Nữ Hoàng Lạnh Lùng - Chương 22: Thăm bệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nữ Hoàng Lạnh Lùng


Chương 22: Thăm bệnh


Hiện tại cả bọn đang có mặt tại bệnh viện của hắn, một bệnh viện bậc nhất với những trang thiết bị hiện tại, đội ngũ bác sĩ uy tính và có tiếng nhất trong và ngoài nước, nhưng cả bọn đang thắc mắc tại sao không phải là bệnh viện của nó mà là của hắn (thực ra bệnh viện của nó bự hơn bệnh viện này có nhiêu đâu, gấp 2 lần thôi thì phải).

Mới bước vào cổng thôi đã làm cho bảo vệ chú ý rồi, tới khi vào trong lại càng chú ý hơn. Do đi gấp nên cả bọn từ bar qua đây luôn nên giờ từ trên xuống dưới ai cũng mặc đồ đen, hôm nay làm như có thần giao cách cảm lại mặc giống nhau, phong cách bụi bặm pha rock làm ai cũng chú ý, cứ tưởng diễn viên hay chương trình gì đặc biệt.

Tới bàn lễ tân, ôi thôi… mấy cô ý tá nhìn muốn rới quai hàm, muốn trào con mắt, toàn mỹ nam mỹ nữ lại đi cùng nhau, mãn nhãn thật đó.

-“Nè…” Không thấy động tĩnh anh nôn nóng kêu mấy cô y tá mê troai kia dậy.

RẦMMM… hắn bực rồi đó nhìn gì nhìn dữ vậy.

-“Dạ… tôi có thể giúp gì?”

-“Nguyễn Minh Đăng nằm phòng mấy?” Cô lạnh lùng lên tiếng (tại bà chị y tá cứ nhìn anh hoài)

-“Ờ… Nguyễn Minh Đăng… nằm phòng 203, dãy A”

-“Cảm ơn” Cậu nháy mắt tinh nghịch.

CHÁTTTT….

-“Cô làm cái trò gì vậy hả???”

-“Ồ… tôi thấy có con muỗi… nhưng nó bay rồi.”

-“Cô…”

-“Hứ…” (ái chà…. ghen)

Cả bọn cứ thế chí chóe nhau xuống đường tới phòng, đi tới đâu ồn tới đó vậy mà không bị bảo vệ đuổi ra cũng hay.

Đứng trước cửa phòng cô từ từ mở cửa ra, cả bọn nhất quyết không cho nó mở vì sợ nó sẽ đá bay cái cửa luôn.

Bước vào phòng bệnh trắng xóa, xộc mùi thuốc thuốc sát trùng, trên chiếc bệnh là hình ảnh của một cậu thiếu niên, đôi mắt nhấm nghiềm mệt mỏi, mái tóc ủ rủ phủ cả khuôn mặt, đôi môi tái nhợt, nét mặt xanh xao.

Cả bọn thất thần rất lâu, nhìn cảnh tượng này không khỏi đâu lòng, cô và nhỏ nhìn Ken như vậy mà tức điên. Dù Ken chỉ là đàn em trong bang nhưng cô và nhỏ xem Ken chẳng khác gì em trai mình. Nó thì khỏi phải bàn, im lặng từ lúc nghe tin tới giờ, bình thường hàn khí và sát khí rất nặng rồi, hôm nay lại nặng hơn rất nhiều lần, tính đóng băng hết cái bệnh viện này luôn.

Là kẻ nào dám làm chuyện này, tụi nó nhất định phải trả giá cho chuyện này. Không có chuyện gây sự với bang Queen xong là cho qua đâu, đụng tới người của Queen là chán sống.

-“Mọi người tính đứng đó luôn hả?”

-“Ơ!?!”

-“RENNNNNN…”

-“Em không có bị điếc.”

-“Nhóc ở đây nãy giờ á hả?” Nhỏ la lên như nhìn thấy ma.

-“Em vô hình sao?” Ren hỏi lại làm cả bọn im luôn, nghĩ sao thằng nhỏ ngồi một đống chình ình đây không thấy, thứ gì mà vô tâm.

-“Ken sao rồi?” Nó nãy giờ mới tiếng, giờ nó đang đứng cạnh giường của Ken, tay đang nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối của Ken, ánh mắt lo lắng nhìn đứa em trai nhỏ của mình.

-“Anh ấy không sao đâu. Em tin vậy.” Giọng của Ren khẽ vang lên.

-“Kaze, Win làm phiền hai người đưa Juli với Lucy về giùm tôi, còn Kelvin đưa Ren về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở lại đây.”

-“Em sẽ ở lại.”

-“Em về nghỉ đi, không ngủ bữa giờ, em nghĩ khi Ken tỉnh dậy sẽ thấy vui khi vì mình mà em mất ngủ sao.”

-“Dạ.”

-“Ren về là đúng rồi, nhưng tụi tao tại sao cũng phải về.” Cô và nhỏ bất xúc.

-“Thì tụi mày về ngủ nghỉ đi, mai vào thay tao cũng được.”

-“Nhưng…”

-“Nhưng???”

-“Ừ… về thì về.”

Thế là tụi hắn nhận nhiệm vụ đưa tụi nó về, tụi nó bất mãn ra về mà miệng cứ lẩm bẩm, Ren cũng lủi thủi ra khỏi phòng. Mấy chốc căn phòng chỉ còn nó, Ken và hắn, ừ.. có hắn nữa…

-“Sao còn ở đây?”

-“…. Tôi về đây.” Hắn nói rồi ra khỏi phòng nhưng kịp để nhìn nó.

Nãy giờ hắn cứ nhìn nó, cái thái độ nó dành cho Ken hắn có chút ghen tỵ, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Căn phòng giờ chìm vào im lặng, chìm vào sự lạnh lẽo mà nó mang lại. Nó đi tới chỗ Ren ngồi hồi nãy, cằm cuốn sách Ren đang đọc dỡ, thầm thở dài.

-“Tính ngủ tới bao giờ, hay để chị đây cho nhóc luôn khỏi dậy ha.” Nó bỗng nhìn vào Ken mà nói.

Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ nó đang tự nói với chính mình, nhưng ai ngờ… Ken… người hôn mê hơn hai ngày giờ đang khẽ động đậy, hai mí mắt dần dần mở ra, đảo qua đảo lại, rồi từ từ ngồi thẳng dậy, đanhz bay cái dáng vẻ mệt mỏi xanh xao lúc nãy.

-“Đại tỷ… hihi.”

-“Hóa trang giỏi quá nhỉ.”

-“Hì hì… sao tỷ…”

-“Lừa ai thì lừa… chứ đùng hòng qua mặt chị.”

-“Em có muốn vậy đâu, tại…”

-“Nếu muốn làm gì đó ít nhất hãy nói một tiếng, đừng có giở cái trò này ra, làm nhiều người lo lắm.”

-“Dạ.”

-“Và đừng có mà giấu Ren nữa, thằng nhóc đó sắp kiệt sức tới nói rồi, hay muốn nó vào nằm chung cho vui.”

-“Đại tỷ làm như em muốn vậy lắm dạ, tại tình thế bắt buột thôi, có ai ngờ bọn chúng lại tấn công vào lúc này đâu. Khi biết tin em chưa kịp trở tay đã bị phục kích rồi, may là Ren không sao, chứ không thì…” Ken nói mắt nhìn vào chồng sách đặt chênh vênh giữa phòng, tất cả đều là những cuốn sách y học, nhìn Ren ngày nào cũng lao vào đọc sách tìm tìm kiếm kiếm làm anh cũng buồn lắm chứ.

-“Vậy là đám người đó sao?”

*********************************************************

Quà tết của các tình yêu.

Xin lỗi vì giờ mới đăng chap được. Vì vài lí do nên điện thoại của Dzoi con bị hư, làm hoản việc đăng chap, làm các tình yêu phải đợi, thực sự xin lỗi.

Để đền bù đăng hai chap luôn. Tiếp tục ủng hộ Dzoi con nha.

Yêu các tình yêu của Dzoi con lắm. 😙😙😙

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN