Gia đình ông Lý là khách hàng quen lâu năm của nhà hàng Hoa Ký. Tiệc sinh nhật, tiệc kỉ niệm ngày cưới hay liên hoan cuối năm, ông Lý đều tổ chức tại đây; do Khải Tuấn đã sống cùng gia đình cô một thời gian nên cũng có thói quen đặt tiệc ở Hoa Ký này. Tiếp tân vừa thấy bà Xuân, dì Ngọc và Thanh Trúc bước vào liền nở nụ cười đưa ba người lên phòng 142 đã đặt trước.
Bên trong phòng là một bàn ăn lớn hình tròn cùng 10 chiếc ghế được xếp gọn; xung quanh gian phòng gồm các chậu cây cảnh đặt sắp tường và có một cửa sổ lớn phía đối diện cửa chính.
– Chào chị Xuân, chị Ngọc và bé Trúc. Mời ba người vào ngồi
Người vừa lên tiếng là ông Trương Chí Tùng, chú của Khải Tuấn. Mặc dù nhỏ hơn ông Thiên hai tuổi nhưng phong độ của ông không hề kém chút nào, người mặc chiếc áo vest đen cùng chiếc cà vạt xanh dương đến đón ba người nhà Trúc vào ngồi. Nghe chồng lên tiếng, bà Lục Tiểu Khuê mẹ của Khải Tuấn, người phụ nữ mặc chiếc sườn sám màu đỏ cũng đứng dậy mỉm cười thân thiện thay cho lời chào.
– Chào anh chị. Anh nhà và con trai còn bận việc nên đến trễ. Mong anh chị thông cảm. – Bà Xuân vừa ngồi xuống vừa nói với vẻ áy náy.
– Không sao, không sao. Hai nhà mình đâu có xa lạ gì mà phải khách sáo. Chờ một chút cũng đâu có sao. – Bà Khuê nói xong rồi quay sang Trúc – Mấy năm không gặp, Tiểu Trúc đã lớn thế rồi. Năm nay con học lớp mấy?
– Dạ, lớp 11. – Trúc mỉm cười đáp lại.
– À. Vậy là bằng tuổi con bé Quỳnh Như nhà cô. Mà con học ở trường nào?
– Dạ, trường Tân Sơn.
– Haiz, tiếc là hai đứa không chung trường.
– Quỳnh Như không đi cùng hai người sao? – Bà Xuân cũng thích cô bé Quỳnh Như này, thương cô không khác gì Trúc nhưng mà không hiểu sao Trúc và Quỳnh Như gặp nhau là cứ nước với lửa.
– Có chứ. Mà nó cùng thằng Tuấn tới sau. – Ông Tùng trả lời.
– Đúng rồi. Thằng Tuấn hôm nay muốn thông báo chuyện gì vậy? – Bà Xuân thắc mắc.
– Tụi tôi cũng không biết nữa. Chỉ nghe Tuấn nói có việc quan trọng muốn nói cho hai gia đình biết nên đặt vé về Việt Nam gấp cho nhà tôi.
Bà Xuân và vợ chồng Chí Tùng đang nói chuyện thì hai cha con ông Lý cùng người bạn Quốc Hùng bước vào. Hai bên gặp nhau vô cùng vui vẻ nên vô cùng tự nhiên chia thành hai nhóm nói chuyện riêng. Nhóm ông Thiên, ông Tùng cùng Gia Minh bàn chuyện làm ăn; nhóm bà Xuân và bà Khuê thì chia sẻ về cuộc sống thường ngày.
Dì Ngọc thì bực tức, ngó lơ, mặc kệ chú Hùng ngồi kế bên gợi chuyện nói. Chỉ riêng Trúc im lặng ngồi giữa mọi người chăm chú nhìn vào cửa chính mong chờ anh Tuấn đến.
– Con chào cả nhà. – Giọng nữ vang lên làm mọi người dừng cuộc nói chuyện.
– Quỳnh Như đó hả? Con ngày càng đẹp ra giống mẹ con đó nha. – Bà Xuân nở nụ cười hiền hậu khen.
– Dạ. – Như cười định nói gì thì trông thấy Trúc ngồi kế bên bà Xuân vẫy tay chào mình thì tâm trạng không được vui nhưng không thể hiện ngoài mặt. Chợt cô nhớ đến điều gì đó liền lịch sự, vui vẻ hướng về Trúc gật đầu coi như lời chào
– Thằng Tuấn đâu? – Đợi con gái ngồi xuống kế bên, bà Khuê liền hỏi.
– Dạ, anh Tuấn đang lên đó mẹ. – Như vừa dứt lời thì Tuấn lên tiếng.
– Con chào cả nhà, Xin lỗi đã đến trễ.
Cả nhà ngoại trừ Như đều ngạc nhiên khi trông thấy Tuấn vào cùng một cô gái đẹp với mái tóc dài màu hạt dẻ cùng chiếc váy cổ chữ V màu xanh ngọc, chân váy xẻ ngang đang nở nụ cười cũng chào mọi người như Tuấn. Trúc nhìn cô gái đó chăm chú, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành.
– Con bé này là…? – Bà Khuê cười hỏi
– Dạ, cô ấy là Quế Thư, bạn gái của con. – trả lời mẹ xong, anh quay sang Thư nói – đây là mẹ anh.
– Con chào dì.
– Ừ.
Tuấn dẫn Thư đến chỗ ngồi cùng mình rồi lần lượt giới thiệu cô với mọi người trong phòng. Đến lượt Trúc thì anh gọi mãi mà cô vẫn chìm trong sự ngỡ ngàng, không một chút phản ứng đến khi mẹ cô lay nhẹ tay cô dưới bàn, cô mới giật mình.
– Em không sao chứ, Trúc? – Tuấn lo lắng hỏi Trúc
– Dạ, em không sao.
– Chào em, chị là Quế Thư. Em cứ gọi chị là Thư như bé Quỳnh Như là được. – Vừa nói, Thư còn đưa tay ý muốn bắt tay với Trúc.
– Dạ, em chào chị. Em là Thanh Trúc. – Trúc bần thần đưa tay ra bắt.
– Ra em là Tiểu Trúc mà anh Tuấn hay nói tới. Em dễ thương thật. Chị thấy thích em rổi đó.
– Thôi. Tuấn gọi phục vụ đem đồ ăn lên đi. Cả nhà chờ lâu lắm rồi. – Gia Minh thấy sắc mặt em gái không được tốt bèn chen ngang, ngầm chấm dứt cuộc trò chuyện giữa hai người.
– Con đó. Đói đến gấp gáp luôn rồi hả? – Bà Xuân lên tiếng trách nhẹ Gia Minh.
– Gia Minh nói đúng. Dì đừng trách cậu ấy. Phục vụ. – Tuấn nói rồi quay sang người phục vụ gần đó.
Xuyên suốt bữa ăn, cả nhà trừ Như Ngọc cùng Quốc Hùng đang bận lo chuyện riêng giữa hai vợ chồng cũ, Gia Minh lo lắng gắp đồ ăn cho Trúc khi cô đang thẩn thờ nuốt cơm thì ai ai cũng đều xúm quanh hỏi chuyện đôi bạn trẻ Tuấn và Thư. Mọi người vừa dùng xong bữa chính thì người phục vụ liền đem một chiếc bánh kem sô – cô – la lớn vào khiến Tuấn ngạc nhiên
– Tôi đâu có gọi bánh này.
– Cậu quên hôm nay là sinh nhật Tiểu Trúc à? – Gia Minh liếc Tuấn với vẻ không vừa lòng.
– À… Anh quên mất. Anh xin lỗi em. Trúc – Tuấn giơ tay đập vào đầu mình rồi quay sang Trúc xin lỗi.
– Không sao đâu, anh Tuấn. Anh bận nhiều việc mà. – Trúc trả lời cùng nụ cười yếu ớt.
– Hôm nay là sinh nhật em hả? Chị thật xin lỗi chưa chuẩn bị quà kịp. Đây là tấm vé xem biểu diễn thời trang của chị vào tuần này. Ghế VIP gần sàn diễn luôn. Chị tặng cho em coi như quà sinh nhật. Em đừng giận anh chị nha – Thư lấy trong túi một tấm vé màu vàng đưa cho Trúc.
– Dạ, em cảm ơn chị. – Trúc nhận nhưng trong lòng cô tan nát. Người ta là người mẫu nổi tiếng thì mình còn tơ tưởng cái gì nữa.
– Anh thật sự xin lỗi em, Trúc. Quà để hôm sau anh đưa nha. – Tuấn gãi đầu tỏ vẻ áy náy.
– Được rồi. Đây là chuyện ngoài ý muốn. Anh Tuấn không phải anh còn chuyện khác để thông báo sao? – Quỳnh Như ra hiệu nhắc nhở anh hai. Cô thật sự không ghét Thanh Trúc. Trúc không có điểm gì để cô không vừa lòng thậm chí cô còn rất muốn kết bạn với cô, trừ một điểm là Trúc thích ai không thích lại thích anh hai cô thôi. Đối với cô, người như Trúc không thích hợp để đứng bên cạnh anh họ của cô.
– Đúng rồi. Con muốn thông báo cho cả gia đình một tin quan trọng. Tháng sau, tụi con quyết định sẽ tổ chức đám cưới. – Tuấn cùng Thư đứng lên nắm tay nhau.
“Keng”
Cây nĩa rớt xuống sàn nhà làm mọi người đều dồn ánh mắt vào phía Trúc. Trông thấy sắc mặt Trúc lúc này thật sự không tốt, ông Thiên lo lắng hỏi con gái:
– Con không sao chứ Trúc? Cần anh hai đưa đến bệnh viện không?
– Con… Con không sao. Con muốn vào nhà vệ sinh một chút. Mọi người cứ tiếp tục đi.
Dứt lời, Trúc rời ghế, nhanh chân đi khỏi căn phòng. Cô muốn mau chóng rời khỏi đây. Cô sợ cô không kiềm được nước mắt. Cô không muốn mọi người lo lắng, đặc biệt là anh Tuấn. Anh Tuấn đã tìm được người anh thích, cô nên chúc mừng anh chứ không nên làm anh lo lắng trong ngày trọng đại này.
Cửa phòng 142 vừa đóng lại, Trúc bật khóc, ôm trái tim rỉ máu chạy đi, Cô cứ chạy, cứ chạy thẳng ra đến khoảng sân lớn của nhà hàng Hoa Ký và không ngờ rằng cô sắp được gặp người sẽ vá lại từng mảnh trái tim vỡ vụn của cô, mang đến cho cô tình yêu thật sự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!