Nữ Hoàng Làm Dáng
Chương 92: Chuyện xưa 8
Sở Tích yên lặng ghi lại đam mê biến thái của Cố Minh Cảnh vào sổ tay. Cô vốn nghĩ chụp một tấm ảnh thế là xong chuyện, mãi cho đến khi cô nhận được một hộp chuyển phát nhanh do Cố Minh Cảnh tặng.
Anh từng tặng cho cô rất nhiều thứ như túi xách, đồ trang sức, thế nên lần này Sở Tích cũng không có gì bất ngờ khi nhận được quà. Cô ngồi trên sofa mở nắp hộp gấm ra, khi nhìn thấy món đồ bên trong thì có hơi sửng sốt, sau đó lấy ra một cái bờm cài tóc hình tai mèo độc đáo, rồi lại nhìn vào hộp quà một lần nữa, cả người bỗng choáng váng.
Bờm cài tóc tai mèo, tai thỏ, đủ các loại bờm tóc, còn thêm cả mấy bộ đồ siêu tiết kiệm vải.
“…”
Sở Tích nhìn lướt qua đống đồ trong hộp.
Có đôi khi sở thích biến thái được tích lũy quá nhiều, nhiều đến nỗi một quyển sổ nhỏ không ghi hết thì sẽ trở thành biến thái cụ.
Sở Tích nghĩ tới nghĩ lui, nhìn danh bạ điện thoại, cô cắn môi, đổi tên “Anh Cố” thành “Biến thái cụ”.
***
Sau ba tháng, bộ phim của Sở Tích cuối cùng cũng đã quay xong, đợi nhân viên đóng clapboard tuyên bố đóng máy, cả đoàn phim bắt đầu chúc mừng công việc đã kết thúc, nhưng Sở Tích vẫn còn mơ màng cứ như đang nằm mơ.
Cô đã quay những gì? Cô đã quay xong rồi ư?
Lúc trước, khi vừa quay phim được nửa tháng, Sở Tích được Cố Minh Cảnh xin đoàn phim nghỉ phép hai tuần. Sau khi quay về thì phân cảnh của cô đã chất thành đống, cô phải quay phim liên tục để theo kịp tiến độ. Cô thường xuyên ở trong trạng thái đứng trước ống kính, chưa kịp chuẩn bị bắt đầu thì đạo diễn đã báo đã quay xong.
Tiệc đóng máy cô cũng không kịp tham gia mà đã bị Cố Minh Cảnh gọi về thành phố B.
Sở Tích cứ tưởng anh gọi cô về có chuyện gì gấp, nhưng hóa ra anh sắp đi công tác ở Úc, anh muốn đưa cô đi theo, hộ chiếu của cô cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Sở Tích há hốc mồm khi nghe được tin mình sắp đi công tác với anh.
Anh đi công tác mà cô cũng phải đi theo cùng ư.
Sở Tích chưa từng ra nước ngoài bao giờ, khi nghe tin mình sắp được đi Úc thì cô vui lắm, nhưng sau đó cô lại nghĩ đến chuyện mình phải theo Cố Minh Cảnh đi công tác, cả người cô bỗng chốc ỉu xìu.
Có Cố Minh Cảnh ở bên cạnh, cô lại càng cảm thấy áp lực, cảm thấy mất tự nhiên, bất cứ lúc nào cô cũng ở trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh, chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt và suy nghĩ của anh. Giống như học sinh tiểu học nhìn thấy chủ nhiệm vào lớp khi hết tiết, giáo viên bảo mọi người có thể tự do hoạt động, nhưng cô lại cứ nhìn chằm chằm nên chẳng ai dám hó hé.
Cô thà ở nhà một mình mà tự do không bị ai quản thúc còn hơn là đi Úc công tác với Cố Minh Cảnh.
Cố Minh Cảnh cứ tưởng Sở Tích sẽ rất vui, nhưng không ngờ cô lại im lặng giống như là không muốn… không muốn đi công tác với anh vậy.
Trong căn hộ, Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt do dự của Sở Tích: “Em không muốn đi à?”
Anh hỏi thẳng như thế lại khiến Sở Tích giật mình, cô muốn trả lời rằng, tôi không muốn đi với anh, nhưng nghĩ lại nếu cô nói thẳng như thế thì không tốt lắm, chỉ biết ấp úng: “Em không giỏi tiếng Anh, sợ gây thêm phiền phức cho anh. Hơn nữa chị Diêu Ngọc có nói vài ngày nữa sẽ sắp xếp công việc cho em, tạm thời đổi ý cũng không tốt cho lắm, nên em không đi thì tốt hơn.”
Cố Minh Cảnh híp mắt: “Em không muốn đi thật ư?”
Sở Tích phụng phịu, không nói lời nào mà chỉ nhìn anh.
Thật ra, thông thường khi đàn ông nói như thế thì người con gái sẽ đổi ý nói rằng mình muốn đi, vì anh dù có chết em cũng đi. Nhưng Sở Tích lại không muốn đi, thế nên cô đánh bạo không trả lời lại, xem như giữ vững câu trả lời mình không muốn đi vừa nãy.
Cố Minh Cảnh có chút nóng nảy, dưa hái xanh quá cũng không tốt, mặc kệ là lý do gì nhưng rõ ràng là Sở Tích không muốn đi cùng anh.
“Vậy thì em đừng đi.” Anh hờ hững lên tiếng, ở căn hộ có bàn để máy tính trên giường, nên Cố Minh Cảnh ngồi ở trên giường làm việc.
Bị Cố Minh Cảnh lạnh nhạt, cô ngắm nhìn sườn mặt đầy nam tính của anh, nghĩ rằng chắc tối nay anh cũng không có nhu cầu nên cô xoay người bước xuống giường, “Em đi làm cà phê cho anh.”
Cô bay vọt ra khỏi phòng như một bóng ma, vừa ra ngoài thì cả người trở nên linh hoạt hơn, nắm chặt tay làm động tác chiến thắng.
Ôi! Quả nhiên tự do đều phải dũng cảm đấu tranh mới có được! Không được sợ hãi thì sẽ làm được!
Sở Tích ra ngoài một lúc lâu mà vẫn chưa thấy quay lại, ở trong phòng ngủ, Cố Minh Cảnh cúi đầu day day hàng chân mày, rồi lại thở dài một hơi. Anh tựa vào đầu giường, tiện tay cầm điện thoại đang đặt bên cạnh gối nằm lên xem.
Sở Tích không mang điện thoại theo mà để ở bên gối.
Không biết có phải do Sở Tích từ chối không chịu đi công tác cùng anh hay không, mà khi nhìn thấy điện thoại cô, anh bỗng làm ra một chuyện vô liêm sỉ mà từ trước đến nay anh không bao giờ làm thế. Vừa làm anh vừa nghĩ có phải mình bị điên hay không mà lại… muốn xem trộm điện thoại của Sở Tích.
Mật khẩu vô cùng đơn giản, anh chỉ nhập một lần mà đã thành công, “234567”.
Không biết tại sao mà nhịp tim Cố Minh Cảnh bỗng đập nhanh hơn, thậm chí anh còn lo lát nữa khi Sở Tích mang cà phê vào thì anh nên làm gì.
Nhưng anh lập tức đập tan sự lo lắng này, anh làm gì mà phải sợ, anh chỉ đang kiểm tra điện thoại của cô thôi mà, đây là chuyện đương nhiên.
Sau đó, Cố Minh Cảnh yên tâm xem trộm điện thoại của Sở Tích.
Đầu tiên là album ảnh, Sở Tích không thích selfie, ảnh mới nhất của cô là mấy tấm ảnh chụp tai thú anh chụp bữa trước, Cố Minh Cảnh xem mà buồn cười, sau đó gửi ảnh sang điện thoại mình.
Tiếp theo là Wechat, Cố Minh Cảnh mở giao diện trò chuyện và danh sách bạn bè của cô ra, tất cả đều không có gì đặc biệt, cùng lúc đó có một chuyện khiến tâm trạng anh khá vui chính là phát hiện ra Sở Tích để khung đối thoại với anh lên đầu, để tên là “Anh Cố.”
Anh nghe cái tên “Anh Cố” này rất nhiều lần từ miệng Sở Tích, nhưng khi nhìn thấy nó ở đây lại có một cảm giác khá đặc biệt.
Ít ra anh đã biết cô bé này bình thường thật lòng gọi anh là “anh Cố”, không có chuyện bằng mặt không bằng lòng.
Tâm trạng Cố Minh Cảnh tốt hẳn, anh rời khỏi Wechat, bấm vào Weibo và QQ, cuối cùng đi đến danh bạ điện thoại.
Anh lướt một vòng danh bạ, danh sách người liên hệ của cô không có mấy người, tất cả đều được lưu thẳng bằng tên, Cố Minh Cảnh lướt một loạt xuống dưới, bỗng nhiên anh chú ý đến một cái tên khá kỳ lạ.
“Biến thái cụ?”
Cái tên này có hơi suồng sã, hình dung một người vừa biến thái lại vừa già, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân mật, đồng thời đây còn là một người đàn ông.
Anh biết Sở Tích gọi anh là “Anh Cố” một cách trang trọng, nhưng anh lại không ngờ cô sẽ gọi người khác là “Biến thái cụ”.
Cố Minh Cảnh nhíu mày, nhếch môi cười lạnh lùng, vì muốn biết cái tên “biến thái cụ” này là ai cho nên anh dứt khoát bấm gọi.
Màn hình hiển thị giao diện đang kết nối, sau khi vừa vang lên tiếng “bíp”, anh lại nghe thấy điện thoại của mình reo vang.
Cố Minh Cảnh: “…”
***
Lúc bưng cà phê vào phòng cho Cố Minh Cảnh, Sở Tích bỗng nhiên phát hiện bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Cô đặt cà phê lên đầu giường, “Anh Cố, cà phê xong rồi đây.”
Cố Minh Cảnh nhìn ly cà phê còn đang bốc hơi, rồi lại nhìn sang Sở Tích.
“Em tới đây.” Anh ra lệnh.
“Dạ.” Sở Tích cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chỗ nào không đúng thì cô lại không nói ra được, thế là chỉ đành lề mề bước qua.
Cố Minh Cảnh cứ nhìn cô, anh thấy cô run lên, trên cánh tay nổi một lớp da gà.
Sở Tích không biết mình lại làm sai chuyện gì, cô chưa từng thấy ánh mắt biến thái như thế của Cố Minh Cảnh. Và cô cũng không biết mình sắp phải trải qua chuyện biến thái cỡ nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!