ đệ nhất định sẽ không bỏ qua. Thế lực của phủ Thừa Tướng cộng thêm thân phận của nàng, ngũ đệ nhất định sẽ tìm cách khiến cho phụ hoàng ban chỉ tứ hôn!” Mộ Dung Thấu cười cười nhìn nàng .
” Nàng chỉ còn có con đường hợp tác với ta mà thôi!” Tiếng cười thản nhiên tràn ngập bên tai, dù rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.
Lạc Thanh Linh cảm thấy sét đánh giữa trời xanh, đùa kiểu gì vậy: Nếu gã cho tên Mộ Dung Tuyên, kết quả cũng chỉ có một con đường thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ những người sống ở phủ thừa tướng, như thế thì bao nhiêunổi lực trong nhiều năm của nàng liền thành công dã tràng!
” Được, ta đồng ý. Bất quá ngươi phải hứa với ta một chuyện.” Đi bước nào hay bước đó vậy.
“Chuyện gì?” Mộ Dung Thấu nhướng mày nhìn nàng.
” Ta làm việc cho ngươi ba năm, đổi lại sau này phủ thừa tuớng có đắc tội với ngươi ta mong ngươi có thể rộng lượng buông tha cho họ!”
“Thành giao!”
Lạc Thanh Linh cứ cho rằng mình tìm được con đường sống cho phủ thừa tướng song lại tự mình chui vào hang hồ ly, kết quả bị hắn lừa ăn sạch khóc không ra nước mắt.
Mãi sau này Lạc Thanh Linh cũng nhận định ra bản chất thực sự của Mộ Dung Thấu, giận dữ vỗ mạnh xuống bàn: “Mộ Dung Thấu, nhất định là ngươi có họ hàng với hồ ly nếu không tại sao lại gian xảo, vô lại, âm hiểm như vậy?”
“Bây giờ nàng mới biết sao, Linh Nhi!” Tên hồ ly gian xảo nào đó cườità mị.
“…” Lạc Thanh Linh giận run người, cái tên hồ ly này có ra vẻ tự hào về điều đó nữa cơ chứ. Nàng thật sai lầm đánh giá thấp độ mặt dày của tên này.
Còn có, tay nàng hiện rất đau!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!