Nụ Hôn Của Nữ Thần - Chương 16: Hôn lễ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nụ Hôn Của Nữ Thần


Chương 16: Hôn lễ


Edit: Lục Tinh

Những người chơi lúc nãy còn nhao nhao ầm ĩ đã yên tĩnh, tay đang gõ bàn phím của Dư Vãn cũng theo đó dừng lại.

Lệ Thâm đến rồi.

Tân lang xuất hiện, mấy lời oán trách của những người chơi cũng tự nhiên dừng lại, mọi người đều đợi bọn họ bắt đầu hôn lễ.

Dư Vãn nhắn riêng cho Lệ Thâm: “Công việc của anh xong chưa?”

Tiểu Vương Tử không trả lời, nhưng điện thoại của Lệ Thâm trực tiếp gọi đến. Sau khi Dư Vãn nhìn thấy, nhanh chóng nghe điện thoại: “Lệ Thâm?”

“Ừm, xin lỗi tôi đến muộn.” Lệ Thâm vừa trả lời Dư Vãn, vừa một tay gõ bàn phím.

Dư Vãn nghe thấy tiếng của anh, cong khóe mắt: “Không sao, chơi game đến muộn cũng không sao, nhưng hôn lễ ngoài đời thật anh đừng đến muộn là được.”

Câu này của cô chưa kịp đưa qua não đã thốt ra, nói xong mới chú ý là… có thể rút lại lời nói hay không??

“Ấy, cái này, tôi đây mắc bệnh nghề nghiệp!” Dư Vãn nhanh chóng lấy lại tự tôn cho chính mình.

Âm thanh của Lệ Thâm nghe ra không mấy để ý, còn mang theo chút ý cười như có như không: “Cho nên thật sự có người kết hôn còn đi trễ nữa à?”

“Có, ngày kết hôn đột nhiên không muốn gả cũng có nữa!’

“Công việc của các cô cũng thật vất vả.” Lệ Thâm nhìn chỉ thị của hệ thống trên màn hình, nói với Dư Vãn đầu dây bên kia, “Chuẩn bị xong chưa, tôi bắt đầu hôn lễ đây.”

“Ừm, bắt đầu đi.”

“Hôn lễ tôi dựa theo hôn lễ của Hồ Kiều và Du Thế Mẫn để làm, cô có thể tham khảo một chút.”

“Ok, tôi sẽ quay màn hình toàn bộ quá trình.”

“Ừm.” Lệ Thâm đáp một tiếng, nhấn chọn “Bắt đầu hôn lễ”. Tiệc rượu trong hôn lễ của trò chơi đều có bản mẫu, mấy lựa chọn cũng đều na ná nhau, sau khi hôn lễ bắt đầu, mọi người chơi đang online đều sẽ nhận được thư mời, có thể chọn tham gia hoặc không tham gia.

Dư Vãn và Lệ Thâm đã được đưa đến hiện trường hôn lễ, rất nhanh, càng ngày càng nhiều người chơi tụ tập đến nơi đây, cho đến khi số người đạt đến giới hạn, thì người chơi không thể tiếp tục vào nữa.

Sau khi khách mời đến, đầu tiên sẽ tặng lì xì cho tân nhân, lì xì 50 tiền vàng, nói thêm vài câu chúc phúc, sau đó sẽ có thể ở tại chỗ nhận lấy rượu mời và quà. Dư Vãn và Lệ Thâm đứng chung với nhau, nhận lì xì và những lời chúc mừng từ những người chơi, những lời may mắn của mọi người quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng ấy câu, Dư Vãn một bên ứng phó qua loa, một bên hỏi Lệ Thâm: “Anh chuẩn bị rượu mời và quà gì thế? Đắt không?”

Lệ Thâm đáp: “Không tính là đắt.”

“…” Bốn chữ không tính là đắt này, thật là làm cho người ta phát huy trí tưởng tượng. Cô đang định nói hay là chi phí của hôn lễ vẫn nên mỗi người một nửa, thì trên màn hình đã hiện lên một đoạn lời chúc âm thanh.

Lời chúc của khách mời có thể gửi bằng âm thanh, nhưng về mặt cơ bản sẽ không ai làm như vậy. Bởi vì phiền phức.

Dư Vãn nhìn Huyết Ngân sát thủ có tên “Yết hầu hẹp lại do phát tướng tuổi trung niên” kia, tò mò mà nhấn vào đoạn âm thanh.

“Hai người các cô có phải quay lại rồi không! Tôi nên chúc hai người bách niên hảo hợp hay là tình bạn bền chặt đây!”

Dư Vãn: “…”

“Là Trúc Can, đừng để ý nó.” Tiếng của Lệ Thâm truyền đến từ tai nghe, theo sau là tiếng gõ nhanh trên bàn phím, Dư Vẫn đoán, chắc Lệ Thâm đang nhắn riêng với Trúc Can.

“Tiếp đãi khách cũng gần xong rồi, tôi đi thả đèn Khổng Minh.”

Dư Vãn hơi kinh ngạc: “Còn có đèn Khổng Minh?”

“Ừm, khi Du Thế Mẫn và Hồ Kiều kết hôn trong game, đã thả chín trăm chín mươi chín ngọn đèn Khổng Minh.”

… Trong lòng Dư Vãn có một dự cảm rất không lành, cô luôn cảm thấy Hồ tiểu thư sẽ yêu cầu trong hôn lễ ngoài đời thật, cũng phải thả đèn Khổng Minh cho cô ấy.

Dư Vãn chưa từng thấy hiện tượng thả đèn Khổng Minh quy mô lớn trong hiện thực, lúc đốt chín trăm chín mươi chín ngọn đèn Khổng Minh trong game, vẫn khiến cô cảm động. Chúng dần dần bay lên bầu trời đêm, hóa thành những ngôi sao sáng ở trên chân trời, mỗi một ngôi, đều gửi gắm một tâm nguyện đẹp đẽ.

“Đẹp quá đi.” Cô nhịn không được cảm thán.

“Ừm rất đẹp.” Đầu dây điện thoại bên kia nói như vậy.

Hai người bọn họ ngắm đèn Khổng Minh, Tiểu Đổng nhìn hôn lễ quy mô lớn trong game, mồ hôi cũng gấp gáp chảy ra đến nơi.

Mẹ nó Thâm ca vụ này là sao? Từ lúc anh dẫn theo cô gái kia đánh boss thì cô nên biết, sự việc không hề đơn giản!

Cô nhanh chóng gọi cho Lệ Thâm, phát hiện gọi không được, chỉ có thể gửi tin nhắn qua cho anh: “Thâm ca, sao anh kết hôn trong game vậy! Còn gióng trống khua chiêng như thế này! Nếu như tài khoản này của anh bị bọn chó săn moi ra được, thì họ có thể viết một bài luận văn dài 10000 chữ luôn đó!”

Qua một lúc lâu, cô mới nhận được tin nhắn Lệ Thâm gửi đến: “Không sao, cái tôi cưới là tài khoản phụ của tôi.”

Tiểu Đổng: “…”

Vẫn là Thâm ca “thâm”

Lệ Thâm: Đừng nói cho chị Lộ Lộ của em

Tiểu Đổng: “…” 🙂

Hôn lễ này trong game rất tự nhiên dấy lên một trận chấn động, Dư Vãn không dư thời gian để đi quan tâm những người chơi thảo luận say sưa trên diễn đàn game, cô bận rộn sửa lại phương án của mình mấy lần, đến tóc cũng rơi thêm mấy sợi.

Mà ngày tháng, cũng trong sự rụng tóc của cô mà sải bước lớn tiến đến ngày PK cùng Hồ Kiều.

Cuối cùng Dư Vãn cũng quyết định dùng tài khoản phụ mà Lệ Thâm đưa cho cô. Chủ yếu là Đào Hoa Trại máu dai, ngoài ra cô còn mua thêm cho mình các trang bị giảm tính sát thương và trị liệu, cộng thêm chức năng vốn có của Lệ Thâm là tự động phục hồi máu, chiến thuật hôm nay của Dư Vãn chính là — cố gắng trở thành người sống lâu nhất.

Cô và hai nhà thiết kế còn lại đúng giờ tới biệt thự bán sơn của Hồ Kiều, trong phòng khách, không khí nghiêm túc đến nỗi giống như hiện trường thi đại học vậy.

Mà giám thị coi thi, chính là Hồ đại tiểu thư đang mang giày cao gót bước từng bước từ trên lầu xuống.

Hôm nay cô đổi một kiểu tóc trưởng thành, mái tóc vàng kim xoăn lọn sóng biến thành mái tóc búi xinh đẹp, bên hông còn kẹp một chiếc kẹp hồ điệp tinh tế. Quần ống rộng lưng cao, theo bước chân của cô dao động thành từng đợt từng đợt sóng lăn tăn, cô đi đến sô pha ngồi xuống, theo thói quen chống tay lên má.

Không biết có phải vì để chơi game với bọn họ hay không, móng tay cô để ở lần gặp mặt trước đã được cắt đi, màu sắc cũng đổi màu khác.

Dư Vãn và hai nhà thiết kế còn lại đều đứng lên, chào hỏi cô, Hồ Kiều gật đầu, nói với bọn họ: “Một tuần không gặp, các bạn còn khỏe chứ?”

Dư Vãn: “…”

Cô cảm thấy Hồ Kiều nói câu này thật là tiện* quá đi.

*kiểu như trách móc nhưng thiện ý, hoặc là giả vờ trách móc ác ý, nghĩ theo cách nào đều được nhưng mình thấy hai cách nghĩ này hình như giống nhau =))

Sau khi mọi người cười nói mình rất khỏe, Hồ Kiều cũng cười: “Lúc trước tôi hỏi mọi người, đã từng chơi qua game <Giang hồ không dễ dọa> này hay chưa, mặc kệ lúc trước mọi người đã từng chơi hay không, bây giờ chắc chắn đều đã chơi qua hết rồi. Nhà tôi có một phòng máy tính riêng, lát nữa chúng ta sẽ đến đó thi đấu.”

Nói xong còn bổ sung: “Trang thiết bị máy tính ở trong đấy đều là tốt nhất cả.”

Cô nói với dì giúp việc chuẩn bị một chút đồ ăn, lát nữa đem lên trên, lại hứng thú mà hỏi Dư Vãn bọn họ: “Trong game các cô đạt cấp bao nhiêu?”

Một nam thiết kế nói: “Tôi max level, cấp 90.”

Một nữ thiết kế khác nói: “Tôi cũng cấp 90.”

Dư Vãn không tự nhiên ho một cái: “Tôi cấp 80.” Đây là do mấy ngày nay cô không ngừng làm nhiệm vụ rồi nạp tiền nhân đôi kinh nghiệm để thăng cấp.

Hồ Kiều “Ồ” một tiếng, đứng thẳng người dậy: “Vậy bắt đầu từ cấp cao trước đi, chúng ta có thể lên trên rồi.”

Hai người khác Dư Vãn, đều thuộc cấp 90, lúc hai người lên lầu quẳn tù xì, cuối cùng nữ thiết kế thắng, nam thiết kế bị đuổi ra thi đấu trước.

Người ra sân sau khẳng định là người có ưu thế, thứ nhất là Hồ Kiều đã đấu một trận, sẽ mệt mỏi dù ít hay nhiều, thứ hai là cũng có thể thăm dò Hồ Kiều một chút, xem cô rốt cuộc định đánh thế nào.

Dư Vãn vì cấp thấp nhất, ngược lại nhặt được món hời, xếp ở lượt thi cuối cùng. Đây chắc là “Mất chưa chắc là họa, Được chưa chắc là phúc”* mà cổ nhân hay nói.

*塞翁失马焉知非福: Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường: một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

Lần này, cô không chỉ biết được cách chơi của Hồ Kiều, còn có thể biết được thành tích của hai người trước.

Nếu như hai người bọn họ đều giống với lời Lệ Thâm nói, đều thua dưới tay Hồ Kiều, thì cô… cũng có thể yên tâm mà thua hơn.

Tài khoản của thiết kế nam là Huyết Y Giáo, Dư Vãn nhìn một chút, trang bị không khác mấy so với tài khoản kia mà Ngụy Thiệu tìm cho cô, Hồ Kiều thì dùng tài khoản mà mình nắm chắc nhất Vu Cổ Giáo, cũng max level cộng thêm trang bị cả người vàng hoe lấp lánh.

Bởi vì bây giờ là mùa đông, sân tỷ võ trong game cũng tự động đổi thành cảnh tuyết. Tuyệt chiêu của Vu Cổ Giáo chính là triệu hồi cốt tinh từ trong nước, Dư Vãn đoán trên người Hồ Kiều nhất định sẽ có hỏa phù*, có thể làm tan chảy tuyết xung quanh thành nước.

*Lá bùa màu vàng.

Như vậy cô sẽ tận dụng triệt để được thiên thời địa lợi nhân hòa.

