Nữ Hoàng Lạnh Lùng
Chương 23: Món quà bất ngờ
-“Dạ phải, theo em được biết Mar chỉ là mồi nhử, là một con tốt thế mạng mà thôi.”
-“Vẫn hèn hạ như ngày nào.”
-“Em nghĩ mình manh động bây giờ là không ổn vì tạm thời anh em của chúng ta bên này không đủ, hơn nữa bọn chúng nhắm vào việc đại tỷ không có ở đây nên mới ra tay, em nghĩ bọn chúng ta chuẩn bị rất kĩ.”
-“Biết mục đích không?”
-“Hình như là muốn mở rộng địa bàn.”
-“Đơn giản vậy sao?”
-“Nói thật… em không chắc chắn về nhận định đó, nhưng… liệu có lý do nào khác không khi chúng hành động sớm như vậy.”
-“Tốt hơn đừng xem thường chúng… nghỉ ngơi đi… à mà… nhóc đâu cần… lo lo mà “tỉnh dậy” sớm đi, để Ren cứ như vậy là không xong đâu.” Nó lên tiếng hâm dọa rồi nha.
-“Haha…” Ken chỉ biết cười trừ.
Sau khi xác định Ken không sao nó an tâm được phần nào, nhưng giờ lại có thứ nó đáng lo ngại hơn, nếu như mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra như vậy liệu nó có thể kiểm soát được không, hay lại vượt qua tầm kiểm soát của nó… một lần nữa.
Nó về tới nhà trời cũng gần sáng, dừng xe định mở cửa thì nó chú ý đến “món quà” được đặt trước cổng nhà. Hộp quà được trang trí khá trang nhã, không quá rực rỡ nhưng vô cùng bắt mắt. Điều nó chú ý hơn chính là hộp quà bên cạnh, nhỏ hơn một chút nhưng lại không thua kém gì.
Nhặt hai món quà lên, nó cẩn thận xem xét, có lẽ không có bom. Đem hai món quà vào nhà, quăng bừa lên sofa, nó quyết định lên lầu tắm rửa một chút. Khoát trên người chiếc áo sơ mi mỏng nó bước xuống lầu, thả người lên sofa, nó vươn tay lấy hai món quà kia.
Không hiểu sao nó lại thấy có cái gì đó bất thường về món quà kia, tuy hai món quà khá giống nhau nhưng một lại đem đến cảm giác bất an, một lại đem lại cảm giác an toàn thoải mái tới lạ thường. Trực giác của nó luôn đúng, nhưng… liệu nó có nhạy cảm quá không. Thử mở đã.
Nó mở chiếc hộp nhỏ trước. Chiếc hộp được trang trí tinh xảo theo kiểu phương tây với màu kem làm chủ đạo, ren đen làm viền, nhìn là biết người gói rất có tâm.
Mở nấp hộp nó nghe lất phất hương nước hoa, hương nước hoa được pha quyện hoàn hảo đan xen giữa Á và Âu, nó mỉm cười, nó thừa biết là ai gửi rồi, trực giác của nó có sai đâu, xem lần này là thứ quái gỡ nào đây.
Ngạc nhiên… đây là hai từ diễn tả tâm trạng của nó lúc này, không ngờ món quà lần này lại “bình thường” đến mức “bất thường” đến vậy. Nó vỏn vẹn chỉ có một bông hồng giấy được xếp tỉ mỉ kèm một lời nhắn.
“Nhớ em lắm, chắc anh sẽ qua đó thăm em đó.
Yêu em, Công chúa nhỏ của anh!”
Điện thoại đột nhiên sáng lên, hình ảnh đập vào mắt nó chính là cái bản mặt khó ưa của anh nó – Royce.
-“Alo?”
-“Công chúa nhỏ! Nhớ em quá đi.”
-“Bộ nhà hàng của anh không có khách hay sao lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy. Hơn nữa… bây giờ là mấy giờ hả?”
-“Hahaha… em yên tâm nhà hàng của anh luôn luôn đông khách, chỉ tại nhớ em quá thôi.”
-“Vậy là bình thường không nhớ em.”
-“Ay ay… đâu có… anh lúc nào chẳng nhớ em.”
-“Vậy gọi cho em làm gì, còn bông hồng này nữa?”
-“Một món quà nhỏ thể hiện sự quan tâm của anh trai dành cho em gái thôi.”
-“Mai sẽ có tuyết rơi ở châu phi!!!”
-“…. Nè em… không giỡn nữa… anh nghe nói Ken và Ren bị tấn công, hai nhóc đó so rồi?”
-“Không sao, trầy xước nhẹ.”
-“Vậy sao, còn em?”
-“Chưa bị gì cả.”
-“Vậy thì tốt. Khoảng hai ngày nữa anh sẽ qua đó, từ đây đến lúc đó đừng làm gì hết, được không?”
-“Lý do qua đây?”
-“Chuyện của hai năm trước. Đến lúc kết thúc rồi. Nhưng em không manh động, chờ anh.”
-“Được”
-“Coi như em hứa rồi đó. Vậy thôi công chúa nhỏ của anh ngủ ngon, hẹn gặp lại em.”
-“Ukm”
Quăng điện thoại ra một bên, xoa nhẹ thái dương nó bắt đầu suy nghĩ. Royce, anh nó luôn như vậy, khi nó muốn anh nó kể mọi chuyện thì tìm đường chối bay chối chảy, lúc nó nghĩ sẽ tự tìm ra thì lại muốn kể, bộ nó giống chong chóng lắm hả, muốn xoay sao xoay, xong lần này đừng hòng nó tha cho.
Giờ nó tiếp tục mở hộp thứ hai. chiếc hộp được trang trí rất đơn giản lại tinh tế người khác nhìn vào sẽ nghĩ đó có thể là món quà rất đặc biệt nhưng lại toát lên một sự nguy hiểm lạ thường, như chiếc hộp của quỷ-chiếc hộp Padora vậy.
Vừa mở hộp ra xộc vào mũi nó là mùi hương nồng nặc của… máu. Bên trong chiếc hộp đó là một con búp bê bị phá hủy, tan nát, bị rưới máu khắp người, trên đầu còn găm một con dao vào, nhìn vô cùng kinh dị.
Khuôn mặt của nó đã không còn tươi tắn như lúc nãy nữa mà thay vào đó lả khuôn mặt băng khốc, hàn khí tỏa rợp trời. Đang chăm chú nhìn món quà mình vừa nhận thì điện thoại nó lại vang lên.
-“Em thích món quà đó chứ, Tory.”
-“………”
-“Em vui mừng đến nổi không nói được luôn sao, vậy công sức anh bỏ ra không lãng phí rồi.”
Nó cười khinh bỉ.
-“Cảm ơn vì món quà, nó đặc biệt lắm.”
-“Thấy chưa, anh biết em sẽ thích mà.”
-“Anh muốn gì?”
-“Haha… chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
-“Tôi không muốn.”
-“Khoan hãy từ chối đã, quà của anh… chưa hết mà.”
Trên màn hình điện thoại nó bây giờ là hình của một cậu thiếu niên, tóc xanh lam, trên mình đầy vết thương.
-“Ren!?!?”
-“Ái chà… em nhận ra à… phải công nhận đúng là em huấn luyện thằng nhóc rất tốt, để làm nó ra như thế này anh đã hao tổn không ít đâu”
-“Anh muốn gì?”
-“Anh nói rồi, một cuộc nói chuyện, giữa anh và em, chỉ hai chúng ta, em thấy sao?”
-“Được, anh mau thả Ren ra.”
-“Đừng nôn nóng, anh hứa, sau khi chúng ta gặp nhau anh sẽ thả cậu nhóc về, em yên tâm. thời gian và địa điểm anh sẽ nhắn qua cho em. Gặp em sau.”
Nó đấm mạnh vào bức một cái thầm trách bản thân. Đáng ghét, đáng ra nó phải kêu Ren qua nhà nó mới đúng, bây giờ lại xảy ra cớ sự này, đúng là đáng ghét mà.
Cuối cùng tin nhắn của Philip cũng tới.
“8h cánh đồng bồ công anh ngoại ô phía tây”
Xin lỗi Royce, em không giữ lời hứa được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!