Khánh lại gần nó , xoay nó lại đối diện với mình . Nó đã lau sạch hai hàng nước mắt .
–Nói cho hai biết có chuyện gì được ko ???__Khánh nâng cằm nó lên để cho mắt nó nhìn thẳng vào mình hỏi . Nó quay đầu nhìn ra ngoài cừa sổ , tránh đi ánh mắt dò xét của Khánh khi nhìn đối diện , nó nói chỉ vọn vẹn hai câu:
–Ko có .
– Em nói dối, nếu không có việc gì sao em khóc: Khánh thẳng thừng vạch ra câu nói dối của nó. Nó biết bây giờ ko thể đấu lại Khánh nữa nên đã nó ra sự thật.
– Em nhớ…. rất rất nhớ mẹ: nghe nó nói Khánh giật mình khi nghe nó nói vậy. Nhưng rồi anh lại nó trấn an nó.
– Vậy chúng ta đi thăm mẹ nhé: Khánh tay vuốt mái tóc nó nói, ở dưới rèm mi nó vẫn đang ướt, điều này khiến anh đau lòng muốn chết. Anh rất thương nó nhưng phải làm cách nào mới là giải pháp tốt đây, trong lòng anh đã suy nghĩ rất nhiều và chỉ biết câu” mẹ con phải làm sao với Băng nhi đây” vs chính bản thân.
– ko, sáng nay em đến đó rồi: nó quay mặt lại nói vs Khánh
– Em đã đi sao??? Khánh ngạc nhiên hỏi
– Đúng, nhiều lúc ko biết mình làm như thế này có đúng hay là ko, nhưng hiện tại em sẽ thữ mở lòng vs họ: nó nói ai cũng hiểu từ “họ” ở đây là ai.
Là Hân và Đan là người vui nhất, cuối cùng nó cũng bắt cho bọn họ.nhug còn mẹ bọn họ và ba nữa, nó liệu có tha thứ ko.
– Nhưng … chỉ đối với con bọn họ, còn bọn họ( ba nó và bà Tâm) … muốn em tha thứ cho bọn cũng dễ thôi
– Dễ làm cách nào hả chị??? Em sẽ cố gắng làm mọi cách để chị tha thứ cho cha mẹ: Hân tha thiết nhìn nó nói. Nó từ trên bệ số tuột xuống mặt đất, nó đặt chiếc đàn violin vào chỗ cũ rồi quay lại nhìn Hân nói.
– Dễ thôi … đó là tôi chết đi, lúc đó tôi sẽ ko biết gì nữa và sẽ tha thứ cho bọn họ.
Ai cũng giật mình trước câu nói của nó, chết mới tha thứ sao? Cách giải quyết mà nó cho là dễ đây sao? Thật điên rồ quá đi.
– Tại sao tha thứ cho bọn em được mà cha mẹ lại ko thể tha thứ: Đan nói
– Lỗi của bọn họ đã sinh ra hai người, mọi lỗi lầm là do bọn họ mà ra, tại họ mà mẹ tôi chết… tại họ tôi ko có tình yên thương của cha mẹ đối vs một đứa bé 10t phải có……. tại họ để khiến cuộc sống của tôi trở nên vô nghĩa … tại họ… tất cả tất cả là tại họ. Vậy các người hãy lấy ra lý do chính đáng gì để tôi tha thứ cho họ: nó nói giọng nói lạnh chầm chậm. Tất cả đều chết lặng trước những lời nói của nó. Đúng vậy, lấy lý do gì mà kêu nó tha thứ cho họ. Họ đã mất quá nhiều lỗi lầm. Đây là câu nói dài nhất của nó nói xong nó đi ra khỏi cửa.
– Này, em định đi đâu vậy??? Hắn khi thấy nó đi ngang qua mình kéo tay nó lại hỏi.
– Ra chào sơ rồi về: nó nói vs hắn mà ko quay đầu lại
– Anh đi vs em: hắn nói mà ko cho nó từ chối đã kéo tay nó đi luôn. Bọn còn lại thấy vậy đi theo luôn
Hắn lái xe chở nó về, trên đường về có lẽ nó quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi lúc nào ko hay, lúc đổ xe vào bãi đổ của biệt thự, thấy nó ngủ ngon nên hắn ko đành lòng đánh thức nó nên đã đi vòng mỡ cửa bên bế nó vào nhà, định bế lên phòng của nó nhưng chợt nhớ phòng nó có khóa bảo mật nếu muốn vào thì phải đánh thức nó hắn ko muốn suy nghĩ đi suy nghĩ lại hắn bế nó vào của mình. Đặt nó lên giường hắn giúp nó cởi giầy và áo khoác rồi ddắp chăn lên bụng cho nó.
Hắn đứng nhìn nó một lúc thì cũng đi ra khỏi phòng , bọn bạn cũng đã có mặt ở ghế sofa phòng khách . Khi hắn đã ngồi xuống ghế thì Khánh hỏi :
–Con bé sao rồi ???
–Cô ấy ngủ rồi , có lẽ do quá mệt nên tớ ko đánh thức cô ấy và giờ cô ấy đang nằm trong phòng tớ__hắn nhâm nhi táchvtrà vừa mới rót ra nói .
–Sao ko đưa chị ấy lên phòng mình__Zun nói .
–Cậu yên tâm , tôi ko phải loại người mất đạo đức đâu__hắn nói , Zun nghĩ hắn làm gì được nó chứ .
–Ko , tớ ko có ý đó , tớ…..__Zun chưa nói hết câu hắn đã ngắt lời:
–Tớ đùa thôi , phòng cô ấy bảo mật ko vào được , vì ko muốn đánh thức cô ấy nên tớ mới làm vậy__hắn nói , hắn cũng biết Zun ko có ý đó mà .
–Thôi tớ đi ngủ đây__hắn nói rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình , đi được một đoạn hắn ngừng lại quay lại nhìn bọn bạn nói :
–Yên tâm tớ sẽ ngủ trên ghế dài trong phòng mình , sẽ ko làm điều gì trái vs lương tâm đâu__hắn nháy mắt vs bọn bạn rồi về phòng đóng cửa lại . Để lại ngoài này bọn bạn hóa đá , dường như họ đã nhận ra điều gì đó . Trước đây hắn ko bao giờ nói đùa như vậy nhưng từ khi quen nó , hắn đã thay đổi nhiều.
Cả đám còn lại cũng trở về phòng mình ngủ trưa .
Ngủ được tầm 30 phút nó đã tỉnh lại , thật là mệt mỏi . Nó nhìn quanh căn phòng .
\”đây ko phải là phòng của mình , mà ai đưa mình vào nha chứ\” nó nghĩ . Nhìn tới cái ghế sofa dài đặt ở góc cạnh cửa sổ phòng ngủ , nó phát hiện có người đang ngủ trên đó , nói rõ hơn là hắn đang ngủ trên đó . Nó xuống giường rồi đi lại gần sofa ngồi xổm xuống nên nhà nó nhìn hắn , đây là lần đầu tiên nó nhìn hắn gần như vậy . Trông hắn ngủ bây giờ thật là đẹp , một nét đẹp mà con gái thật khó cưỡng lại , nhưng tiếc là nó ko phải là con bé háo sắc , hám trai đẹp . Nên vẻ đẹp này của hắn miễn đi . Đang nhìn hắn thì bỗng hắn mở mắt ra làm cho nó giật mình tí nữa là ngã ngửa ra đằng sau rồi .
–Anh tỉnh dậy từ lúc nào vậy???__nó hỏi , thật là làm người ta hết hồn .
–Anh dậy từ lúc em tới gần anh__hắn nói mà trong giọng nói y như là đang nín cười . Mà ko đúng là vậy , hắn đang cố nín cười trước dáng vẻ hết hồn của nó nên mặt đang đỏ lên vì nín cười kìa .
–Cười , cười cái gì ???__nó trừng mắt nhìn hắn nói , ngượng quá đi , lần đầu tiên nó bị cười như thế này .
–Hahaha…em thật đáng yêu quá đi__hắn ko nhịn cười được nữa nên đã cười ra tiếng trước câu nói của nó . Nó tức quá ko biết nói gì nên dùng hành động .
–Cười à , cười nữa đi__vừa nói nó vừa nhéo mạnh vào eo nó làm cho hắn đau điếng cả người .
–A , anh ko cười nữa , đừng nhéo nữa đau lắm__hắn ngưng cười nói rồi đẩy tay nó ra .
–Cho chừa cái tội cười nhạo người khác__nó khinh khỉnh nói.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa phòng hắn .
\”Cốc cốc cốc\”__nó và hắn đều im lặng nhìn nhau sau tiếng gõ cửa đó , chẳng lẽ họ nói chuyện to nên làm những người khác thức giắc , nhưng rõ ràng là mỗi phòng ngủ đều là phòng cách âm nha , bên ngoài ko thể nghe thấy được . Thấy bên trong ko có động tĩnh gì người bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa .
\”Cốc cốc cốc\”
–Ai vậy ???__hắn ở bên trong phòng nói vọng ra ngoài
–Tớ , Long đây . Cậu vẫn đang còn ngủ hả__Long bên kia cánh cửa hỏi .
–Mới thức , có chuyện gì sao ???
–Có đấy , bên dự án….mà thôi cậu ra phòng khách rồi cùng nói chuyện luôn đi , mọi người có mặt đầy đủ rồi .
–Tớ biết rồi , cậu ra trước đi , tớ ra ngay__hắn nói , nghe thấy bước chân đi xa dần và mất hẳn , nó mới nhìn hắn hỏi :
–Có chuyện gì vậy ???
–Anh ko biết , chúng ta ra ngoài thử xem sao__hắn nói rồi đứng dậy khỏi ghế sofa đi vào phòng tắm rửa mặt . Còn nó thì đang suy nghĩ xảy ra chuyện gì quan trọng sao ??? Mà nếu nó ko nghe nhầm thì lúc nãy Long có nhắc đến dự án gì đó ???
Nó mãi suy nghĩ mà ko biết hắn đã ra khỏi phòng tắm lâu rồi .
–Em nghĩ gì vậy ???__hắn nhìn nó hỏi.
–A , ko có gì__nó xua tay nói .
–Vậy anh ra trước , em vào rửa mặt đi rồi ra nhé__hắn nói , nó gật đầu . Hiện giờ hắn cũng ko để ý đến nó nghĩ gì nữa , phải có chuyện quan trọng lắm thì bọn bạn mới tới tận cửa phòng hắn gọi hắn , nên hắn ko có tâm trạng lo nó nghĩ gì nữa .
–Có chuyện gì vậy ???__nó hỏi khi đi ra phòng khách thấy mặt ai mặt nấy mang vẻ mặt hình sự.
–Chị….__Zun ko biết mở lời như thế nào khi thấy nó , nãy giờ giữa cậu và bọn hắn đang rất rối, tuy là bạn bè nhưng trong công việc phải công tư phân minh nên cậu cũng ko thể nhân nhượng được .
–Sao ? Có chuyện gì tôi ko thể biết sao ?__nó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hắn hỏi , tự rót cho mình tách trà rồi nhâm nhi .
–Ko , ko phải vậy , chỉ là , chỉ là….thôi cậu nói đi__Zun ấp úng nửa ngày ko biết nói gì lại đùn đẩy cho Nam nói . Nam cũng ko từ chối , nói ra vấn đề nãy giờ mà bọn hắn đang lo lắng .
–Dự án của chúng tôi (dự án bọn hắn hợp tác vs nhau) đang thiếu vốn xoay vòng , lúc trước đã giải quyết ổn thỏa nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề , mà trục trặc này xảy ra là do bị mất hợp đồng hợp tác vs Dream chi nhánh tập đoàn DBB mà trước đây đã bị cô giành mất__Nam dựa lưng vào ghế nhìn nó nói . Đúng cái hợp đồng đó nó đã cuổng mất của bọn hắn , để cho cha nuôi nó là công ty JJ. Giờ công ty đó đã lên top đầu doanh nhân lớn nhất nước Việt Nam (ko tính tập đoàn bọn hắn vào)
–Vậy ý các người là lỗi do tôi???__nó đặt tách trà xuống bàn mặt kính kêu cái \”cạch\” hỏi .
–Đúng vậy__Long đáp lại nó . Nó chỉ cười nửa miệng mà ko để cho ai thấy . Nó đứng dậy nói :
–Được thôi , đã thẳng thắn như vây thì tôi trả lại hợp đồng cho các người . Lúc trước dùng đến bản hợp đồng đó chỉ là muốn cảnh cáo những người đã bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của tôi thôi . Giờ thì nó hết tác dụng rồi__nói rồi nó chuẩn bị đi thì Zun ngăn lại bước chân của nó bằng một câu hỏi :
–Chị , như vậy là thiệt sao ???
–Lời nói của tôi mất trọng lượng từ bao giờ vậy ???__nó quay sang nhìn Zun nói làm cho Zun im bặt , đúng vậy lời nó của nó 1 là 1 ko thể ra 2 được.
–Đã vậy thì cô phải giữ lời hứa ko được rút lại đâu nhé , mà tôi có điều muốn hỏi , lúc đó công ty cha nuôi cô chỉ là một công ty ko có danh tiếng lắm thì làm sao lại có thể gặp thư kí Kim (Na Na) để xin kí hợp đồng ???__Long thắc mắc hỏi .
–Muốn biết sao ? Nếu may mắn thì sẽ biết được , đừng hỏi__nó nói rồi đút tay vào túi quần đi lên phòng mình . Đúng vậy , muốn biết đâu có dễ , nếu dễ như vậy thì nó đã ko dấu nhẹm đi việc mình là chủ tịch tập đoàn DBB rồi . Ngay cả báo chí hay thám tử tư có điều tra cỡ nào cũng ko tìm ra được chủ tịch của DBB là ai cơ mà .
Lúc nó đi khỏi , thì Long nhìn Zun hỏi :
–Vậy cậu có biết ko ???
–Biết gì ???__Zun hỏi lại mặc dù biết Long hỏi gì .
–Chuyện tớ vừa hỏi chị cậu ấy.
–Ko biết , tớ đi lấy hợp đồng các cậu ngồi đây chờ lát đi__Zun nói rồi đi về phòng ngủ của mình , lát sau cầu quay lại thì trên tay là bản hợp đồng . Cậu đưa cho Khánh nói :
–Đây , các cậu xem rồi kí đi__Khánh nhận bản hợp đồng rồi cùng hắn tham khảo xong , cuôú cùng cả hai đều quyết định kí . Vậy là vấn đề đã được giải quyết xong . Trên khuôn mặt ai nấy đã nở nụ cười trở lại sau khi đã quá lo lắng cho công ty mình .
Và cứ thế thời gian trôi qua cũng đã đến tối , mọi người cùng nhau ăn cơm xong thì xem chương trình ti vi , sau đó thì ai về phòng nấy ngủ . Một ngày trôi qua có lo lắng nhưng chiếm phần lớn vẫn là niềm vui đối vs bọn hắn . Ngay cả nó , một người ít cười ít nói cũng đã trở nên cười nhiều hơn một chút , nói nhiều lên một chút . Tuy ko nhiều nhưng từng đó cũng đã làm thay đổi cuộc sống của nó dù ít đi chăng nữa .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!