Nữ Phụ Không Vô Tâm - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Nữ Phụ Không Vô Tâm


Chương 1


Lời đầu : ta viết truyện chính để bán thú vui tinh thần cho mọi người, cho cả chính ta. Ta viết truyện cũng tốn khá nhiều công sức, vậy nên mỗi người đọc truyện của ta thể bình chọn follow ta để ủng hộ được không ?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !

Nàng xuyên qua, đúng thật nàng đã xuyên qua ! Đây là cổ đại và nàng không biết chính xác đây là triều đại nào, điều đó khiến nàng hoang mang tột độ.

Đột nhiên một cơn đau từ vai truyền tới, ai ôi, tại sao vai của nàng sau lại đau như thế này chứ? Khi mở mắt nàng thấy mình đang nằm trên chiếc giường chuẩn theo phong cách cổ đại, thành giường được chạm khắc rất tinh xảo, rèm giường được làm từ lụa tơ tằm thượng hạng, thứ đồ xa xỉ này nàng không hề được chạm qua, còn bên kia là bàn trang điểm, đích xác là gương đồng, ở hiện đại, ngoại trừ trong phim thì không hề dùng gương đồng !

Đưa bàn tay lên, bàn tay này có một vết sẹo nhỏ, rõ ràng đây không phải tay của nàng ! Tay nàng không mũm mĩm như vậy, hơn nữa, nó không hề bị sứt sẹo. Nàng bắt đầu hoảng loạn, ngồi bật dậy, bất giác đụng đến vết thương ở vai, kết quả là nàng xuýt xoa kêu lên một tiếng “A” thảm thiết. Ngay sau tiếng kêu, là một cô bé tầm tám, chín tuổi chạy tới gần nàng có phần gấp gáp, hớt hải nói 

” Tiểu thư người tỉnh rồi ? Để nô tì cho người đi mời đại phu, tiểu thư vai còn đau không ?”

Cô bé ấy nói tiếp, giọng điệu có chút than thở

” Thật là, chỉ ban hôn với vương gia thôi mà, tiểu thư cần gì vui vẻ quá rồi bất cẩn chạy va cả vào cửa thế không? ”

Đôi mắt cô bé này có chứa đựng lo lắng, nhưng phần nhiều là đậm ý cười. Những lời cô bé ấy phát ra không phải là ác ý hay mỉa mai mà là thật sự đang rất vui mừng. Khoan đã , nàng nhíu nhíu đôi mày, ban hôn sao? Làm sao có thể? Vương gia?

Nàng ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi hoặc

” Ban hôn?  Với Vương gia sao? “

Cô bé đó đang mải vui mừng ‘hộ’ nàng, nên không để ý nàng có điều bất thường. Cô bé liền cười híp mắt, trả lời

“Vâng, người đã được ban hôn với Bát Vương Gia !”

Nói xong còn nháy mắt tinh nghịch

” Đúng thế, là Bát vương gia Khang Kỳ đó, người mà tiểu thư đã thầm mến lâu nay đó ! Tam mừng lắm, nguyện vọng của tiểu thư ngày đêm mong ngóng rốt cục đã thành hiện thực rồi !.”

Tam ? Chắc hẳn là tên của cô bé này, hàng mày của nàng càng ngày càng nhíu chặt, Bát Vương Gia? này nghe rất quen nhé…

Một cỗ dự cảm chẳng lành dần dâng lên. Nàng chôn chặt lo sợ trong lòng, định lại tinh thần, dùng khuôn mặt tỉnh bơ, hỏi

“Ta đã được chỉ hôn với Bát Vương Gia – Khang Kỳ thật sao?”

Tam tưởng tiểu thư nhà mình đang vui đến mức không thể cười, liền gật đầu lia lịa.

Khang Kỳ Bát Vương gia… Nàng lẩm bẩm cái tên này trong miệng. Đây chẳng phải là tên giống nam chính trong ‘Đào’ ư? Mà khoan đã

“Tam ! Ta tên là gì?”

Tam giật mình

“Tiểu thư đừng đùa nô tì nữa ! hạ nhân không được phép nói họ húy của chủ tử ra đâu !”

Nàng nghiêm mặt dọa nạt

“Ta cho phép ngươi nói. Không nói ta sẽ phạt ngươi ra ngoài cửa quỳ!”

Tam bắt đầu cảm thấy hơi sợ sệt, tiểu thư nay sao vậy? không lẽ bị ngã hư đầu rồi sao? chẳng phải chỉ bị đụng vào vai thôi sao? Đại phu đã nói là không sao rồi mà, không hề hỏng não? Đang yên đang lành bắt nàng nói họ húy ra làm gì?

Nàng trừng mắt Tam.

Tam vội vàng bẩm báo

“Tiểu thư tên là Hề Như Quỳnh, là Nhị tiểu thư của Hề Phủ chúng ta !”

Nàng giật mình, ngơ ngẩn cả người, Hề Như Quỳnh, Hề Như Quỳnh, Hề Như Quỳnh… Trong nháy mắt, nàng như bị rơi xuống địa ngục…

Thôi xong rồi, không còn nghi vấn gì nữa, nàng đã thực sự xuyên vào cuốn sách đó rồi ! Không những thế nàng còn xuyên qua là một nữ phụ không xinh đẹp, béo, không có tài, ngốc nghếch, hống hách, mù quáng vì yêu và cuối cùng là chết do chính sự ngu muội của mình, những từ để diễn tả cái xấu của nữ phụ không thể để đâu cho hết…

Lão Thiên a, sao số nàng lại thảm thế này cơ chứ ! Kiếp trước nàng gây lên tội nghiệp gì sao? Thay vì cho xuyên qua đây, thà cho nàng xuống địa ngục để chuộc tội cho xong. Nàng lại bất tỉnh, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng thoảng thốt

” Đại Phu. Đại phu mau mau tiến vào. Tiểu thư nhà ta lại ngất rồi !”

Nàng muốn đi tìm cái chết cho xong, con gái nhà người ta xuyên qua đều là nữ chính, không nữ chính thì cũng là tiểu thư danh môn nào đó xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh. Còn nàng, riêng nàng là nữ phụ, một nữ phụ khó có thể chấp nhận được, mà ngay khi nàng đọc cuốn tiểu thuyết đó, nàng cũng ghét cay ghét đắng nhân vật ‘ Hề Như Quỳnh”, đời nàng quả thật bi kịch làm sao…Nàng sẽ phải sống thế nào bây giờ ? Tại sao không xuyên vào trước thời điểm chưa ban hôn? Tại sao không xuyên vào trước lúc nữ phụ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ đòi gả cho Bát vương gia?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN