Nữ Hoàng Qeen ( Quá Khứ Không Màu )
C 81 QUÁ KHỨ ĐƯỢC VÉN MÀN
Đến nơi , Khánh liền lên lấy đồ mà anh nói . Còn bọn hắn ở dưới lầu trò chuyện cùng ông bà Dương . Sau khi hỏi thăm sức khỏe của nhau thì bọn họ cùng nhau nói cguyện phiếm , chợt Đan hỏi :
–Cha , hình như con cảm thấy được chị Băng Băng rất ghét chúng con và cả mẹ (mẹ kế nó đấy)__câu hỏi của Đan khiến ko khí đang vui bẻ trở nên trầm mặc , dường như có thể nghe rõ được tiếng hít thở của nhau , bọn hắn cũng thấy được điều đó như Đan nhưng ko biết hỏi ai để thỏa mãn sự thắc mắc của mình giờ thì lại có ông bà Dương rồi . Ông Dương nghe được câu hỏi đó thì bàn tay đang cầm tách trà bất động , bàn tay đó còn run nhẹ nữa . Ông hiểu rõ mọi chuyện vì sao nó lại thế nhưng ko biết nói thế nào để cho Hân và Đan hiểu .
Thấy cha mình lâu ko trả lời thì Đan lại nói tiếp :
–Chị ấy còn nói tụi con rằng tụi con ko nên biết mà có biết cũng ko làm được gì , còn bảo là muốn biết thì cũng ko nên hỏi chị ấy__Đan vừa nói vừa nhớ lại câu nói của nó \”Đã ko biết thì đừng có hỏi , có hỏi thì đừng hỏi tôi , có biết thì cô sẽ làm gì đây???\” . Cô luôn thắc mắc thái độ của nó có vẻ rất chán ghét khi nói câu đó , nhưng là nó chán ghét vì điều gì thì cô ko biết được. Giờ cô lại muốn biết cái thái độ đó là gì nên đích thân hỏi cha mình . Ông Dương nhắm mắt lại rồi lại mở ra , hít một hơi thật sâu ông nói:
–Đã thế này thì cha sẽ kể cho các con nghe , dù sao trước sau gì các con cũng sẽ biết__ Ông Dương nói.
–Để em kể cho__bà Dương ở bên cạnh ông Dương nói . Ông Dương gật đầu đồng ý , thế là bà Dương kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bọn họ nghe ko thiếu một chi tiết nào cả . Nghe xong bọn hắn ai cũng hóa đá trừ Zun , C. Phong , Như , Linh đã biết hết nọi chuyện lâu rồi .
–Tại sao mẹ lại làm vậy , hóa ra mẹ chị ấy là vì mẹ mà mắc bệnh chết đi , cha lại ko vào thăm cô ấy (mẹ nó) lần nào , hóa ra vì mẹ mà chị ấy bỏ đi , hóa ra tất cả đều là do mẹ mà ra__Hân nước mắt đã rơi nói .
–Ta thật sự xin lỗi các con__bà Dương mắt cũng đã đỏ hoe nói , nhưng bà ko muốn rơi nước mắt trước mặt các con mình .
–Nếu là con , trong trường hợp đó con cũng sẽ bỏ đi và cũng sẽ hận mẹ cho đến khi chết đi . Nhưng ai bảo mẹ là mẹ con , giờ tụi con phải làm sao để được chị ấy và anh Khánh tha thứ đây__Đan ko khác Hân là mấy , nước mắt rơi đầy mặt nói . Bọn hắn nghe xong chuyện , nhất là hắn cũng thấy bức xúc thay nó.
–Các con cũng đừng trách mẹ con , bà ấy ko có lỗi gì là lỗi của ta hết . Ta có nguyên nhân mới làm vậy , các con nghe ta nói , chuyện này chính Khánh và Băng nhi ko ai biết cả__ông Dương nói , tiếng khóc của Hân và Đan đã giảm bớt khi bên cạnh là C. Phong và Long , người yêu của bọn họ đang lau nước mắt cho họ .
Dần tiếng khóc đã hết chỉ nghe tiếng hít hít mũi do khóc nhiều . Lúc này ông Dương mới nói :
–Ta lấy mẹ của Khánh là do bị cha mình tức là ông nội các con ép buộc , lúc đó ta đang yêu mẹ các con , vì hai bên đang giận nhau nên ta đi vào một quán bar uống say , đến khi ta tỉnh rượu trời đã sáng bên cạnh còn có một người con gái khác đó là mẹ Khánh. Đến khi mẹ Khánh xuất hiện thì bảo là đã có con vs ta tức là Khánh và Băng nhi bây giờ , mà mẹ Khánh lại là một thiên kim tiểu thư giàu có , bà ấy còn là một tay dương cầm nổi tiếnh khắp nơi , người người yêu quý nên ông nội các con cũng mến bà ấy , vì vậy đã bắt ép ta lấy bà ấy . Mà trong lúc đó ta cũng ko biết mẹ các con mang thai các con. Mẹ Khánh cũng yêu ta nhưng là trái tim ta lại hướng về mẹ các con , ta ko chịu chấp nhận bà ấy . Đến khi ta phát hiện ra mọi chuyện thì các con ai nấy đã 10 tuổi , và thế là ta lại nối lại tình xưa vs mẹ con . Mẹ Khánh phát hiện được thì ta đòi ly hôn nhưng là bà ấy ko chịu , rồi bà ấy bị sinh bệnh . Sau đó lại phát hiện bà ấy bị ung thư giai đoạn cuối ko cứu chữa được, ta có tới thăm bà ấy nhưng ta ko vào phòng bệnh chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào (cửa bệnh viện bằng gỗ nhưng ở giữa lại khoét một hình chữ nhật lắp vào đó là cái kính trong) và chứng kiến được cảnh bà ấy ngắm mắt xuôi tay đến một thế giới khác xa hơn . Lúc đó ta cũng chỉ biết nói lời xin lỗi vs ấy, mong bà ấy kiếp sau sẽ gặp người tốt hơn ta__ông Dương nói ko kìm được nước mắt rơi xuống, bọn hắn nghe xong chỉ biết im lặng ko nói gì.Chợt:
–Là vậy sao ???__một giọng nói từ trên cầu thang vọng xuống, tất cả mọi người cùng nhìn lên, người vừa lên tiếng và đứng giữa cầu thang là Khánh, anh đã đứng đó từ khi nào ko ai biết, trên tay anh còn có hai túi đựng quà, một bên đừng quà có vỏ bọc màu đen trắng còn một bên là đựng quà vs những màu sắc con gái rất là đẹp. Nhưng lúc này ko ai bận tâm đến những chuyện đó mà quan tâm đến điều anh vừa hỏi, anh hỏi vậy tức là anh đã nghe thấy hết mọi chuyện sao ???
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!