Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta - Chương 12: Chạm mặt nữ chính Mộ Khuynh Tuyết!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta


Chương 12: Chạm mặt nữ chính Mộ Khuynh Tuyết!


Mặt trời rực rỡ,trời cao mây trắng.

Trong tiểu viện Bích Trí của phủ thừa tướng, dưới gốc cây hoa anh đào tung bay, một nữ tử thân mặc y phục màu tím nằm nghiêng người ôm chiếc gối nhỏ mà lười biếng ăn vặt.

” Tỷ tỷ, người còn ở đây lười biếng phơi nắng nữa sao? Mau ngồi dậy cùng muội đi đếnCẩm Tú Các mau!”Lạc Triều Nhan hớn hở chạy đến kéo cái gối ôm của Lạc Thanh Linh ra buồn bực nói.

Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng Lạc Thanh cũng giơ tay đầu hàng trước vẻ bán manh siêu cấp đáng yêu của tiểu muội của mình.

” Phiến Đình, chuẩn bị xe ngựa đi!”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Trời xanh mây trắng, xe ngựa ở trên quan đạo từ từ mà đến, không nhanh không chậm, Lạc Triều Nhan 5 tuổi vô cùng hứng thú nhìn cảnh vật bên ngoài xe ngựa.

Chỉ một lát sau, xe ngựa liền dừng trước Cẩm Tú Các.

Nói đến, Cẩm Tú Các này chỉ mới thành lập được 3 năm thế nhưng vô cùng nổi tiếng vì nơi này có đầy đủ mọi thứ từ trang sức cho đến dược liệu tất nhiên toàn là những thứ vô cùng quý giá có giá trị tính từ ngàn lượng kim ngân trở lên, tuy đốt tiền nhưng rất được lòng tầng lớp thượng lưu bởi có thể đến đây mua hàng chứng tỏ được thân phận người đó không tôn quý cũng là phú giáp một phương.

Phiến Đình đỡ Lạc Triều Nhan bước xuống xe, chẳng đợt Lạc Thanh Linh đi xuống thì con bé đã ba chân bốn cẩn chạy vào trong.

Ngồi trong xe Lạc Thanh Linh lên tiếng: “Ngươi cứ theo con bé vào trước đi, chút nữa ta sẽ vào!”

“Vâng!” Nói đoạn Phiến Đình liền nhanh chân đi theo Lạc Triều Nhan.

Xa phu lại cho xe ngựa di chuyển lần nữa, bên trong bàn tay trắng nõn của Lạc thanh Linh cầm lấy một mảnh giấy, miệng chậm rãi lẩm nhẩm những dòng chữ trên đó.

Xengựa dừng trước đại môn của Túy Hương Lâu. Tửu lâu này xanh vàng rực rỡ, chỉ là một cái tiền thính cũng đã rộng không dưới vài mẫu vuông; cả tửu lâu, chiếm diện tích chỉ sợ không dưới chụcmẫu, cái này cũng thôi nhưng điều khiến người ta ngoài ý nhất chính là, nơi này cao chừng mười mấy tầng, đồ sộ đứng vững vàng cao vút trong mây, không hổ danh là thiên hạ đệ nhất tửu lâu.

Lạc Thanh Linh ung dung bước xuống.

Những người xung quanh nhất thời ồn ào, giữa tiếng ồn ào huyên náo.

” Đại mỹ nhân, còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân Trần Bích La thiên kim của Trấn Bắc tướng phủ nữa chứ!”

” Quả thật rất mỹ, không biết là thiên kim nhà nào nữa?”Dù sao người đến Túy Hương đệ nhất lâu dùng cơm cũng là người có tiền và có thân phận, có địa vị.

Đối với bình luận của mọi người Lạc Thanh Linh cũng không để tâm cho lắm mà thản nhiên nhìn lướt qua đám người xung quanh, cất bước đi vào khách điếm, mã xa phu (người đánh xe ngựa) theo sát phía sau.

Đợi cho Lạc Thanh Linh biến mất trong Túy Hương Lâu, mọi người bên ngoài mới hoàn hồn phản ứng lại.

Sau đó mọi người bắt đầu đoán vị mỹ nhân kia rốt cuộc là con nhà quyền quý nào, dẫn đến bên ngoài còn ồn ào ầm ĩ hơn cả ban nãy nữa.

Tiểu nhị theo lệ chạy đến đoán tiếp khách quý nhìn thấy dung mạo của Lạc Thanh Linh tuy có chút ngây ngốc nhưng rất nhanh lấy lại vẻ chuyên nghiệp của mình cười vui vẻ: ” Tiểu thư xin mời người đưa thẻ thân phận ạ!”

Xa Phu phía sau liền đưa cho tiểu nhị một tấm chạm trỗ tinh xảo bằng bạc, nhìn thấy nó tiểu nhị càng ra sức cung kính mang Lạc Thanh Linh đến lầu 7 của Túy Hương Lâu.

Đám người đến Túy Hương Lâu dùng bữa ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Lạc Thanh Linh mà phát ngốc, cô gái này không chỉ mĩ lệ vô song thân phận còn rất đáng tiền, thẻ kim ngân kia cho dù là tính có cả toàn bộ ngũ quốc của chỉ có 30 cái a!

Mà tại lầu 8 một nam tử thân mặc bạch y, dung mạo vô cùng tuấn mĩ tựa như tiên nhân người này chính là Mộ Dung Tuyệt, vốn dĩ là một người lạnh nhạt thế nhưng khi nhìn thấy Lạc Thanh Linh hắn trầm ngâm một chút liền lên tiếng: “Mau cho người điều tra cô gái kia là ai cho ta!”

” Dạ, Thưa đại Hoàng Tử!”

Tiến vào trong căn phòng ở lầu 7, mã xa phu vẫy tay cho tiểu nhị lui, cùng Lạc Thanh Linh tiến vào phòng hạng nhất trong lầu 7 này.

“Chủ nhân, uống trà.” Cởi bỏ mũ rơm trên đầu, hiện ra dung mạo anh tuấn có một chút lãnh khốc, dù như vậy cũng khiếncho rất nhiều trái tim thiếu nữ ngã đốn vì hắn.

“Lâu chủ của Huyền Điệp lâu đã thay đổi ư? ” Ngồi bên cửa sổ, Lạc Thanh Linh trầm giọng hỏi.

” Vâng! Chỉ có điều người của ta chưa điều tra được người đó là ai.” Ám Phong tam đường chủ của Lăng Thiên Cung phụ trách tình báo ngũ quốc, lập tức khom người trả lời.

” Ngươi cũng đừng để ý đến thân phận người kia làm chi cho tốn thời gian, cứgiám sát mọi hành động của Huyễn Đêp lâu là được!” Lạc Thanh Linh nghe vậy, nhíu mày, ngửa đầu nhìn trời caoxem nữ chủ đã xuyên qua rồi, Huyền Điệp lâu tuy bị Mộ Dung Thấu dày vò một phen thực lực rơi mạnhmiễn cưỡng lắmmới đứng hàng thứ 5 trong hàng trăm tổ chức lớn nhỏ trải dài khắp ngũ quốc về chuyện ám sát, có thể thu phục nói cũng đủ chứng tỏ giá trị võ lực của Mộ Khuynh Tuyết cỡ nào.

” Nè, còn ba ngày nữa là Chiến thần của Ngạo Thiên quốc của chúng ta Duệ Vương liền dẫn binh trở về đó!” Một vị công tử nhà thế gia nào đó hưng phấn nói, do giọng nói có chút lớn cho nên Lạc Thanh Linh nghe được.

Đối với cái tên này Lạc Thanh Linh cảm thấy rất khó chịu, cái tên hồ ly kia do biết cuộc chinh chiến này không phải trong thời gian ngắn là xong, lo lắng trong lúc hắn không có mặt ở đây mẫu phi hắn sẽ bị đám người kia mưu hại cho nên gấp rút tìm nàng làm bảo kê. Nếu chỉ có như thế thì còn đỡ, tên kia thật sự rất biết tận dụng triệt để, mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ của hắnđều do một tay Lạc Thanh Linh điều phải giải quyết hết.

Lúc nhìn một đống giấy tờ chất cao hơn cả đầu Lạc Thanh Linh giật giật khóe môi:”Ngươi không sợ ta giở trò à?” Ngay cả ám vệ cũng giao cho nàng.

” Nàng dám sao?” Mộ Dung Thấu cầm bút lông sói cười khiêu khích Lạc Thanh Linh.

“…” Quả thật cho cô mười lá gan cũng không dám.

” Mọi chuyện đã bàn giao cho Tả Lang chưa?” Lạc Thanh Linh chống má nhìn mọi người bên dưới đang nghị luận chuyện Mộ Dung Thấu thống lĩnh tam quân đánh bại dị tộc Xích Ly ở phía Bắc.

” Rồi ạ!” Ám phong nhanh đáp.

” Tính cách của tên Thi Sách kia chẳng thay đổi gì, trong một ngày giải quyết xong chuyện này. Có lẽ hiện tại đang rong chơi ở nào rồi a! Mà thôi, chúng ta cũng nên đến Cẩm Tú Các nếu không muội muội ta giận thì nguy.”

“Dạ!”

Hôm nay là ngày thứ tư tính từ lúc Mộ Khuynh Tuyết nàng xuyên không đến thế giới này. Đường đường là thủ lĩnh đứng đầu của giới hắc đạo, ai ngờ lại bị giết bởi một đám ô hợp như vậy, nếu để cho người ta biết sẽ cười thúi ruột mất.

Bỏ qua chuyện đó sang một bên, thân thể bị nàng chiếm lấy có tên giống hệt nàng là Mộ Khuynh Tuyết, là đích nữ của Trấn Nam tướng phủ của Ngạo Thiên quốc Mộ Khuynh Tuyết năm nay mười sáu tuổi, trên có thì có đại huynh Mộ Thiên Tân và nhị tỷ Mộ Nhã Liên, hai người này là anh chị cùng cha khác mẹ của nàng cũng là những người nổi bật nhất trong số năm người con của Trấn Nam tướng quân.

Tổ ngoại của Mộ Khuynh Tuyết là anh em cùng sinh ra tử với Mộ Dung thái tổ, sau khi lên ngôi Mộ Dung Anh đã phong cho tổ ngoại của nàng làm vương gia khác họ với hoàng tộc, chức vị này được truyền theo đời này sang đời khác cho đến ngoại công của nàng do chỉ có một đứa con gái. Mộ Dung Thái Tông bèn phong làm Bắc Nguyệt quận chúa, mà người này chính là mẫu thân của Mộ Khuynh Tuyết.

Bắc Nguyệt quận chúa do mến mộ mà gả cho Trấn Nam tướng quân, người bên ngoài nhìn thì thấy là đôi phu thê ân ái nhưng thực chất không phải vậy. Trấn Nam tướng quân tuy ban đầu có một chút yêu thích Bắc Nguyệt quận chúa vì mĩ mạo của bà song rất nhanh liền mất hứng thú vì sự nhu nhược không chủ kiến, nhưng ngại thế lực của nhạc phụ. Bình An vương chỗ dựa duy nhất cho Bắc Nguyệt chúado tuổi già cộng thêm vết thương cũ hành người, một năm thời gian tính từ khi con gái mình gả cho Trấn Nam tướng quân liền mất, không còn chỗ dựa Bắc Nguyệt quận chúa sinh ra Mộ Khuynh Tuyết do u uất cùng sự chèn ép của Ngô di nương không bao lâu thì bà mất, Trấn Nam tướng quân vì tiền đồ của hai đứa con lại cảm thấy thân là thiên kim tiểu thư của phủ Thái sư mà phải làm thiếp, cho nên nhân dịp lập công bèn dâng sớ cầu hoàng thượng phong Ngô di nương tên là Ngô Loan Loan thành chính thê của mình.

Mộ Khuynh Tuyết dung mạo đẹp hơn mẫu thân mình vài phần thế nhưng tính cách vô cùng yếu đuối, ở thế giới cường giả vi tôn thế này hơn nữa còn con nhà võ tướng lại càng làm cho Trấn Nam tướng quân không yêu thích.

Trở thành chính thê, Ngô Loan Loan do oán hận mẫu thân của Mộ Khuynh Tuyết hạ nàng nhiều năm bị người khác chê cười liền không cho Mộ Khuynh Tuyết sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư tùy ý nàng tự sinh tự diệt, nhận hết muôn vàn ủy khuất.

Vốn dĩ nhu nhược, Mộ Khuynh Tuyết cúi người cầu toàn lấy lòng mọi người, cuối cùng ngay cả người hầu thấp kém nhất cũng dám khi dễ nàng.

Đã như vậy Ngô Loan Loan vẫn không chịu buông tha cho Mộ Khuynh Tuyết mà còn thuê người của Huyễn Điệp lâu đến giết nàng, mà nàng lại xuyên thành nguyên chủ. Mọi oan ức trước đây mà nguyên chủ nhận được, Mộ Khuynh Tuyết nhất định sẽ bắt họ nhận lấy phần trừng phạt xứng đáng, coi như là bồi thường nguyên chủ đi.

Bản thân Mộ Khuynh Tuyết nàng thuộc dạng người có thù tất báo, sau khi hồi phục được phần nào thực lực thì gặp phải tình cảnh người của Huyễn Điệp lâu lại đến, nhờ thân thủ của mình mànàng mới mượn cơ hội thu phục tổ chức sát thủ này.

Sau khi dậy dỗ một chút cho đám nô tài không an phận kia, Mộ Khuynh Tuyết liền quyết định đi dạo để tìm hiểu rõ thế giới này.

Dưới sự giới thiệu của Tiểu Hoa, Mộ Khuynh Tuyết liền đến Cẩm Tú Các tìm một số dược liệu để bào chế thuốc độc dù sao thực lực của nàng chưa hồi phục hoàn toàn.

Những người đến Cẩm Tú các nhìn Mộ Khuynh Tuyết tuy bị mĩ mạo của nàng làm ngây người, nhưng khi biết nàng chính là Mộ Khuynh Tuyết ánh mắt lập tức bị thay đổi, hừ đẹp như vậy cũng chẳng có lợi ích gì!

Đối với ánh mắt của đám người kia, Mộ Khuynh Tuyết cũng chẳng thèm để ý.

Người của Cẩm Tú các vô cùng chuyên nghiệp, không có tỏ ra thái độ bất kính gì với Mộ Khuynh Tuyết mà cười nói: “Tiểu thư muốn tìm thứ gì, tiểu nhân sẽ mang người đi.”

” Ta muốn tìm thảo dược!” Mộ Khuynh Tuyết lạnh nhạt nói.

“Thảo dược nằm ở lầu ba, xin mời đi theo lối này!”

Lạc Triều Nhan vốn phân vân không biết nên chọn món quà nào cho bà ngoại, dưới sự gợi ý của Phiến Đình liền quyết định đến lầu 3 mua thảo dược để bà ngoại dùng, cuối cùng vừa ý một đóa Thiên sơn Tuyết liên, đang định thanh toán lại bị người ta chặn ngang mặt dù rất tức giận nhưng do chịu giáo dục từ nhỏ nàng kìm chế cơn giận, nhíu mày nói: “Này, Thiên Sơn Tuyết Liên này là ta nhìn thấy trước!”

” Tiền ngươi còn chưa trả thì nó không phải của ngươi, tính tiền thứ này cho ta!” Mộ Khuynh Tuyết lạnh nhạt nhìn Lạc Triều Nhan, sau liền bước lên chỗ chưởng quầy.

” Ngươi ăn nói thật ngang ngược! Phiến Đình, ngăn cả nàng ta lại!” Lạc Triều Nhan nhìn người trước mắt không chịu nói lý lẽ vô cùng tức giận, khó khăn lắm mới giúp tỷ tỷ tìm một món quà mừng tuổi cho bà ngoại nàng tuyệt đối không cho phép người khác phỏng tay trên.

Phiến Đình thấy rõ Mộ Khuynh Tuyết ngang ngược như vậy chân mày hơi nhíu lại, đưa tay cản Mộ Khuynh Tuyết: ” Mộ tiểu thư, thứ này là tiểu thư nhà ta thấy trước!”

“Nếu ta cứ muốn lấy thì sao?” Mộ Khuynh Tuyết cười khảy.

Đám người bên cạnh nhìn Mộ Khuynh Tuyết không chịu buông đóa Thiên Sơn Tuyết liên, không khỏi lắc đầu Mộ Khuynh Tuyết ngu ngốc hết thuốc chữa rồi mới đắc tội tiểu thư phủ thừa tướng .

Những tiểu thư từ lầu hai do tò mò mà lên lầu ba nhìn cảnh này trong lòng không khỏi vui sướng khi người gặp họa, họ sớm đã chán ghét Mộ Khuynh Tuyết nhu nhược ngốc nghếch thế nhưng lại có hôn ước với ngũ hoàng tử, một cái bao cỏ như nàng ta xứng sao!

Chưởng quầy lầu 3 đứng một bên định lên tiếng can ngăn thì một giọng nói trong trẻo vang lên.

” Nếu Mộ tiểu thư đã muốn đóa thiên sơn tuyết liên này thì cứ tự nhiên mà lấy!”

” Tỷ tỷ!” Lạc Triều Nhan nhìn thấy nhị tỷ mình đến liền rất vui nhưng khi nàng nói như vậy liền đưa tay chỉ thẳng về phía Mộ Khuynh Tuyết: “Rõ ràng là nàng ta sao, tại sao chúng ta phải nhường?”

Lạc Thanh Linh rất muốn nói với em gái đáng yêu rằng bởi vì nàng ta là nữ chính, ai tranh với nàng ta điều không có kết quả tốt, chỉ là điều này Lạc Thanh Linh không thể nói ra, bẹo mámỉm cười mà nói: ” Triều Nhan là đứa bé ngoan cho nên nhường thứ kia cho vị tỷ tỷ kia đúng không?”

” Nhưng đây là quà tặng mừng thọ mà khó khăn lắm muội mới…Được rồi, là trẻ ngoan muội không thèm chấp nhất với nàngta!” Triều Nhan mặc dù không cam lòng nhưng nhị tỷ đã nói vậy nàng đành nghe thôi.

” Ngoan lắm!” Lạc Thanh Linh cười cười nói.

Đưa mắt nhìn Mộ Khuynh Tuyết: “Muội muội ta còn nhỏ, mong Mộ tiểu thư không chấp nhất!”

“Không dám.” Mộ Khuynh Tuyết lạnh nhạt đáp, bày dáng vẻ thấu tình đạt lý như thế cho ai xem, giả tạo.

Phiền Đình nhìn thái độ của Mộ Khuynh Tuyết trong lòng nổi hỏa, ghi nhớ người này vào danh sách đen.

Mọi người nhìn Lạc Thanh Linh rời đi, không khỏi bàn tán: ” Lạc Triểu Nhan gọi nàng ta là tỷ tỷ như vậy người kia chính là nhị tiểu thư phủ thừa tướng, Lạc Thanh Linh rồi!”

“A! Là vị tiểu thư do bệnh tật mà phải lên núi tìm đại phu chữa trị gần 7 năm sao? Nghe mẫu thân ta nói thì ba năm trước nàng ta đã trở về nhưng do sức khỏe nên không có bước ra khỏi cổng phủ thừa tướng, nhìn sắc mặt thế kia chắc đã trị hết rồi!”

” Mĩ mạo như vậy xem ra chức đệ nhất mĩ nhân liền thay đổi a!”

“Hừ, có khi lại là một bao cỏ giống người nào đó thì sao?”

“Ừm, Kinh tiểu thư nói có lý!”

Bla bla,….

Sắc mặt Mộ Khuynh Tuyết lạnh nhạt không ai biết trong lòng nàng ta nghĩ gì, Tiểu Hoa bên cạnh khẽ gọi lúc này Mộ Khuynh Tuyết mới quay người tính tiền đóa Thiên Sơn Tuyết liên.

Ngồi trên ngựa Lạc Thanh Linh không khỏi hồi tưởng lại trong tiểu thuyết có nói từ nhỏ nữ chính đã được tổ chức hắc đạo nuôi dưỡng, cùng với một đám trẻ con được lựa chọn kỹ càng bị giam lỏng ở đảo biệt lập, tiến hành nghi thức đặc huấn địa ngục.

Mười năm không sống thì chết đấu tranh, khi bốn mươi đứa nhỏ giờ chỉ còn lại bốn, trận đặc huấn này mới tính chấm dứt. Bất quá, bốn người đều được huấn luyện thành siêu cấp đặc công, trở thành sát thủ xuất sắc nhất trong tổ chức.

Chiến đấu, ám sát, ngoại ngữ, tâm lý học, theo dõi và bị theo dõi, thành lập và quản lý mạng lưới tình báo, thiên tài có chỉ số thông minh cực cao là nữ chủ hiển nhiên là người biểu hiện xuất sắc nhất trong số bốn người.

Cuộc sống khẩn trương, nguy hiểm, kích thích, tràn ngập tội ác cùng nhân trí liều chết tính toán và giết chóc như vậy, chỉ hơi sơ suất một chút sẽ lập tức bị tiêu diệt, nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại thích thú.

Bằng bốn năm ngắn ngủi, dựa vào thực lực và mưu trí của mình trở thành nữ nhân bất bại được ghi trong tuyệt thế truyền thuyết giới hắc đạo, không dừng ở đó vì muốn nắm giữ vận mệnh của mình nữ chính liền lôi xuống kẻ tiền nhiệm mà trở thành thủ lĩnh của thế giới ngầm.

Một người như vậy lại chết bởi chính sự ngông cuồng coi thường kẻ khác, sống lại người này vẫn không có kì sự thay đổi nào thậm chí tính xấu càng lớn nhiều lần đắc tội không ít người.

Chân ngôn sống của Mộ Khuynh Tuyết là ‘ngươi phạm ta thì đừng trách ta vô tình’, lần này muội muội Lạc Triểu Nhan của nàng lại xảy ra tranh chấp với nữ chính, đồ cũng đã nhường rồicộng thêm tiểu muội còn nhỏ thân là nữ chính Mộ Khuynh Tuyết chắc sẽ không ghi hận đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN