Nụ cười của cậu năm ấy... làm tớ hoảng loạn cả thanh xuân ^.^ - Chương 3: Duyên phận hay oan gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
395


Nụ cười của cậu năm ấy... làm tớ hoảng loạn cả thanh xuân ^.^


Chương 3: Duyên phận hay oan gia


-Ăn nhanh còn đi học_ Vẫn là Minh Phong, anh đang chơi game trong lúc chờ nó ăn sáng, rõ ràng là còn lâu mới vào lớp mà lúc nào cũng muốn đi sớm
– Biết rồi, nói nhiều quá_ Nó lườm anh
Đúng lúc đấy mẹ đi trên cầu thang xuống, nay mẹ đi làm muộn nên còn ở nhà
– Chi… sao nói với anh như thế_ Mẹ không vừa ý khi nó dám gắt với con trai yêu dấu của bà, nên nhiều khi nó cảm giác mình giống con ghẻ của mẹ
Nó thì im lặng còn Minh Phong hí hửng, có mẹ ở nhà nó chẳng bao giờ dám cãi lại anh. Nó rất ấm ức, thấy anh rất đáng ghét.
Một lúc sau, nó còn đứng trước tủ lạnh nâng lên nâng xuống chai betagen, với hộp sữa milo
– Mẹ nhanh cho con nhờ, sắp muộn đến nơi rồi kìa
Nó đang suy nghĩ thì tự nhiên nói làm cắt mạch suy nghĩ của nó, nó đang nghĩ nên uống cái nào và cuối cùng bỏ cả hai thứ vào balo rồi kéo lên vai rồi chạy ra ngoài, không quên chào mẹ đang chuẩn bị đồ ăn trưa cho bọn nó trước khi đi làm
– Đã béo còn ăn nhiều
– Kệ em đi_ Nó lườm Minh Phong
– Chở mài tốn kcal
– Anh đồng ý với ba chở em đi học, giờ cằn nhằn cái gì, dù sao em cũng đã nặng cân bằng anh đâu_ Nó ngồi sau vừa nói vừa đọc sách
– Bằng anh thì mài chó lấy à?
– Chó còn dễ thương hơn anh_ Nó nói làm anh cạn ngôn tiếp tục đạp xe. Đã nói đừng bao giờ cãi nhau với nó mà.

Đang đi thì anh phanh gấp lại làm nó đập mặt vào lưng anh làm đau cả chóp mũi
– Không biết đi xe à_ Nó nhăn mặt
– Tại chồng tương lai của mài_ Anh nhún vai nhìn con chó đứng trước xe
Nó cau mày nhìn anh rồi mới phát hiện ra con chó trước xe, lí do anh phanh gấp xe rồi nhìn lại anh rồi cúi xuống đọc sách
– Lần sau giữ chồng cẩn thận, thời buổi này 1m có đến 5 tên trộm, cẩn thận mất chồng, lúc đấy anh không nhận nuôi mài đâu_ Anh vừa đạp xe vừa trêu nó còn nó vẫn chẳng mấy quan tâm
– Chẳng tới lượt anh quan tâm, lo đi xe tử tế không lại vỡ mặt
Anh im lặng không nói lại được nó, có ai có đứa em gái đanh đá như nó không cơ chứ. Haizz căn bản là anh với nó không hợp nhau.
Vừa tới cổng trường anh lại phanh gấp xe làm nó một lần nữa đập mặt vào lưng anh nó cau mày
– Muốn chết sao?
– Xuống xe đi
– Đi thêm chút nữa thì chết người à_ Nó lườm anh cái rồi xuống xe
Hẳn là đồ khó ưa mà, nó tâm trạng chẳng mấy vui vẻ cắm cúi đọc cuốn conan vừa mới mua, cảm giác xung quanh đều đáng ghét, mà thứ đáng ghét nhất là Minh Phong.
Nó lúc nào cũng thế, suốt ngày cắm mặt vào sách đã bao lần vấp ngã cầu thang rồi lao đầu vào người ta mà vẫn không chừa, và hôm nay cũng không ngoại lệ, nó vừa bước lên cầu thang đã đâm sầm vào ai đó làm nó cũng thấy đau cả đầu. Nó đẫy gọng kính ngước lên nhìn, cao quá cao quá, cái phong cách ăn mặc cũng biết chẳng phải học sinh ngoan hiền gì rồi, đầu nấm bông bềnh nhìn có hơi thư sinh nhưng mà áo sơ mi đồng phục thì bung khuy đầu, cavat thắt lỏng cẩu thả, quần jeans đen rách đầu gối, với đôi giày biti\’s hunter chính hãng, còn cả cái đồng hồ rolex đắt tiền,có vẻ con nhà có điều kiện, nó lại liếc nhìn cái bảng tên: Hoàng Hiểu Phong A9 rồi nhếch môi, đoán không sai mà, học lớp cá biệt ư, nhưng mà đẹp trai, rất đẹp trai, còn đeo earphone rất cool ngầu, ờm nhưng rất tiếc đẹp thì đẹp mà nó không có hứng thú.
– Xin lỗi_ Nó cúi đầu cái rồi định bước tiếp nhưng chợt khựng lại khi nghe cậu ta nói
– Gây sự chú ý_ Cậu ta nhíu mày: Trò đấy cũ rồi.
What?
– Tôi_ Nó chỉ tay vào mình nói: gây sự chú ý với cậu_ rồi lại chỉ tay vào cậu rồi cười khẩy: Cậu nghĩ cậu là ai, cậu có những phát minh vĩ đại như
Alexander Graham Bell hay Thomas Edison, có phải nhà bác học vĩ đại như Archimedes, hay cậu có phải thám tử lừng danh như Sherlock Holmes, hay cậu có giàu như Bill Gate hay cậu tài giỏi như Sergey Brin sáng lập ra google, hay như Mark Elliot Zuckerberg sáng lập ra facebook hay cậu đá bóng giỏi như Messi, hay cậu hát hay như Justin Bieber, hay có đạt giải oscar, hay giải nobel không, có vĩ đại được giống chủ tịch Hồ Chí Minh chưa. Ồ no cậu chẳng là gì cả. Hôm nay không gặp cậu ở đây tôi còn không biết cậu tồn tại trên đời này chứ đừng nói là gây sự chú ý với cậu. Okey, ảo tưởng quá rồi đấy, biết thân biết phận một chút đi_ Nó chép miệng, ngày gì đâu toàn gặp phải mấy người đáng ghét, mấy đứa tên Phong, toàn là đồ khó ưa, Hoàng Hiểu Phong và Nguyễn Hoàng Minh Phong(anh trai nó) là hai cái tên điển hình vậy
Ờ, có thể hình dung được cái khuôn mặt vline đẹp trai của cậu ta cứng đờ như thế nào sau màn \”diễn thuyết\” của nó, ai mượn cái tội ảo tưởng quá làm gì
– Này nếu có một chút vấn đề về thần kinh thì nên đi khám chút đi nhé, ba tôi là bác sĩ Nguyễn Minh Hải chuyên khoa thần kinh ở bệnh viện P đấy, cậu có thể tới đó khám tạm nhé, tôi sẽ giới thiệu cậu cho ba tôi vì một tương lai không có mấy con người ảo tưởng nên tôi bỏ chút thời gian vàng ngọc của tôi cũng không sao_ Nó vỗ vai cậu tỏ vẻ thông cảm
– Em gái Minh Phong?_ Cậu ta nhíu mày nhìn nó
– Ồ yep nhưng mà cậu cứ coi như cậu không biết tôi là em gái hắn ta là được_ Nó gật đầu nói: Nhớ đi khám đi nhé, bệnh nặng quá sẽ ảnh hưởng tới người xung quanh
Nó nói rồi chép miệng đi lên cầu thang, không biết hôm nay có bước chân trái ra khỏi nhà trước không nữa? toàn gặp mấy cái người…chẹp chẹp
Nó đi khuất rồi mà cậu bạn đẹp trai dưới này vẫn thẫn thờ, mặt cứng đờ không nói nên lời, tự hỏi bản thân chuyện quái vì vừa xảy ra? Cậu vừa bị một đứa con gái nhạt nhẽo, nhìn không có hứng thú như nó phũ sao? Cái gì chứ, kể cả hotgirl của trường này trường kia, bao nhiêu em xinh đẹp cậu còn chẳng để ý mà nó là ai dám nói thế với cậu? Cái gì mà thần kinh có vấn đề nữa, một người đẹp trai như cậu mà bị thần kinh được á, nó có mắt không vậy? Đây quả thực là lần bị sốc nhất trong cuộc đời, lâu nay toàn phũ con gái thế mà có ngày hôm nay bị một đứa chẳng quá xinh đẹp, body chẳng có gì hấp dẫn phũ phàng, quả thực quá đau lòng
– Làm gì đơ mặt ra vậy_ Là Minh Phong
Mãi bây giờ cậu mới \”tỉnh\”, thở dài nhìn Minh Phong
– Em gái mày, dám bảo tao có vấn đề thần kinh_ Cậu tỏ vẻ bất lực, kéo cái earphone xuống
– Hahaha_ Minh phong không giữ chút hình tượng cười như địa chủ được mùa làm mặt Hiểu Phong tối sầm lại, không hiểu anh đang bị gì
Mãi một lúc sau anh nín cười tỏ ra nghiêm túc vỗ vai Hiểu Phong
– Tao chân thành khuyên mày đừng đắc tội với nó, con người nó không có hứng thú với trai đẹp và đặc biệt là ảo tưởng như mài haha
– Giờ tao mới biết mày có em gái. Haizzz_ Hiểu Phong khẽ thờ dài
– Mà sao mày biết nó em tao_ Cả hai cùng đi lên cầu thang anh hỏi
– Tự xưng là con gái của Nguyễn Minh Hải😑 may không ai nghe chứ không tao không biết giấu mặt đi đâu, mất mặt quá.
Vừa nhắc lại anh lại cười sặc sụa
– Thằng điên này_ Hiểu Phong cau mày nhìn anh
– Muốn không bị rơi vào tình trạng cạn ngôn thì đừng cãi nhau với nó, tao là nạn nhân điển hình.
– Học giỏi quá rồi có vấn đề sao
– Luật sư tương lai mà_ Anh chép miệng
Đúng lúc đấy Kiều Anh ra tìm anh nên cậu đành đi về lớp, định xuống cantin mua nước gặp nó tụt cảm xúc không uống nổi nữa. Cũng may nó là em gái của bạn thân cậu không thì😑 cái tin nó dám nói nam thần của trường như Hiểu Phong có vấn đề thần kinh thì nó có là thần đồng hay thần vàng đi nữa thì vẫn bị fangirl dập tả tơi cũng nên. Cứ nghĩ cậu lại cảm thấy rất rất mất mặt, sao nó dám làm vậy với cậu? Suy nghĩ mãi cũng chẳng ra lí do, thôi vậy, bỏ qua đi, nó nhạt nhẽo quá
Dù sao cậu cũng chẳng quan tâm tới con người đầu óc bác học như nó được.

***********************************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN