Nụ Hôn Của Nữ Thần - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Nụ Hôn Của Nữ Thần


Chương 60


“Cô to gan thật đấy.” Mẹ Dư chậc một tiếng: “Nữ sinh bây giờ mà điên cuồng lên thì có thể sẽ tới tận cửa nhà cô.”

“Dì yên tâm, dù là ở trên mạng hay trong hiện thực, cháu sẽ bảo vệ Dư Vãn thật tốt.” Lệ Thâm đảm bảo với mẹ Dư: “Cháu đã khác với ba năm trước, hiện tại cháu đã có năng lực chăm sóc cho Dư Vãn.”

Mẹ Dư không trả lời ngay mà uống một hớp canh mới nói: “Về chuyện của hai người, tôi sẽ tạm để đó và quan sát một thời gian nữa rồi nói sau.”

Lệ Thâm nghĩ ngợi một hồi rồi bổ sung một câu: “Thưa dì, cháu rất nghiêm túc với Dư Vãn, cháu muốn kết hôn với cô ấy.”

Dư Vãn nghe anh nói mà lỗ tai hơi đỏ lên, cô cũng gắp đồ ăn cho Lệ Thâm và nói: “Ăn trước đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon.”

“Ừm.” Lệ Thâm mỉm cười múc một muỗng canh đưa tới bên miệng Dư Vãn: “Vãn Vãn, canh cá này siêu ngon, em nếm thử một chút.”

Dư Vãn cúi đầu nếm, hương vị vô cùng ngon. Mặc dù giá cả tại Thiên Hạ Cư rất đắt nhưng một phần cơm chiên trứng kèm canh cũng chế biến tuyệt vời như vậy, coi như là xứng đáng với giá tiền bỏ ra.

Mẹ Dư ngồi một bên liếc nhìn bọn họ: “Hai cô cậu làm gì vậy, đã bao tuổi đầu rồi mà còn muốn người khác đút, tự mình ăn cho tôi.”

Dư Vãn bĩu môi cầm lấy chén trên tay Lệ Thâm.

Sau khi ăn cơm xong, Lệ Thâm định đưa bọn họ đi dạo trong quảng trường Tinh Quang nhưng mẹ Dư nói đã mệt rồi nên anh đưa bọn họ đi thẳng về nhà.

Dư Vãn tắm xong ra ngoài thì thấy mẹ cô đứng trên ban công nên cột tóc đi tới: “Mẹ chưa ngủ à?”

“Đợi chút rồi ngủ, sân nhà Lệ Thâm xây khá đẹp đó.”

Dư Vãn nói: “Đúng vậy, bóng đèn còn thay đổi màu sắc nữa.”

Mẹ Dư quay đầu lại nhìn cô: “Nghe nói Lệ Thâm đi lính hai năm?”

“Vâng.”

“Thảo nào.” Mẹ Dư lẩm bẩm: “Tham gia quân ngũ thật sự rất giày vò người.”

Lời nói mà Lệ Thâm nói với bà trên bàn cơm hôm nay lộ ra tia kiên định không xen vào được, so với người thiếu niên của ba năm trước mà bà thấy trên bức ảnh đúng là như hai người khác nhau.

Dư Vãn cũng giống như nhớ tới gì đó mà hơi ngẩn người, cuối cùng cũng nhờ mẹ cô kêu cô một tiếng mới lấy lại tinh thần.

“Dư Vãn, ngày mai cô tới công ty xin nghỉ rồi về quê cùng tôi mấy ngày. Về chuyện của bà ngoại cô cần cô tự mình trở về.”

Dư Vãn hỏi: “Nhà của bà ngoại bị sao vậy? Ba có nói với con vài câu qua điện thoại nhưng không rõ ràng lắm.”

Mẹ Dư lập tức lườm cô một cái: “Do ba cô chưa nói rõ ư? Ông ấy mới nói hai câu thì cô đã cúp máy.”

“… Con cần họp gấp mà.”

“Được rồi, chỉ có cô gấp thôi.” Mẹ Dư lười cãi với cô: “Bà ngoại của cô đã lớn tuổi nên ở nhà cũ trong huyện có chút bất tiện. Tôi và ba cô muốn đưa bà ấy tới nhà chúng ta ở nhưng bà ấy không chịu. Mấy người thân thích ở quê gặp chúng ta, nói nhà chúng ta có tiền như thế thì nên mua một căn nhà mới trong huyện cho bà ngoại cô.”

Dư Vãn vừa nghe vừa gật đầu. Bà ngoại cô ở tại một huyện trực thuộc thành phố C, kinh tế nơi đó không phát đạt như thành phố C nên giá nhà cũng không cao bằng ở thành phố C: “Vậy thì mua một căn cho bà ngoại thôi.”

Mặc dù mấy lời này của thân thích có chút làm người buồn nôn, bà ngoại tuổi đã lớn, chuyện khác thì không nói nhưng nhà cũ không có thang máy, bà ấy leo thang lầu cũng rất bất tiện.

Mẹ Dư nói: “Tôi và ba cô cũng cảm thấy mua cho bà ngoại cô một căn, nhưng cô có biết mấy người thân thích đó nghĩ như thế nào không? Bọn họ yêu cầu chúng ta mua nhà cho bà ngoại cô, đợi hai năm nữa bà ngoại cô đi rồi, bọn họ sẽ chia nhà ở ra. Ơ, thật sự nghĩ lão Dư nhà chúng ta không nhìn ra được chút tâm tư ấy ư, thế thì không phải là phí công lăn lộn trên thương trường sao.”

Dư Vãn ngây người, cô thật sự không ngờ bọn họ lại có ý tưởng đó.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc – Diễn đàn Việt Nam Overnight)

“Vì vậy nên tôi đã trao đổi với ba cô, căn nhà mua cho bà ngoại cô sẽ đứng tên của cô. Sau này bà ngoại cô thật sự ra đi thì bọn họ cũng không chia được một mét vuông của căn nhà này.”

“Ồ, thế à, vậy cũng được.”

“Nhưng mà có một số thủ tục cần cô tự mình trở về làm, ba cô đã chọn ra một vài căn nhà. Khi nào cô về quê thì đi xem cùng bà ngoại, coi thử bà ấy thích chỗ nào.”

“Vâng.” Dư Vãn nghĩ một hồi rồi nói: “Con có thể xin nghỉ ba ngày.”

Mẹ Dư nghe cô nói ba ngày đã lập tức thay đổi sắc mặt: “Hiếm khi mới có dịp về nhà mà chỉ xin nghỉ ba ngày? Ít nhất cũng phải là một tuần chứ.”

“Một tuần thì không thể nào, trên tay con còn có hôn lễ mấy triệu nữa.”

Mẹ Dư ngây người, sau đó ồ một tiếng: “Giọng điệu nói chuyện bây giờ của cô đúng là càng ngày càng giống lão Dư, ghê gớm ha.”

“… Con không có khoe khoang, người ta dự tính chi hơn mấy triệu, con biết làm sao bây giờ, ngăn cản không cho người ta kết hôn à?”

Mẹ Dư hỏi: “Sao bọn cô có thể làm ra hôn lễ mấy triệu?”

“Mấy triệu thì tính là gì, con đã làm hôn lễ mấy chục triệu nữa cơ. Số tiền này của người ta bao gồm tất cả các chi phí, cũng không phải đưa hết cho công ty hôn lễ bọn con. Một bó hoa cưới của cô dâu đã hơn chục nghìn tệ, mẹ không thể nói chỉ cần vài triệu đâu.”

Mẹ Dư lắc lắc đầu, càu nhàu đi về phòng của mình: “Tóm lại ngày mai tới công ty xin nghỉ trước, chuyện này không thể trì hoãn.”

“Đã biết.”

Sáng hôm sau Dư Vãn họp xong thì lập tức đi gặp Ngụy Thiệu xin nghỉ, Ngụy Thiệu rất sảng khoái mà đồng ý cho cô nghỉ ba ngày và hỏi cô: “Khi nào bọn em đi? Hiếm khi có dịp dì đến thành phố A, tôi mời bà ấy ăn cơm một bữa rồi đi.”

“Không được, không được.” Dư Vãn nhanh chóng từ chối: “Chiều nay tôi phải trở về cùng mẹ tôi rồi, lần sau có cơ hội thì bàn lại.”

Ngụy Thiệu hơi rũ mắt, hắn gật đầu cười với cô: “Được thôi.”

“Cảm ơn đơn xin phép nghỉ của Ngụy tổng.” Dư Vãn cầm lấy đơn xin phép nghỉ mà Ngụy Thiệu vừa kí và mỉm cười đi ra ngoài.

Sau khi trở lại văn phòng của mình, Dư Vãn bàn giao công việc trong tay trước rồi cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đàm Bình: “Đàm tiểu thư, nhà tôi có chút việc nên tôi phải về quê ba ngày. Nếu trong thời gian này có chuyện gì thì cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Đàm Bình: Ok.

Dư Vãn nhận được tin nhắn của Đàm Bình thì lại gửi tin nhắn cho Lệ Thâm: “Em phải về quê ba ngày, khi nào về lại thì liên lạc với anh. [bắn tim. Jpg]

Lệ Thâm đang tập luyện cho buổi concert, tới giờ nghỉ ngơi mới thấy được tin nhắn này. Anh nhíu mày và đi tới góc không có người gọi điện cho Dư Vãn: “Vãn Vãn, có chuyện gì vậy, trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

Lúc này Dư Vãn còn đang ở công ty, cô mỉm cười nói: “Không có, về quê để mua nhà cho bà ngoại. Mà mẹ muốn đứng tên của em nên em phải tự mình trở về.”

“À, vậy thì thôi, bọn em nhớ chú ý an toàn trên đường đi.” Lệ Thâm dừng một lát rồi nói: “Anh đợi em về.”

Rõ ràng là bốn từ rất đơn giản lại làm Dư Vãn nghe ra chút hương vị ái muội một cách kỳ lạ, cô vừa nhớ tới quần áo và áo mưa bị nhét ngổn ngang trong tủ quần áo của mình thì lặng lẽ đỏ bừng mặt: “Ừm.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN