Nữ Hoàng Làm Dáng
Chương 93: Chuyện xưa 9
Năm đầu tiên dưới trướng Cố Minh Cảnh, Sở Tích tham gia vô số hoạt động nghệ thuật lớn nhỏ, cô còn quay hai bộ phim.
Bộ phim đầu tiên đã được công chiếu, khán giả hiếu kỳ kéo nhau đến rạp chiếu phim để xem thử gương mặt mới xuất hiện bất ngờ này, đáng tiếc là kết quả chỉ tìm hiểu được mặt tiêu cực. Lúc trước tuyên truyền rầm rộ như thế, kích thích khẩu vị của khán giả, gương mặt trông rõ xinh, ban đầu bọn họ còn nghĩ sắp có một tiểu hoa mới ra mắt, cuối cùng khi xem thấy diễn xuất không ăn khớp với các diễn viên gạo cội thì mới biết hóa ra chỉ là “bom xịt”. Bộ phim này là một tác phẩm được chủ đầu tư ném tiền nâng nữ chính, ngược lại không hề có tâm với khán giả.
Sở Tích biết mình đã phá hư bộ phim, hơn nữa còn phá nát bét, cô vô cùng hoảng sợ, không biết phải nói thế nào với Cố Minh Cảnh. Cô nghĩ Cố Minh Cảnh có lẽ chỉ hận không thể giết chết cô, nhưng lại không ngờ anh lại không tỏ vẻ gì mà tiếp tục cung cấp cho cô biết bao nhiêu tài nguyên khủng.
Bây giờ cô đã hiểu được phần nào tính cách của anh, cô có thể đoán ra được anh vui hay giận qua gương mặt nghiêm túc ấy. Cho nên dựa vào phản ứng của anh, cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn giận từ anh.
Người ngoài đều đang đồn đại gia sau lưng Sở Tích chính là chân ái của cô, không những là chân ái mà não anh ta còn bị úng nước nữa.
Sở Tích nhìn hai chữ “chân ái” trong những tin đồn trên diễn đàn mà chỉ biết câm nín.
Cố Minh Cảnh không phải là chân ái của cô đâu, bọn họ chỉ là đôi bạn cùng giường mà thôi.
Nhắc đến Cố Minh Cảnh, hình như lâu rồi Sở Tích chưa gặp anh.
Nhìn khung trò chuyện với “anh Cố” được ghim trên đầu Wechat, có mấy lần cô muốn nhắn tin hỏi anh đang bận gì, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô dập tắt ngay lập tức.
Cô làm gì có tư cách hỏi Cố Minh Cảnh đang làm gì, cô đâu phải là bạn gái của anh mà đòi kiểm tra công tác.
Lúc cô đang chuẩn bị đi tắm rồi ngủ thì nhận được điện thoại của trợ lý Cao, nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là trợ lý Cao, cô còn nghĩ tối rồi mà lại gọi cho cô thì chắc chắn là ông ấy có chuyện gấp.
Sở Tích nghe máy, quả nhiên, xảy ra chuyện thật.
Trợ lý Cao nói Cố tổng bị tai nạn giao thông, hiện anh đang nằm ở bệnh viện XX, bắt đầu từ ngày mai, cô Sở Tích phải tạm dừng tất cả công việc để cùng tôi đến bệnh viện chăm sóc cho anh ấy.
Kể từ khi bộ phim điện ảnh của mình thất bại, Sở Tích luôn cảm thấy áy náy với Cố Minh Cảnh. Cho nên vừa nghe thấy anh bị tai nạn giao thông thì lòng cô như muốn xoắn lại, vừa cúp điện thoại, trợ lý Cao đã gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh sang cho cô.
Tuy trợ lý Cao nói tạm thời Cố Minh Cảnh không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Sở Tích vừa nghĩ đến bốn chữ “tai nạn giao thông” là hồn vía lên mây. Cả đêm cô trằn trọc không ngủ được, sáng hôm sau đã vội vàng chạy đến bệnh viện ngay, cô còn ghé vào tiệm hoa trước cửa bệnh viện để mua một bó cúc họa mi.
Sở Tích tìm theo địa chỉ trợ lý Cao gửi đi đến một bệnh viện tư nhân, trên đường đều có các vệ sĩ áo đen đứng gác từng cụm. Sở Tích cứ nghĩ mình sẽ bị chặn lại, nhưng những vệ sĩ kia hình như đều biết mặt cô. Cô ôm bó cúc họa mi đi thẳng một đường, đến khi lên phòng bệnh Cố Minh Cảnh ở tầng mười hai, Sở Tích vừa ra thang máy thì trợ lý Cao đã đứng đợi sẵn.
“Trợ lý Cao.” Trong mắt Sở Tích ngập tràn lo lắng.
“Cô Sở Tích, qua đây với tôi.” Lúc trợ lý Cao nhìn thấy bó hoa cúc trong tay Sở Tích, lông mày dựng đứng lên. Ông dẫn Sở Tích đi đến phòng bệnh, vệ sĩ ở đây nhiều hơn ở những chỗ vừa rồi, tất cả đều mặc áo đen đeo kính râm. Sở Tích cầm hoa cúi đầu đi theo trợ lý Cao suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng bệnh.
Sở Tích nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, hốc mắt ửng đỏ.
Đã nằm viện thế này rồi nhất định là có chuyện rồi, lúc trước cô từng gặp mấy bệnh nhân bị tai nạn giao thông ở bệnh viện, cả người bị cắm đủ loại ống, cơ thể không trọn vẹn, cứ nằm im không nhúc nhích ở đó, đáng thương cực kỳ.
Bộ phim anh đầu tư cho cô đã thất bại, đang lúc cô không biết phải làm gì để đối mặt với anh, kết quả anh lại bị tai nạn giao thông. Sở Tích cảm thấy cơ hội lập công chuộc tội của mình đã đến rồi, cô biết tình huống gia đình của anh có hơi phức tạp, nên mặc kệ Cố Minh Cảnh bán thân bất toại hay thiếu tay cụt chân gì đó, cô đều sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, ít nhất là cô sẽ chăm sóc cho anh đến khi hợp đồng giữa hai người kết thúc.
Sở Tích đang định gõ cửa phòng nhưng trợ lý Cao đã ngăn lại: “Cố tổng đang nghỉ ngơi.”
Sở Tích: “Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm anh ấy không?”
Trợ lý Cao nhìn cô rồi gật đầu, vặn mở cửa phòng bệnh.
Cô rón rén bước vào trong, trợ lý Cao đóng cửa lại.
Sở Tích ôm bó hoa trong lòng, cô cứ nghĩ Cố Minh Cảnh đang hôn mê nằm trên giường bệnh bị cắm đầy ống trên người. Nhưng cô lại thấy anh mặc đồ bệnh nhân màu xanh trắng, ngồi tựa lên đầu giường, máy tính đặt trên cái bàn nhỏ được dựng lên ở trên giường, anh vừa nhìn máy tính vừa cầm ly nước đặt bên cạnh lên uống một hớp.
Sở Tích há to miệng, “Anh, anh Cố.”
Cố Minh Cảnh quay đầu lại nhìn thấy Sở Tích đi đến, anh “ừ” một tiếng đáp lại.
Sở Tích bước từng bước đến đầu giường anh: “Anh Cố.”
Cô ngơ ngác nhìn Cố Minh Cảnh, trừ đôi môi hơi trắng bệch ra thì trông tinh thần anh có vẻ rất tốt.
Cố Minh Cảnh nhận ra Sở Tích đang nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
Sở Tích nhìn thấy anh vẫn còn khỏe thì vành mắt đỏ hoe: “Em còn tưởng anh không xong rồi.”
Cố Minh Cảnh nhìn bó hoa cúc trong tay Sở Tích: “…”
Sở Tích đặt hoa cúc lên tủ đầu giường của anh, kiểm tra tay chân của anh xem có thiếu cái nào hay không. Cũng may tay chân vẫn còn đủ, trái phải mỗi bên một cái.
Ban đầu Cố Minh Cảnh còn cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của Sở Tích anh lại bỗng có chút cảm động, anh như đang an ủi cô, “Tôi không sao cả.”
Sở Tích nhìn trên trán anh có băng một miếng băng nhỏ, sau đó nhìn từ cổ áo đến lồng ngực của anh hình như cũng bị băng lại, cô xót xa hỏi anh: “Anh bị thương thế nào?”
Ban đầu Cố Minh Cảnh định nói với cô ngoại trừ trán ra thì không còn chỗ nào bị thương cả, nhưng không biết vì sao, lời đến bên miệng lại bị anh nuốt xuống.
Nhưng quả thực anh không bị thương ở đâu cả, nếu không nhờ anh cảnh giác.
Đôi mắt Cố Minh Cảnh tối sầm lại.
Người bên nhà lớn ngày càng táo tợn, tự tay bày ra vụ tai nạn giao thông này để lấy mạng anh, đáng tiếc anh đã biết kết hoạch của bọn họ từ sớm, nhưng anh không vạch trần mà thuận nước đẩy thuyền, sau khi chuẩn bị mọi sự an toàn thì để vụ tai nạn này xảy ra, sau đó anh nhập viện.
Bên ngoài đều truyền tin Cố Minh Cảnh bị tai nạn nghiêm trọng, đầu bị chấn thương nặng, xương sườn đâm vào phổi, nhưng chỉ có người thân cận anh mới biết được, trán anh chỉ bị trầy xước một chút xíu.
Để tăng tính chân thật, anh phải nằm viện, thậm chí còn quấn băng trên ngực, anh muốn ở lại bệnh viện đợi thêm một thời gian nữa, để tiện quan sát sắc mặt của những người không kịp chờ đợi đã lộ đuôi kia.
Nhưng ở bệnh viện lại rất nhàm chán, hễ rảnh là Cố Minh Cảnh lại nhớ đến Sở Tích, vì vậy anh bảo trợ lý Cao dẫn Sở Tích đến đây để anh giải sầu.
Trợ lý Cao sợ tiết lộ thông tin nên không nói với Sở Tích bệnh tình thật sự của Cố Minh Cảnh, nhưng lại sợ dọa đến cô nên ông cũng không kể bệnh tình được truyền ra bên ngoài của anh. Thế nên ông để Sở Tích tự do phát huy trí tưởng tượng, cuối cùng cô lại tưởng Cố Minh Cảnh sắp tiêu đến nơi rồi.
Cố Minh Cảnh nhìn gương mặt đầy lo lắng của Sở Tích, anh bắt đầu nói dối mà không chớp mắt: “Gãy hết hai cái xương sườn.”
Gãy xương, hơn nữa còn là xương sườn, Sở Tích vừa nghe đã thấy nghiêm trọng Cô chạy đi hỏi bác sĩ, bác sĩ là người tinh ý, thấy Sở Tích không biết bệnh tình thực tế của Cố Minh Cảnh liền thuận miệng trả lời những câu hỏi của cô, nào là không được cử động lung tung, tốt nhất là đừng nên xuống giường, ra ngoài phải dùng xe lăn, không thể ho cũng không thể cười, anh bị thương nghiêm trọng thế nào, yếu ớt ra sao.
Sở Tích quay về phòng bệnh, trong mắt cô, Cố Minh Cảnh bỗng trở thành động vật nằm trong danh sách bảo vệ của quốc gia. Cô âm thầm hạ quyết tâm, cô đã khiến anh lỗ nhiều tiền như thế nên nhất định phải chăm sóc anh cho thật tốt.
Sở Tích vội vàng đỡ Cố Minh Cảnh để anh nằm xuống, không cho anh lộn xộn.
Trợ lý Cao gõ cửa, mang bữa sáng vào phòng.
Hóa ra Cố Minh Cảnh vẫn chưa ăn sáng, người đàn ông vừa nãy còn tự cầm ly nước lên uống bây giờ bỗng dưng không còn sức nữa. Anh dựa vào đầu giường, chờ Sở Tích cầm muỗng đút cháo cho mình, cô đưa lên miệng thổi cháo cho nguội, sau đó mới đút cho anh.
Sở Tích cho anh ăn sáng xong, rút khăn lau miệng cho anh.
Cố Minh Cảnh rất hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng lúc nãy anh vừa uống nước, còn mới ăn cháo nên không lâu sau đã muốn đi vệ sinh.
Anh định bước xuống giường để đi vệ sinh.
Nhưng vừa mới ngồi dậy đã bị Sở Tích bắt nằm xuống, “Anh Cố, anh đừng ngồi dậy.”
Cố Minh Cảnh có hơi xấu hổ, “Tôi đi vệ sinh.”
Sở Tích nghe xong thì nghệch mặt ra, mặt đỏ bừng bừng, sau đó mới nói: “Nhưng bác sĩ nói anh tốt nhất là không nên xuống giường.”
Cô bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng, sau đó nhìn thấy một chai nước khoáng đang đặt ở trên bàn trà.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Cố Minh Cảnh, Sở Tích cầm chai nước khoáng lên, mở nắp ra đổ hết nước trong chai vào chậu cây cảnh bên ban công, sau đó mím môi nói, “Anh không thể xuống giường được, nếu không thì, anh giải quyết ở trên giường đi.”
Cô đưa cái chai cho Cố Minh Cảnh: “Anh có thể giải quyết vào đây nè.”
Cố Minh Cảnh nhìn cái miệng chai bé tí của chai nước khoáng, mặt đen như đít nồi.
Bộ cô chưa bao giờ nhìn thấy hay cô chưa từng dùng nó hả, trong mắt cô anh chỉ bằng cái miệng bình này thôi hả.
Anh kiên quyết ngồi dậy, “Tôi muốn xuống giường.”
Sở Tích biết Cố Minh Cảnh đang ngại: “Anh không thể xuống giường được, chuyện này chỉ có anh biết, em biết thôi. Em cam đoan sẽ không nói cho người khác biết, có được không?”
Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Tích thì thở dài, anh vươn tay ra, “Không sao đâu, em đỡ tôi đi là được.”
Sở Tích: “Không được, hay anh cứ giải quyết ở trên giường…”
Cố Minh Cảnh cắt ngang lời cô, nhìn chai nước khoáng trong tay Sở Tích, vẻ mặt khó nói: “Em thấy có thể ư?”
Sở Tích khó hiểu, nhìn miệng chai cả buổi, đột nhiên hiểu ra ngay.
Mặt cô đỏ bừng lên, sau đó ngoan ngoãn đỡ anh xuống giường.
Cố Minh Cảnh nương theo cô đi vào nhà vệ sinh.
Hai người đứng trước bồn cầu, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Sở Tích nhịn một hồi mới mở miệng: “Anh Cố, em ra ngoài trước.”
Cố Minh Cảnh im lặng một lát mới nói “Được.”
Sở Tích đứng bên ngoài cửa chờ một lát, khi nghe thấy tiếng xả nước bên trong mới gõ cửa đi vào.
Cố Minh Cảnh định rửa tay nhưng anh không đưa tay lên được, Sở Tích cầm tay anh đưa vào vòi nước, bóp nước rửa tay ra rồi xoa bọt lên tay anh.
Bọt bong bóng rất trơn, tay hai người thân mật tựa sát vào nhau, tay anh thon dài, tay Sở Tích lại nhỏ nhắn, da thịt kề sát, đặc biệt là lòng bàn tay, nhồn nhột.
Sở Tích xoa xoa, mặt lại đỏ lên.
Cô rửa tay trái của anh xong, Cố Minh Cảnh lại đưa tay phải sang cho cô rửa. Sở Tích lại bắt đầu rửa tay phải cho anh, nhưng lần này cô bỗng thấy có gì đó sai sai.
Anh không tự rửa tay được, thế sao lúc nãy có thể cởi quần đi tiểu? Không lẽ anh có khả năng đặc biệt ư.
Sở Tích nghiêm túc rửa tay phải dính đầy xà phòng của Cố Minh Cảnh, đối với câu hỏi không có lời giải đáp này, cô có nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra, thế là đành từ bỏ.
Được rồi, không nghĩ nữa.
Cô cũng đâu có cái thứ đáng ghét đó, cô không biết, không rành, cũng không muốn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!