Sau khi cuộc thi bắt đầu, nam thiết kế ra chiêu trước tiên, tài khoản của anh và Hồ Kiều nhìn chung giống như không khác biệt nhiều lắm, nhưng vừa đánh một chiêu, thao tác thuần thục của Hồ Kiều đã kéo dài khoảng cách của hai người. Dư Vãn nhìn đến hoa cả mắt, cô cảm thấy cao thủ và cô chơi căn bản là không cùng một game.

Tiếng gõ lạch cạch lạch cạch trên bàn phím vang lên trong phòng, tiếng của hiệu ứng âm thanh trong game cũng không ngừng lại, Hồ Kiều từ đầu đến cuối vẫn rất ung dung, kết hợp kĩ năng của mình với hoàn cảnh xung quanh rất tốt.

Như trong suy nghĩ của Dư Vãn, trên người cô thật sự có hỏa phù, chỉ là Dư Vãn không nghĩ tới cô có nhiều như vậy, giống như dùng mãi không hết vậy. Những phù chú này của Vu Cổ Giáo, đều phải bỏ tiền ra mua, mỗi lần kích hoạt thuộc tính ngẫu nhiên, từng nắm từng vốc hỏa phù trên người Hồ Kiều kia, không biết phải nạp bao nhiêu tiền.

Nam thiết kế cũng phát hiện được những điều này, bị Hồ Kiều đánh đến trên đầu đều đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Có lẽ là do trong game Hồ Kiều là đại lão nạp tiền có tiếng, xung quanh sân tỷ võ có rất nhiều người chơi đến, tràn đầy thích thú mà vây xem trận đấu này. Thậm chí, càng lúc càng đông người.

Cuộc thi đấu tới bây giờ, phần thắng của Hồ Kiều đã rất rõ ràng, sau khi cô đánh ra chiêu cuối cùng, đệ tử Huyết Y Giáo đã ngã trên nền đất, bất hạnh bỏ mình.

“Hồ tiểu thư quả nhiên thật lợi hại.” Ngoài miệng nam thiết kế nói lời chúc mừng, nhưng sắc mặt lại không tốt cho lắm. Anh ra quân bất lợi, người thiết kế tiếp theo cũng không vui bao nhiêu.

Bởi vì hiển nhiên, Hồ Kiều đây là thật sự muốn đánh thật với bọn họ.

Tài khoản nữ thiết kế dùng là Lục Âm Cốc max level, có thể tấn công cũng có thể chữa trị, có thể nói là một môn phái tương đối toàn diện. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, bởi vì kĩ năng toàn diện, cho nên đều không có gì nổi bật, luận tấn công thì không bằng Huyết Y Giáo, mà luận chữa trị cũng không bằng Đào Hoa Trại.

Hồ Kiều không đổi tài khoản, vẫn dùng Vu Cổ Giáo lúc nãy, đã đấu qua một trận, hỏa phù trên người cô đã sử dụng không ít, nữ thiết kế vốn nghĩ rằng lần này đánh sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn lần trước, nhưng có đã quá coi thường trình độ hung tàn của người có tiền rồi.

Đống hỏa phù trên người Hồ Kiều hả, nó giống như được lấy ra từ túi thần kì của Doraemon vậy, ném mãi không hết. 🙂

Sau khi tiểu tỷ tỷ Lục Âm Cốc cũng ngã xuống trong vũng máu, Dư Vãn theo bản năng nuốt ngụm nước miếng.

Ừm, như vậy, cô hình như có thể yên tâm mà chết đi rồi.

Đăng nhập vào tài khoản cấp 80 của cô, trên màn hình đột nhiên nhiều thêm một nữ đệ tử Đào Hoa Trại xiêm y đỏ. Sau khi Hồ Kiều nhìn thấy cô, ngón tay tạm dừng một chút, lần đầu tiên ánh mắt rời khỏi màn hình, dời đến trên người Dư Vãn đối diện.

Dư Vãn bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi thần kinh cũng căng thẳng lên, không hiểu cô đây là có ý gì. Cô cũng nhìn cô ấy, nhìn thấy cô ấy nhìn mình lộ ra một nụ cười rất nghiền ngẫm: “Dư Châu Xướng Vãn?”

“Ừm.” Dư Vãn thầm đoán dụng ý của cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Có chút thú vị.” Hồ Kiều cười một cái, lần nữa nhìn vào máy tính, “Ván này tôi đổi tài khoản.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN