Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta
Chương 13-1: Náo động Trấn Nam tướng phủ, nữ chủ ngươi thật uy vũ!
Đi gần nửa thành Kính An, Lạc Triều Nhan mới tìm được món quà mừng thọ ưng ý vô cùng vui vẻ chạy đến tiểu viện của mẫu thân mà khoe một phen.
Đi phía sau Lạc Thanh Linh u oán nhìn muội muội tinh lực dư thừa chạy nhảy như con khỉ.
Bên cạnh Phiến Đình nhìn vẻ mặt của nàng như vậy không khỏi phì cười.
Vừa bước vào tiểu viện liền nhìn thấy Lạc Triều Nhan đang hoa tay múa chân kể lại bản thân đã vất vả như thế nào mới mua được món quà, Hạ Tâm Lan ngồi một bên mỉm cười dịu dàng nghe tiểu nhi nữ nói.
Nhìn thấy Lạc Thanh Linh bước vào, Hạ Tâm Lan bèn hỏi:” Chẳng phải đã nói là đi Cẩm Tú Các, nơi đó có đủ mặt hàng con hà tất gì phải cùng muội muội chạy hơn nửa kinh thành? Có mệt không?”
Chưa kịp để Lạc Thanh Linh nói thì Lạc Triều Nhan nhanh miệng kể lại vụ tranh chấp ở Cẩm Tú Các, cuối cùng còn không quên bồi một câu: “Hèn chi ngay cả ngũ điện hạ cũng không ưa nàng ta!” Tính cách không nói lý lẽ như thế ai mà yêu nổi.
Hạ Tâm Lan nghe xong chuyện cũng không tránh khỏi cau mày: ” Mấy đứa con của Trấn Nam tướng quân nhân thật…Linh Nhi và Nhan Nhi sau này các con ít tiếp với bọn họ đi.” Hai đứa con lớn của ông ta bà cũng đã gặp đôi lần tuy nghe không ít lời khen của quý phụ về tài hoa song thật chất nhân phẩm có phần giả tạo, chuyện của nhà đó lại phức tạp bà không mong con mình dính vào.
Lạc Thanh Linh cười vui vẻ đáp, mẫu thân thật ra con đã có ý này từ lâu rồi: ” Triều Nhan ngay cả mẫu thân cũng nói vậy cho nên sau này muội hãy tận lực đừng dây dưa với Mộ Khuynh Tuyết!”
“Muội biết!” Lạc Triều Nhan tuy có chút khó hiểu nhưng biết lời mẫu thân tuyệt không sai cho nên rất ngoan ngoãn gật đầu.
So Lạc Thanh Linh đạt được mục đích khiến cho muội muội mình thật tâm gật đầu không dính líu gì với nữ chính thì ở Trấn Nam tướng phủ thì Mộ Khuynh Tuyết lại không may mắn như vậy.
Trở về tiểu viện chưa được bao lâu thì lại bị tiện nghi cha sai người tìm đến.
” Ôi, nhị tỷ hôm nay người thật sự rất phong độ nha!”Tiếng nói chanh chua chói tai vang lên cùng với đó là một đám cả nam lẫn nữ ăn mặt sặc sỡ như khổng tước cùng nhau kéo tới.
Khẽ nhíu mày, Mộ Khuynh Tuyết xoay cước bộ hướng về lũ người đang đi đến.
Cầm đầu là một nữ nhân một thân khổng tước lục, trên đầu cắm đầy chu sai, trang điểm rực rỡ càng thêm phần xinh đẹp, nhìn qua cũng có chút tư sắc.
Nhưng dù sao gà rừng ẫn là gà rừng dù có trang điểm ăn mặt cách mấy cũng không thể hóa thành chim phượng hoàng, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết cười lạnh châm chọc.
“Nhị tỷ mặc dù mọi người ở Ngạo Thiên quốc không ai biết tỷ ngu ngốc nhưng muội muội không ngờ đầu óc tỷ lại còn ngu hơn, lần này đắc tội với thiên kim phủ thừa tướng. Thân làm muội muội ta quả thật cũng bị hành động ngươi dọa cho giật mình nha!” Người có khuôn mặt trái xoan phía sau Mộ Dung Thu lên tiếng, vẻ mặt không một chút hảo ý.
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức đổ đến trận cười vang, một loạt ánh mắt hèn mọn nhất tề đều hướng đến Mộ Khuynh Tuyết.
Người vừa nói chính là con gái thứ ba Mộ Linh Kha của Trấn Nam tướng quân -Mộ Trường Khanh , kẻ suốt ngày theo đuôi Mộ Nhã Liên ,luôn ôm vọng tưởng một ngày có thể biến thành phượng hoàng. Nàngta cũng thường xuyên khi dễ Mộ Khuynh Tuyết hại nàngăn không ít khổ.
Ánh mắt lóe lên một tia sát ý, Mộ Khuynh Tuyết lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen kia giống như hồ sâu không đáy, tưởng như có thể đem hết thảy nhấn chìm vào đó.
Vẻ bề ngoài bình tĩnh dường như che dấu một loại khí tức,một loại khí làm cho không khí xung quanh như lắng lại rồi trầm xuống.
Trường tiên trong tay bắt đầu vũ động, Mộ Linh Kha nhìn vào mắt Mộ Khuynh Tuyết, bất chợt run rẩy, cảm giác đó, ánh mắt đó làm cho nàngbỗng cảm thấy nguy hiểm cùng ớn lạnh .
Bình tĩnh nhìn lại, Mộ Linh Kha nhận ra khí tức kia dường như đã không tồn, Mộ Khuynh Tuyết vẫn là cái dáng vẻ yếu đuối trước kia.
Lửa giận bỗng chốc bùng lên, một kẻ ngay cả nha hoàn cũng không bằng mà dám nhìn nàngbằng ánh mắt đó, Mộ Lin Kha nàngtại sao lại phải run rẩy trước một tiểu nha đầu.Hỏa khí trong người liền bạo phát.
Trường tiên trong tay Mộ Linh Kha vung lên đánh về hướng Mộ Khuynh Tuyết, không ngừng tức giận mà nói:“Ánh mắt của ngươi như vậy là muốn gì, cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn tiểu thư, quả thật là không muốn sống nữa phải không? Xem ra nhiều ngày ta không ở trong phủ, không có ai hảo hảo giáo huấn ngươi, không biết trời cao đất rộng , hôm nay khiến cho bổn tiểu thư giáo giáo ngươi cái gì tên là quy củ.”
Trường tiên hạ xuống mang theo tiếng rít, hướng thẳng về phía Mộ Khuynh Tuyết.
“Đánh, dùng sức đánh. . . . . .”
“Kha tiểu thư người hãy hảo hảo giáo huấn nha đầu có mắt như mù này đi nha. . . . . .”
Thanh âm cổ vũ cùng khen ngợi vang lên bao lấy Mộ Linh Kha phút chốc làm huyên náo bầu không khí yên tĩnh.
Mộ Khuynh Tuyết trong mắt chợt lóe lên lửa giận, nếu hôm nay đứng ở chỗ này không phải nàng mà là Mộ Khuynh Tuyết trước kia, thì một tiên này phải chăng là muốn đoạt mạng.
Cơn tức giận chợt lóe mang theo hàn băng, Mộ Khuynh Tuyết bây giờ không dễ dàng mặc người khác khi dễ.
Không một chút lùi bước,Mộ Khuynh Tuyết nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngoài tầm sát thương, chớp nhoáng nắm lấy đầu kia của trường tiên, mắt nhìn thẳng vào Mộ Linh Kha.
Một cái trường tiên hoa lệ , bị Mộ Linh Kha cùng Mộ Khuynh Tuyết nắm lấy hai đầu nhanh chóng bị kéo căng ra.
“Di.” Đám người của Mộ Linh Kha nhất thời kinh ngạc nhìn Mộ Khuynh Tuyết, ngày thường nàng ta tỏ ra yếu đuối, đánh không dám đánh trả, mắng cũng không dám đáp lại, võ công một chút cũng không biết, cư nhiên hôm nay dám tiếp chiêu với Mộ Linh Kha.
“Lá gan của ngươi thật to. . . . . .”Lời chất vấn của MộLinh Kha còn chưa dứt.
Mộ Khuynh Tuyết nhanh nhẹn vung tay, trường tiên kia nhanh chóng nằm trong tay nàng.
“Nha đầu, ngươi dám. . . . . . Ôi. . . . . .”
Mộ Linh Kha vô cùng phẫn nộlời vừa ra khỏi miệng, liền thấy Mộ Khuynh Tuyết vung trường tiên, không ai có mặt tại đây nhìn rõ chỉ lấy quang ảnh trường tiên hiện lên liền ngay đó tiếp xúc thân mật với khuôn mặt Mộ Linh Kha khiến nàng ta đau đớn lăn lộn.
” Chỉ là một thứ nữ nhỏ bé mà dám lên mặt với đích nữ như ta? Nếu ngươi đã thích quy củ, hôm nay bổn tiểu thư sẽ tận tình dạy bảo cho ngươi!”Thu lại trường tiên, Mộ Khuynh Tuyết thần tình lãnh khốc, trương tiên như rắn nước lần nữa lại lần nữa vung lên, xuống tay không chút lưu tình.
Mộ Khuynh Tuyết nàng có khi nào để người khác ở trên đầu mà sỉ nhục, trước kia không có, về sau cũng tuyệt đối không có.
“Ôi, a. . . . . .”
Mộ Lnh Kha bị đánh đau đến nổi lăn lộn dưới đất muốn tránh thoát trường tiên nhưng không thành chỉ có thể run rẩy nói:“Ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi tiểu nha đầu. . . . . . Ta đi nói cho. . . . . .”
“Bốp.”
Mộ Linh Kha sợ hãi nói lắp, lời còn chưa nói xong liền bị Mộ Khuynh Tuyết vung lên trường tiên như độc xà quấn chặt lấy người.
Hừ lạnh một tiếng, Mộ Khuynh Tuyết vung tay lên, trường tiên đột nhiên rút ra, Mộ Linh Kha đang bị trường tiên khống trụ nháy mắt bị hất lên cao.
“Phanh.” Chỉ nghe một tiếng vang lớn, nữ nhân bị đánh tung lên kia giờ nằm bất động dưới đất.
‘Răng rắc” Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mấy cái xương sườn khẳng định đã bị gãy.
“Ngươi cho rằng mình là ai, dám đối hô to gọi nhỏ với ta?.” Thanh âm lạnh như băng mang theo chút bá đạo của Mộ Khuynh Tuyết vang lên.
Nghe thấy tiếng động Tiểu Hoa bỏ xuống công việc chạy nhanh đến thì thấy vẻ mặt lạnh lùng Mộ Khuynh Tuyết lúc này, nhất thời bối rối nhìn nàng. Tiểu thư như vậy thật đáng sợ.
Song nhìn nhận ra người bị đánh thê thảm không nổi nhìn là Mộ Linh Kha trong lòng không khỏi sợ hãi: “Tiểu thư…người đánh tam tiểu thư ra nông nổi này…lão gia sẽ không bỏ qua cho người đâu!”
“Đừng lo lắng, tiểu thư của em rất lợi hại đấy. Ngược lại còn ta muốn xem hắn định làm gì với ta! ” Mộ Khuynh Tuyết cười trấn an Tiểu Hoa, nhờ có Mộ Linh Kha đến gây chuyện nàng mới biết rõ lý do cặn bã nam tìm mình là vì vụ việc ở Cẩm Tú Các.
Hoa anh đào tung bay, thế giới vẫn tiếp tục luân chuyển.
Mặt trời rực rỡ, trời cao mây trắng.
Tiểu Hoa si ngốc nhìn Mộ Khuynh Tuyết, dĩ vãng tiểu thư tuy rằng cũng có cười, nhưng nụ cười đó chung quy cũng không che giấu được dung mạo đượm buồn của người, dáng vẻ mảnh mai khiến người thương tiếc. Mà lúc này đây, tiểu thư cười là phát ra từ nội tâm. Đẹp hơn rất nhiều, quanh thân đều bao phủ một tầng quang hoa nhàn nhạt. Khiến người ta xem mà không thể dời mắt.
Không thể nói rõ được cảm giác, chẳng qua là cảm thấy tiểu thư giống như là thay đổi thành một người khác, theo Tiểu Hoa tiểu thư như vậy mới tốt.
Chỉ mong mọi chuyện được như y tiểu thư nói, nếu có gì bất trắc Tiểu Hoa cũng sẽ liều mạng bảo vệ người.
Nhìn bộ dạng quyết tâm bảo vệ chủ nhân đến cùng, Mộ Khuynh Tuyết không khỏi mỉm cười: Đứa trẻ này!
Mộ Khuynh Tuyết không hổ là nữ chủ gây họa lớn làm cho Mộ Trường Khanh tức đến run người nhưng cuối cùng không làm gì, đành cho người mang Mộ Linh Kha đi chữa trị.
Lạc Thanh Linh khi nghe Xảo Nhi kể chuyện này, dựa theo mô tả xem ra muốn trị hết cho Mộ Linh Kha chỉ có bốn người có khả năng nhưng cơ hội mời đến vô cùng mong manh! Xem ra Mô Linh Kha nhất định sẽ trở thành phế nhân, cao ngạo như nàngta làm sao chấp nhận chuyện này được.
Quả nhiên dám đấu với nữ chính chỉ có một kết cục sống không bằng chết a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!