Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi
Chương 7: Thỉnh An Buổi Sáng
Nhưng hôm nay thì không, tâm trạng hắn rất tốt, chỉ có hơi mệt mỏi vì ngủ quá nhiều…. hắn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, thấy ánh đèn ở trên bàn còn sáng.. hắn thắc mắc… đã khuya như vậy sao còn để đèn phòng… hắn lật chăn bước xuống giường đi lại bàn.. khi đi được vài bước thì hắn dừng lại…
Nàng đang ngồi một mình trên ghế cạnh bàn, y phục nàng màu xanh nhạt mỏng manh, tóc thả tự do trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dưới ánh đèn ẩn hiện lên … qua ánh đèn, hắn thấy nàng cúi đầu xuống và ngồi yên lặng… nhưng hai mắt nàng mở to, nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi… gió luồn qua cửa sổ đẩy khí lạnh vào phòng nhưng nàng không buồn để ý, đúng hơn là nàng không hề quan tâm… hắn đứng đó nhìn nàng một lúc lâu, nàng không nhúc nhích… chỉ lặng yên ngồi đó… ngọn đèn vẫn tỏa sáng… hắn nhìn thân ảnh nhỏ bé lặng yên, cô độc tĩnh lặng ngồi bên cạnh bàn bằng ánh mắt phức tạp và rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, đột nhiên hắn có ý nghĩ phải chăng nàng cũng cô độc giống như hắn… cuối cùng hắn lặng lẽ trở về giường và nhắm mắt…lúc nãy hắn nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu của nàng như đang suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng… nàng có điều gì cần lo lắng sao, tuổi nàng còn nhỏ như vậy tại sao lại có loại ánh mắt đó… hắn thật muốn biết điều đó là gì…
–
–
********************************************************************
* TƯỜNG VY VIỆN*
Trời đã sáng lúc nào, làn gió se lạnh thổi của những ngày đông giá lạnh… tuyết vẫn rơi, cây cỏ vì lạnh mà trở nên tàn lụi… hắn đẩy cửa bước ra khỏi phòng thì thấy nàng đã đứng trước sân… giữa trời gió lộng, cái dáng người nhỏ nhắn mà cô độc của nàng run lên theo từng cơn gió thổi qua… tưởng chừng chỉ cần gió mạnh thêm tí nữa , có lẽ nàng cũng bị cuốn bay như một chiếc lá… ánh mắt nàng trở nên xa xăm nhìn lên bầu trời… điều gì khiến nàng suy nghĩ nhiều như vậy… nàng đứng đó, tóc và váy áo khoác bay phất phơ trong gió, ngỡ như một nữ thần… hắn đứng nhìn nàng đến thất thần, bóng lưng cô độc đó cả nàng khiến hắn cảm thấy thật khó chịu, thật muốn chạy nhanh đến bên cạnh ôm chặt lấy nàng như sợ nàng sẽ biến mất…
Nàng quay lại nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, khuôn mặt không được coi là yêu nghiệt nhưng vẫn rất tuấn tú, đôi mắt phượng nâu sáng ngời như những vì tinh tú trên bầu trời đêm… nàng phải công nhận tên tiểu hài tử này nếu gỡ bỏ lớp hóa trang do nàng tạo ra thì không biết sẽ có bao nhiêu ong bướm vây quanh đây… nàng mỉm cười nói…
” Ngươi dậy rồi sao… đi cùng ta…”
” Đi đâu… ta muốn biết…”
Hắn bước xuống bậc tam cấp đến đứng đối diện nàng… nàng chậm rãi xoay người hướng cửa viện đi ra vừa trả lời…
” Đến chính sảnh thỉnh an phụ thân và mẫu thân của ta…”
Thỉnh an sáng sao… hắn chợt nhớ ra là mình chưa một lần nào từng đi thỉnh an sáng mẫu phi của mình, phải, cũng đã lâu lắm rồi… hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn nàng…
” Bây giờ chỉ mới là giờ dậu… ”
” Không cần phải lo… cứ đi cùng ta…ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta là được…”
Nàng vẫn bước đi không quay lại nhìn hắn, hắn cũng không chần chừ bước theo sau lưng nàng…
–
–
*****************************************************************************
* CHÍNH SẢNH*
Hai ghế chủ vị phía trên, Thẩm Vĩnh Hằng ngồi ghế bên phải, ghế còn lại là đại phu nhân Tiêu thị ngồi… hai bên có hai hàng ghế xếp song song với nhau… quy định trong phủ Thừa tướng rất nghiêm ngặt, ghế ngồi cũng phân theo thứ bậc trong phủ… một hàng gồm các tiểu thư công tử chính thất ngồi… còn một hàng là các phu nhân không phải chính thất và các thứ nữ thứ nam ngồi… bên dãy ghế chính, Thẩm Gia Ngạn đã ngồi từ tốn uống trà từ lúc nào, lâu lâu lại nói vài câu với Thẩm Vĩnh Hằng và mẫu thân của mình.. dãy ghế phụ thì chưa có ai…
Thẩm Gia Ngạn tuy chỉ mới tám tuổi nhưng đã tinh thông ngũ kinh, đã có thể xuất khẩu thành thơ được mọi người xưng là thần đồng, tương lai có thể là một. Đại thần lớn được coi trọng trong triều, Thẩm Vĩnh Hắng rất coi trọng nhi tử này của hắn….
Từ ngoài cửa bóng dáng tiểu nữ oa sáu tuổi y phục màu xanh lam, chập chững bước vào, áo choàng theo bước chân của nàng mà lay động, đi theo sau nàng là một bóng nam hài tử khoảng bảy, tám tuổi y phục màu nâu nhạt, khuôn mặt cũng coi là dễ nhìn đang chăm chú quan sát xung quanh… nàng đi đến trước mặt Thẩm Vĩnh Hằng và Tiêu thị hành lễ…
” Vy Nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân…”
Thẩm Vĩnh Hằng gật đầu một cái… Tiêu thị hiền hậu nói…
” Vy Nhi… trời mùa đông rất lạnh… con có thể đến trễ một chút, chúng ta cũng không trách phạt gì con…”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái cũng không nói gì, đi về ghế của mình ngồi… nàng ngồi cùng dãy với Thẩm Gia Ngạn nhưng ngồi cách hắn một ghế… ở trong phủ Thừa Tướng này nàng được coi là một thứ nữ không hơn không kém, nhưng ở phủ Quốc công nàng là đích nữ đại tiểu thư nên Thẩm Vĩnh Hằng an bài cho nàng ngồi ở hàng ghế chính… nhưng những vị tiểu thư thứ khác lại vì việc này mà sinh lòng thù hận với nàng…
Thẩm Vĩnh Hằng nhìn tiểu nam hài phía sau nàng… hắn thấy người này có hơi quen mắt nhưng lại không nhớ rõ là ai…
” Vy Nhi… tiểu hài tử đó là ai vậy…”
Nàng khẽ quay đầu nhìn hắn, hắn sao…
” Phụ thân… hắn chỉ là…”
” Thỉnh an phụ thân, mẫu thân…”
Nàng còn chưa nói hết câu thì có một giọng nói đã cắt ngang lời nàng…
Mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn đến người vừa nói kia…
–
–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!