Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi
Chương 8: Phế Vật Tiểu Thư
Tam tiểu thư Thẩm Gia Mẫn mới sáu tuổi nên còn bước đi chập chững, thân hình gầy nhỏ nhắn yếu ớt được nha hoàn thân cận Thu Nhi dìu đi vào… mái tóc đen dài được vẫn gọn ở đằng sau, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu hơi tái xanh, y phục màu hồng nhạt ẩn hiện sau lớp áo khoác lông dày… nàng mỏng manh yếu đuối như cánh hoa hồng ngoài trời đông lạnh giá kia, cần người nâng niu bảo vệ…
Đại phu nhân vội đứng dậy đi về phía Thẩm Gia Mẫn, dùng bàn tay mình nắm lấy đôi tay của nàng… giọng nói có hơi trách mắng…
” Mẫn nhi… trời lạnh như vậy,. thân thể con lại không tốt sao không ở trong phòng nghỉ ngơi… đứa nhỏ này thật là…”
Thẩm Gia Mẫn mỉm cười yếu ớt nói…
” Mẫu thân… không sao đâu ạ… nữ nhi thỉnh an sáng phụ thân, mẫu thân của mình là chuyện thường tình đạo lý… sao có thể vì thân thể con có chút không khỏe mà trễ nãi được…”
Đại phu nhân nhẹ nhàng vuốt tóc nàng vừa đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Gia Ngạn…
” Đứa nhỏ này thật làm ta đau lòng… con ngồi xuống cho ấm đi… trời rất lạnh đấy…’;
” Vâng, mẫu thân…”
Đại phu nhân Tiêu thị có hai hài tử… là đại công tử Thẩm Gia Ngạn và tam tiểu thư Thẩm Gia Mẫn… Thẩm Gia Mẫn từ nhỏ đã bị mọi người xem là phế vật bởi nàng ta vừa sinh ra là một con ma bệnh… tuy thân phận là đích nữ nhưng nàng ta cũng không được nhiều nha hoàn trong phủ coi trọng, chỉ khi có mặt đại phu nhân hay Thừa tướng thì mọi người mới giữ đúng lễ nghi… Thẩm Gia Mẫn tính tình lại có chút nhút nhát nên cũng xem nhẹ việc này, không bẩm báo với quản gia… nên bọn người hầu được nước làm tới… nếu so với Thẩm Gia Vy, thì Thẩm Gia Mẫn bị các thứ nữ trong phủ ghi hận nhiều hơn…
Từ ngoài cửa, vài bóng người bước vào, đi đầu là Nhị di nương Lạc thị, y phục được phủ lông cáo trắng vô cùng sang trọng… theo sau nàng là Đại tiểu thư Thẩm Gia Linh năm nay tròn bảy tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, ửng hồng càng thêm xinh xắn… bên cạnh là các nha hoàn thiếp thân Liên Nhi… chậm rãi bước vào chính sảnh…
” Thỉnh an lão gia, đại phu nhân…”
” Linh nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân…”
Thẩm Vĩnh Hằng nhấp một ngụm trà gật đầu nói…
” Được rồi… ngồi đi… Xuân nhi… dâng trà cho nhị phu nhân và đại tiểu thư…”
Xuân Nhi đứng bên cạnh đại phu nhân vâng một tiếng rồi chậm rãi đi dâng trà… nhưng trong mắt nàng ta tỏ rõ ý khinh thường… nàng ta chỉ là một nhị di nương và một thứ nữ bé nhỏ, còn nàng tuy chỉ là một nha hoàn nhưng ít ra nàng còn là nha hoàn thiếp thân của đại phu nhân… trong phủ này dù nàng có lớn tiếng một chút thì cũng không ai dám trách móc gì nàng…
Nhị di nương Lạc thị và đại tiểu thư Thẩm Gia Linh ngồi hàng ghế đối diện hàng ghế của Thẩm Gia Ngạn, và Thẩm Gia Mẫn… Nhị di nương là một tiểu thiếp nên không thể ngồi cùng hàng ghế với chính thất, Lạc thị là một nữ nhân thông minh nên dù không thích cũng không dám thể hiện ra mặt…
Nhưng nữ nhi của nàng ta Thẩm Gia Linh lại không được như vậy, nàng ta oán hận tại sao nàng lại là nữ nhi của một tiểu thiếp mà không phải của chính thê… nàng ta ngoài mặt mỉm cười ôn hòa nhưng ánh mắt lại căm phẫn nhìn đến Thẩm Gia Vy… tại sao nàng ta cũng là một thứ nữ mà lại được ngồi hàng ghế chính thất.. Thẩm Gia Vy đối với ánh mắt đầy căm phẫn của Thẩm Gia Linh thì coi như không khí… dù sao nàng lúc trước ở hiện đại cũng không được bao nhiêu người vừa mắt, thêm một người cũng không sao… Thẩm Gia Linh ánh mắt càng tăng thêm hận ý nhìn thẳng vào Thẩm Gia Mẫn ở ghế đối diện… tuy nàng ta là nữ nhi của đại phu nhân nhưng vì cái gì một phế vật lại được danh phận là đích nữ Thừa tướng phủ, trong khi nàng thì có gì không bằng nàng ta… nàng không phục… Thẩm Gia Mẫn nhận được ánh mắt đầy hận ý của Thẩm Gia Linh thì vai bỗng chốc run lên khiếp sợ, tận lực cuối thấp đầu không dám ngẩn lên nhìn người đang ngồi đối diện kia… sao lại nhìn nàng như vậy… nàng có làm gì để nàng ta ghi hận đâu… tuyệt đối không a…
Ngoài cửa, một vài người khác bước vào… đi đầu là Tam di nương Liễu thị, y phục được phủ lông hồ ly đẹp và sang trọng không kém gì y phục của Đại phu nhân và Nhị di nương… người ngoài nhìn vào không biết chắc còn lẫn lộn giữa chủ mẫu trong phủ là ai, Tam phu nhân Liễu thị xuất thân từ một nhà nho giáo, cũng coi là rất hiểu lễ nghĩa lại hiểu chuyện nên rất được Thẩm Vĩnh Hằng coi trọng, trong phủ thì tiếng nói cũng có thể sánh ngang với Nhị di nương… đi theo sau nàng hai hài tử … nữ nhi là Tứ tiểu thư Thẩm Gia Nguyệt, năm tuổi, y phục hồng đào được viền lông thỏ… dung mạo xinh xắn đáng yêu không kém gì các tiểu thư khác… bên cạnh là Nhị thiếu gia Thẩm Gia Ngữ là ca ca sinh đôi của Thẩm Gia Nguyệt, khuôn mặt non nớt bầu bĩnh làm người chỉ muốn nâng vào tay chơi đùa… theo sau là nha hoàn thân cận Ngọc Nhi…
” Thỉnh an lão gia, đại phu nhân…”
” Nguyệt nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân…”
” Ngữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân…”
Thẩm Vĩnh Hằng và Tiêu thị gật đầu…
” Mau ngồi xuống đi…”
Ba người chậm rãi đứng dậy đi về ghế của mình ngồi xuống… ghế của các nàng cũng cùng dãy ghế của nhị phu nhân và đại tiểu thư, đối diện ghế của Thẩm Gia Vy…
Thẩm Gia Vy khẽ nhìn Thẩm Gia Mẫn bên cạnh đang ngồi run rẩy… một tiểu thư phế vật sao… nàng ta gợi cho nàng nhớ đến một cái gì đó, nhưng đột nhiên nàng không tài nào nhớ ra được… đó là cái gì…
–
–
–
–
–
–
–
–
–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!