Nữ Hoàng Qeen ( Quá Khứ Không Màu )
C 97
–Thôi, các con kệ Băng nhi đi, con bé ko muốn ai bận tâm chuyện mình ăn nhiều hay ít đâu, chúng ta ăn tiếp nào_bà Hà nói, bọn hắn cũng tiếp tục ăn cho xong bữa trưa. Sau bữa trưa Hân, Đan phụ nhau cùng rửa chén; lũ trẻ thì đi ngủ trưa, còn những người còn lại ra phòng tiếp khách ngồi uống nước cùng nhau trò chuyện.
Nó hiện tại đang ở phòng đạo cụ của cô nhi. Sau khi đã hưởng được bầu ko khí yên tĩnh trong lành sau vườn cô nhi thì nó đã quyết định đến đây, bên cạnh phòng đạo cụ này là phòng tiếp khách của cô nhi viện, muốn đi đến được phòng tiếp khách đó thì phải đi qua phòng đạo cụ này mới đến được. Phòng đạo cụ này rộng khoảng 100 m², được trang trí theo khuôn màu mát mẻ của mùa xuân. Ở giữa căn phòng này được đặt một chiếc đàn piano màu trắng cỡ lớn, xung quanh có đủ đạo cụ chơi nhạc được treo trên tường hoặc trưng bày trong tủ kính . Tay nó lướt nhẹ qua chiếc đàn piano trắng rồi đến bức tường có một cái cửa sổ lớn , bức tường này đối diện vs cửa chính , từ khung cửa sổ này có thể thấy khu vườn toàn là hoa oải hương và hoa hồng xanh nơi mà nó vừa nghỉ . Tay nó tiếp tục lướt qua cây đàn ghi ta bà cuối cùng nó dừng lại ở cây đàn violin . Ko phải vô duyên vô cớ nó chạm lên ba đạo cụ này , mà là những thứ đó mẹ nó đã từng chạm qua và có lẽ đó cũng là lần cuối cùng bà ấy được chạm đến loại hình nghệ thuật này , loại nghệ thuật mà bà yêu thích nhất trong cuộc đời .
Nó cầm cây đàn violin đi đến ngồi lên bệ cửa sổ , nghiêng người nhìn ra phía vườn hoa .
–Mẹ , hôm nay con sẽ chơi cho mẹ nghe nhé , một bản nhạc buồn__nói rồi nó đặt chiếc đàn violin lên vai mình chuẩn bị kéo .
Trong lúc mày ở phòng tiếp khách , mọi người đang trò chuyện cười vui vẻ bỗng lọt vào tai mỗi người là tiếng đàn .
–Các con có ai nghe thấy tiếng gì ko ???__ bà Hà hỏi.
–Là tiếng đàn__Như nói .
–Hình như nó phát ra từ phòng đạo cụ bên cạnh__Long nói .
–Chúng ta đi xem xem sao__C. Phong nói . Tiếng đàn mà họ nghe được là những nốt nhạc trầm , khiến người nghe bị cuốn vào những nốt nhạc đó và họ cũng có thể cảm nhận được sự buồn não nề ko thể tả được trong bản nhạc hay nói chính xác hơn là người chơi bản nhạc đó .
Tất cả mọi người bây giờ đều đã có mặt tại cửa chính của phòng đạo cụ , đập ngay vào mắt bọn họ là nó đang ngồi trên bệ cửa sổ quay lưng lại vs bọn họ và nó…..đang chơi đàn . Vậy đã rõ tiếng đàn đó là do nó chơi . Bây giờ nhìn sau lưng nó có thể cảm nhận được một sự cô đơn trống trải . Đột ngột nó dừng ko kéo đàn nữa , hai tay buông xuống một cách tự do .
–Băng nhi__Khánh gọi , nhưng là nó ko nghe thấy bởi bây giờ đây tai nó đang ù ù như có máy bay trực thăng bay bên tai vậy. Thấy nó ko phản ứng Khánh lại gọi lần nữa :
–Băng nhi__lúc này nó giật mình quay lại nhìn ở cửa chính thì thấy bọn hắn . Nó vội quay đi chỗ khác lau đi hai hàng nước mắt của mình , nó ko muốn cho ai thấy sự yếu đuối của nó . Nhưng phải chăng là đã quá muộn ??? Bọn hắn đã thấy được sự yếu đuối đó . Tất cả ai cũng bàng hoàng trước nó . Nó – một người luôn mạnh mẽ , lạnh lùng giờ này lại vs khuôn mặt buồn và giàn giụa nước mắt vậy sao???
–Băng nhi em sao vậy???__Khánh và hắn đồng thanh nói , cả hai đều chạy lại hướng nó . Nhưng hắn lại bị bọn bạn ngăn lại chỉ để cho Khánh đi đến chỗ nó .
–Hãy để cho anh của chị ấy an ủi__Zun nói , hắn cũng đành bất lực . Hắn cảm thấy hắn là một người bạn trai tồi tệ nhất trên đời , hắn đã hứa sẽ ko để nó khóc , vậy mà giờ đây nó khóc mà hắn ko thể làm được gì Hắn…..thật là ko biết nói thế nào nữa đây , chỉ có thể đứng nhìn người khác an ủi bạn gái mình thôi sao . Bà Hà cũng đi chỗ khác để lại nơi này cho bọn hắn và nó .
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!